Đọc truyện Lục Hoa Cấm Ái – Chương 14: Tự tay đâm Diêm Phúc
Anh Lạc sửng sốt, nhìn thanh kiếm một lúc lâu, quay đầu nhìn Diêm
Phúc đang một lòng muốn chết trên đất, nàng hơi lui về phía sau. Nàng
thậm chí còn chưa từng đả thương ai!
“Lời đồn trong Lục giới, nói sức mạnh của Thần tộc ta, vốn là từ
trong huyết mạch, chỉ cần có thể ăn được thịt của Thần, sẽ có được Thần
lực! Hừ! Một lời đồn đãi không có chứng thực, vậy mà cũng có kẻ ngu xuẩn như thế, tự đến nộp mạng!” Nghiên Tịch nhìn về phía người đang nằm trên đất, mắt khẽ híp lại “Không phải ngươi muốn Tầm kiếm sao? Nêu như ngươi có Thần lực, sớm muộn cũng sẽ bị bọn người này thèm thuồng mà để mắt
tới, tầm kiếm, thứ ngươi tìm được chính là Thiên kiếm! Ngươi muốn làm
Thiên đế, thì phải trừng phạt thật tốt bọn dám can đảm mạo phạm Thần tộc này, để bọn chúng giác ngộ!”
Anh Lạc run lên, ý của tỷ ấy có nghĩa là, muốn tham gia Tầm kiếm,
nhất định phải tự tay đâm Phúc thúc sao? Đây là đang ép nàng, ép nàng
giết người! Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, thật lâu sau cũng không
dám cầm lấy.
Lời đồn kia nàng đã nghe thấy từ lâu, mặc dù biết chỉ là lời đồn,
nhưng vẫn có vô số những người xấu, vì mục đích này mà đến Thần sơn.
Thần lực của nàng gần như bằng không, mục tiêu của bọn họ đương nhiên sẽ chuyển sang Tôn chủ! Đây là lí do mà Tôn chủ đối với mình có nhiều
hiềm khích như thế.
“Sao? Không dám à?” Nghịch Tịch hừ lạnh “Ngươi có can đảm nói muốn đi Tầm kiếm, lại không có đủ can đảm cầm lấy thanh kiếm này sao?”
Trong mắt Nghiên Tịch lại càng lạnh lẽo “Một kẻ mà ngay cả cầm kiếm
cũng không dám, đừng bao giờ nói mấy chuyện ngốc nghếch như tham gia Tầm kiếm nữa!”
Nói xong liền xoay chuyển ánh mắt, trường kiếm hạ xuống, một tiếng
hét thảm vang lên, người trên đất, một bên lỗ tai đã bị đứt ra. Máu tươi dính đầy thân kiếm.
“Giết ta…..Giết ta….” Giọng nói thảm thiết cầu xin được chết vang
lên, truyền vào bên tai, nhưng trong mắt Nghiên Tịch lại vẫn lạnh lẽo
không có chút gợn sóng, giống như không nhìn thấy, hoặc là nói, nàng sớm đã quen. Kiếm trong tay một lần nữa giơ lên, muốn chém về một cái tai
khác.
“Đủ rồi! Dừng tay, dừng tay!”Anh Lạc không nhịn được nữa, đi đến kéo
nàng lại, đoạt lấy thanh kiếm kia. Phúc thúc mặc dù tâm địa xấu xa,
nhưng cũng đã ở tại Thần sơn này mấy trăm năm, tỷ ấy vì sao phải hành hạ hắn như thế? “Muội làm! Muội làm!” Ít nhất, có thể khiến cho hắn không
phải chịu quá nhiều đau đớn mà ra đi.
Gắt gao cắn môi dưới, Anh Lạc khẽ nắm kiếm, nhìn về phía Diêm Phúc
đang nằm trên đất, không còn lực để phản kháng, chỉ một lòng muốn chết.
Ngoài việc đau lòng và trong lòng đều nguội lạnh, nàng không còn cảm
giác nào khác, đau là hai tay mình bị dính máu tươi, lòng lạnh giá là vì người ép nàng làm vậy, chính là người thân duy nhất của nàng. Nàng
không thể hô hấp, nhưng lại không thể không bước tới, mỗi bước chân đều
như đi lên pháp trường, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, nhưng cứ
như đã đi vạn năm
Ngồi xổm xuống, nhìn người trên mặt đất. Nàng vung kiếm trong tay
lên, nhưng run rẩy làm nàng không thể xuống tay, trái tim thắt chặt như
sắp vỡ nát.
Nàng giết người, nàng phải giết người….
Giơ kiếm, dù biết rất rõ nàng giết hắn mới là sự giải thoát tốt nhất, biết rõ rằng chỉ khi giết hắn mới được coi là giúp hắn. Thế nhưng, kiếm ở trong tay lại không cách nào hạ xuống.
“Tay không động đậy nổi sao?” Giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền
đến “Ngươi không phải muốn tham gia Tầm kiếm, chứng mình tư cách làm
Thần của mình sao? Vậy thì ngươi phải biết cách giết người!”
Tay Anh Lạc vẫn cứ run rẩy.
Một lúc lâu sau!
Hình như cảm giác được có người đang đến gần, người đang ở trên mặt
đất đột nhiên nhảy dựng lên, nhào về phía Anh Lạc, cổ động vào chuôi
kiếm, máu theo chuôi kiếm chảy xuống. Chỉ thấy hốc mắt đã không còn
tròng mắt trừng về phía mình,tràn đày oán niệm gào lên: “Nghiên Tịch!”
Đột nhiên hắn há to mồm, cắn xuống cổ Anh Lạc.
Nàng chỉ cảm thấy trên cổ đau xót, có cái gì chậm rãi chảy ra. Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến Anh Lạc không thể phản ứng.
Trong lúc nàng đang sững sờ, nửa đoạn thân thể đang nhào lên kia, đột nhiên nổ tung như một vòi máu, hóa thành vô số mảnh nhỏ. Máu thịt rơi
trên đất, xương cốt cũng không còn.
Nữ tử áo đỏ đằng sau đang chậm rãi giơ lên tay trái, trong mắt hiện
lên chút gì đó, giống như…bối rối?Nhìn kĩ lại, cảm xúc đó lại lập tức
biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Giọng nói lạnh lùng, mang theo tức giận mở miệng: “Vô dụng!”
Giơ tay ném ra một vật, đó chính là Lục hoa mà Anh Lạc đã cắm trên
khung cửa vào ban ngày sau khi thấy hành động kì quái của Diêm Phục, đó
chính là cách để nhắc nhở người khác cẩn thận một chút.
“Việc này còn chưa đáng để ta lo lắng! Sau này ngươi ít làm việc dư
thừa đi!” Nghiên Tịch bực tức xoay người bỏ đi, nhưng dưới chân lại căng thẳng, một đôi tay nhuốm máu bắt lấy vạt áo của nàng.
“Muội….sẽ đi….” Anh Lạc gắt gao cắn răng, toàn thân như lá đang run
rẩy trong gió, chỉ là cánh tay kia lại nắm thật chặt, nàng giống như đã
dùng hết sức lực toàn thân mà nói, mạnh mẽ ngẩng đầu, gằn từng chữ một
“Muội sẽ đi, nhất định sẽ tham gia Tầm kiếm!”
Nghiên Tịch sửng sốt, chân mày nhíu chặt hơn. Mạnh mẽ bước đến một
bước, hất tay nàng ra: “Tùy ngươi!” Nửa khắc cũng không muốn dừng lại,
xