Đọc truyện Lục Hoa Cấm Ái – Chương 47: Thắng cược
Lạc Song quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn yên tĩnh, ma khí
chung quanh cũng rất ít. Như vậy, bốn phía hẳn là không hề có yêu ma. Là may mắn sao? Hay do người cố ý sắp đặt?
Nàng không tự chủ xoa cổ, cơn đau đớn đã biến mất. Vừa nãy, vì để giữ mình luôn tỉnh táo, nàng tự cắn có hơi quá nặng, đầu lưỡi như sắp đứt
ra, lúc này cũng đã đỡ nhiều.
Người nọ, lúc nãy mạnh tay như thế, là muốn trị thương cho nàng sao?
Vì sao phải làm vậy? Y rõ ràng là Nhị hộ pháp của Ma giới mà, lẽ ra
không nên giúp một người ngoài như nàng mới đúng. Hơn nữa, còn cố ý
không để người khác phát hiện ra.
Mấy lời Thanh Mộng nói trước khi đi, rõ ràng là muốn nói cho nàng
nghe. Nếu như lúc nãy y thật sự lo mình sẽ chạy trốn, cần gì phải nói ra cách để rời khỏi Ma giới, ngay cả phương hướng cũng nói rõ ràng đến
thế.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu nổi tại sao, bước ra sân,
đạp lên mấy chiếc lá khô trên đất, mặc dù không biết lí do vì sao người
nọ phải làm vậy, vì sao phải cứu mình, nhưng lúc này lại không phải lúc
để suy nghĩ những chuyện này. Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Bắc, chân mày nhíu chặt, cười nhạt, lẩm bẩm “Cứ cho là ta….không biết tốt xấu
đi!” Xoay người hướng về phía ngược lại, lúc này nàng vẫn không thể trở
về.
Xuyên qua đình viện, nàng cố gắng đi vào những đường nhỏ, trong lòng
có cảm giác mệt mỏi, lại đến nữa rồi. Nàng đi vô cùng cẩn thận, nửa bước cũng không dám sơ sảy. Nàng sợ chỉ cần lỡ bước một chút cũng sẽ bị phát hiện.
Hít thật sâu, sự đau đớn trong lòng lại như kì tích ổn định trở lại.
Cảm giác đau đến xé nát tim gan kia, ngay cả tình trạng hoa mắt chóng
mặt, cũng dần ít đi.
Nàng nhìn canh giờ, lúc này vẫn chưa sáng, huống chi lúc này là ở Ma
giới, phản phệ lẽ ra phải nặng hơn mới đúng. Vì sao lại càng lúc càng
bớt đi?
Đột nhiên nhớ lại lúc nãy trước khi đi Thanh Mộng đã hạ pháp thuật
trên người mình. Bắt mạch xem thử, pháp thuật trong cơ thể quả thật đã
bị phong lại. Không hề có chút tiên pháp nào, nhưng cũng nhờ vậy mà tạm
thời ngăn lại mấy loại sức mạnh đang đấu đá lung tung trong cơ thể.
Có phải đây là trong họa có phúc không? Chỉ là, vì sao người nọ phải
làm vậy, nàng lại càng nghi ngờ, đột nhiên nhớ đến hương hoa lê nhàn
nhạt kia, trong nháy mắt lại hơi sửng sốt, tay bên người hơi run rẩy.
Ánh mắt hơi trầm xuống, lòng bàn tay khẽ siết chặt lại, dừng lại một lúc lâu, lại tiếp tục đi về phía trước.
Loại mùi thơm này, nàng chỉ từng ngửi thấy trên người một người mà
thôi, không phải sao? Nàng lại nghĩ, không thể nào, lắc đầu gạt ý nghĩ
lung tung này qua một bên, lúc này nàng có việc quan trọng hơn phải làm.
Nàng càng đi về phía trước, yêu ma lại càng ít, cho đến khi đi tới
trước đại điện, xung quanh đã không còn một bóng người. Nàng không kịp
ngẫm lại nguyên nhân, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Cô không muốn sống nữa sao?” Sau lưng bị người ta vỗ mạnh một cái,
dưới chân hơi lảo đảo liền bị lôi ra phía sau.Trước mắt là một bé trai
diện mạo thanh tú, cao đến cổ nàng, mặc một thân quần áo màu xám tro, rõ ràng quanh thân có linh khí nhưng giữa trán lại có một ấn kí màu đen,
là ấn kí cho thấy đã nhập ma.
“Nơi này là nơi cất giữ Thiên Kiếm! Kiếm kia phát ra linh khí, đủ để
khiến Ma tộc chúng ta bỏ mạng, cô muốn vào chịu chết à?” Bé trai thận
trọng nhìn nàng, nhìn nàng từ tên xuống dưới, tỏ vẻ nàng thật không có
tiền đồ, quả nhiên là đã xem nàng như người của Ma giới.
“Linh khí?” nàng đột nhiên hiểu rõ, vì sao một vật quan trọng như thế lại không hề có người nào canh gác.
“Đúng vậy, đây là binh khí của Thiên Đế, tập hơn linh khí của trời
đất, cho dù là Ngũ đại hộ pháp,cũng không thể chạm vào nó được đâu, chỉ
cần ở gần nó một ngày đều sẽ bị kiếm khí làm bị thương ngay!”
Khó trách ngày đó sau khi Thiên Trụ sụp đổ, bọn họ lại vội vã rút lui như thế, thì ra là sợ kiếm khí làm bị thương. Chỉ là, đứa bé này…
”Vậy vì sao đệ lại ở đây?”
“Nói nhảm!” Hắn liếc nàng một cái, chỉ chỉ đại điện nói: “Ta trông chừng kiếm này, tất nhiên là không sợ!”
“Ồ!” Nàng khẽ lên tiếng, nhưng vẫn không rõ, Thiên Kiếm là vật Chí
Linh, Ma tộc là thân thể Chí Âm, hai thể này vốn không thể ở cùng nhau,
đứa bé này rõ ràng là ma, vì sao lại không sợ. Hơn nữa, hắn rõ ràng còn
rất nhỏ tuổi mà đã hoàn toàn nhập ma, đúng là có hơi quái dị.
Cúi đầu nhìn hắn lần nữa, nàng nghĩ, sao lại có cảm giác, đứa bé này có mấy phần quen thuộc, lúc trước nàng đã từng gặp nó sao?
“Tránh ra tránh ra!” Bé trai tựa hồ như nhìn thấu nghi vấn của nàng,
phất tay đuổi nàng đi “Xem cái dạng ngốc nghếch này của cô, không chừng
chỉ là loại tiểu ma tiểu quái cấp thấp, đừng đến quấy rầy ông đây!”
Đứa bé này người nhỏ nhưng tính tình lại cao ngạo như thế, nàng lui
về phía sau một bước, do dự nhìn cung điện một cái. Nàng khẽ cau mày,
không phải là không vào được.
Chỉ là pháp lực của nàng đã bị phong lại, người trước mắt này, nàng có thể chống lại sao?
“Còn đứng đó ngẩn người?” Bé trai thấy nàng bất động, chân mày chau
lại, nổi giận đùng đùng, biểu lộ ra vẻ bướng bỉnh trẻ thơ, cố vươn tay
đẩy nàng đi.
Tay vừa đụng phải cánh tay nàng, hắn liền sửng sốt, giật mạnh tay
lại, nhảy ra sau hai bước. Gương mặt vốn mang theo tức giận, lại hiện
lên một tia sáng ngời, như nhìn thấy được điều gì?
Lập tức rút kiếm ra “Cô….cô không phải người Ma giới!”
Lạc Song sửng sốt một chút, ngượng ngùng cười “Tiểu huynh đệ, đệ nói
gì vậy, ta không phải người Ma giới sao lại có thể xuất hiện ở đây?”
“Trên người cô có linh khí!” Hắn đề phòng nhìn nàng “Ta vừa chạm vào tay cô, liền cảm nhận được linh khí rồi!”
Thì ra là vậy, lúc này chạm vào mình nên mới cảm nhận được linh khí.
“Đúng là không phải!” Nàng liền hào phóng thừa nhận, lùi một bước, nhưng mà, Thiên Kiếm nhất định nàng phải lấy được!
Nàng khẽ xoay tay, ánh sáng liền xuất hiện nơi cổ tay, ngưng tụ thành một trường kiếm. Đây vốn là vũ khí ngày đó Miểu Hiên đưa cho nàng, nếu
như có thể, nàng cũng không muốn dùng.
“Thật to gan, dám xông vào Ma giới!” Bé trai nhìn thanh kiếm đột
nhiên xuất hiện trong tay nàng, ngây ngốc một lát, càng thêm cẩn thận,
muốn giơ kiếm xông tới.
Tư thế giơ kiếm của hắn hoàn toàn không có bài bản gì, chỉ là dùng hết sức, ngay cả chiêu thức cũng không có.
Lạc Song sửng sốt, nhìn người đang xông về phía mình, người này không biết pháp thuật? Không đúng! Không chỉ không biết pháp thuật, hắn vốn
là một người phàm, ngay cả võ công cũng không biết. Nhưng….vì sao hắn
lại nhập ma?
Đang suy nghĩ, kiếm của hắn đã giơ qua, nàng theo quán tính định dùng kiếm ngăn cản, đột nhiên nhìn lại trong tay nàng đang là vũ khí gì. Nếu hắn quả thật chém đến, bị kiếm khí của Xích Vân bắn ngược lại, hắn chỉ
là một phàm nhân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng rùng mình, thu hồi kiếm, tránh qua một bước, đang định tránh đi. Đột nhiên lại bị một người đánh tới, cổ tay bị đau khiến nàng lập tức
thả lỏng, trường kiếm lập tức rơi trên đất.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, bóng đen trước mắt đã lóe lên, một thanh
trường kiếm lập tức gác trên cổ nàng. Trên thanh kiếm kia, còn có khí
tức băng hàn mà nàng quen thuộc.
“Sư phụ!” bé trai đánh vào khoảng không nhất thời mặt mày vui sướng chạy vội đến, đứng ở phía sau người vừa đến.
Lạc Song nghe vậy nhìn lại, trái tim lại như bị siết chặt, từng chút từng chút đau đớn.
“Là ngươi!” Nguyệt Nhiễm cau mày, trên mặt ẩn hiện sự tức giận, vươn
một tay, thuận thế che chắn bé trai ở phía sau. Một động tác nhỏ như
thế, lại tự nhiên vô cùng, tự nhiên đến mức như đó là chuyện vô cùng
hiển nhiên.
Động tác kia, nàng cũng rất quen thuộc, giống như trước kia, hắn cũng như thế, vừa mắng nàng ngu ngốc, chỉ biết chuốc họa vào thân, lại luôn
vươn tay giúp đỡ nàng.
Chỉ là, hôm nay….vị trí đã thay đổi, người vốn được hắn che chắn đằng sau, đã biến thành người bị hắn kề kiếm ngay cổ.
Bé trai nghe lời đứng đằng sau hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Thấy vậy, trong lòng Lạc Song lập tức run rẩy kịch liệt, lại quay đầu nhìn về phía gương mặt lạnh như băng của Nguyệt Nhiễm, bỗng nhiên sáng
tỏ mọi chuyện.
Thì ra là…thì ra là vậy, ha ha….Thì ra là cùng một đáp án mà thôi! Đây gọi là gì chứ? Chuyện xưa tái diễn?
Đột nhiên lúc này, nàng lại thật nhớ thật nhớ đến những chuyện trước kia, nàng cất tiếng cười to.
“Vì sao ngươi lại ở đây?” Nguyệt Nhiễm mở miệng lần nữa.
“Ừ, ta trốn ra được!” Lạc Song không nhịn được nở nụ cười, không nhìn thanh trường kiếm bên cổ kia, quay đầu nhìn về phía cửa đại điện. Làm
sao đây? Nàng là đặc biệt đến đây lấy kiếm mà, không thể tay không trở
về.
“Trốn?” Nguyệt Nhiễm cau chặt mày, vẻ mặt hoài nghi đánh giá nàng, nặng nề nói: “Ngươi là cố ý để ta bắt được ngươi?”
“Không thể sao?” Nàng vẫn cứ cười, quay đầu nhìn.
“Nói! Ngươi có mục đích gì?” Ánh mắt hắn run lên, kiếm trên tay càng
nắm chặt, càng kề sát bên cổ nàng, chỉ cần gần thêm chút nữa sẽ có thể
cắt đứt cổ nàng.
“Mục đích…” Lạc Song nhìn thẳng vào mắt hắn, càng cười thật vui mừng, nụ cười kia rực rỡ như hoa thái dương nở rộ nhưng lại khiến người ta có cảm giác thật khổ sở.
Nguyệt Nhiễm sửng sốt, nhìn nụ cười sáng lạn này của nàng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt thẩn thở lại lập tức khôi
phục, cơn giận không biết từ đâu lại kéo đến, càng nhìn nàng thật cẩn
thận, kiếm hơi chệch qua, trực tiếp cắt vào da nàng “Nói mau!”
Máu theo cổ, chảy xuôi xuống, thấm vào áo, nháy mắt đã nhiễm đỏ rực.
Tích…. (*tiếng máu nhỏ giọt)
Nàng nhíu mày, thật đau. Chỉ là hình như có một nơi khác trong cơ thể lại càng đau đớn hơn?
“Có lẽ….ta đang đi tìm một người!” Nàng nhìn hắn, lại quay đầu nhìn
bé trai sau lưng hắn, không hề động đậy nữa, chỉ chăm chú nhìn, nụ cười
lại nở trên môi.
Ánh mắt Nguyệt Nhiễm nhìn thoáng ra đằng sau, cơn tức giận trong nháy mắt như bùng nổ, đôi mắt đen như mực kia lúc này như rực cháy. Mi tâm
cau chặt, không chút do dự vung chưởng, đánh thẳng vào lồng ngực Lạc
Song.
Lạc Song chỉ cảm thấy một cơn đau đớn đến tận tim, thân hình chợt nhẹ hẫng, bay thẳng về phía sau, đụng vào thềm đá màu trắng, ngực bụng như
bị đảo lộn, miệng tràn đầy vị tanh ngọt.
“Nói, ngươi đến đây tìm ai?” Nàng không kịp kêu đau, thanh hàn kiếm
kia lại kề ngay trước mặt nàng. Nguyệt Nhiễm một tay cầm kiếm, tức giận
vô cùng, trong mắt tràn đầy sát khí.
Sát khí! Ha ha ha…
Nàng thật muốn cười, nhưng trái tim lại thật đau, không thể nói nổi, phải làm sao đây?
Nàng không hề né tránh, giơ tay lên, bắt lấy kiếm của hắn. Hôm nay, nàng vẫn không thể chết!
Có lẽ….dùng một chút thủ đoạn, cũng đáng được tha thứ mà phải không!
Cố sức nuốt vị tanh ngọt kia vào miệng, buộc mình cười ra tiếng, hai
mắt loan thành hình bán nguyệt, từng chữ từng chữ nói: “Ta đang tìm….một người từng nói với ta, thề không rời không bỏ!”
Lời vừa nói ra…
Keng!
Trường kiếm rơi thẳng trên đất, vết máu nhuộm trên thân kiếm, thuận thế
rơi xuống đất, hóa thành sen, nở rộ kiều diễm như lửa, chói mắt vô cùng, cũng như nụ cười trên môi Lạc Song.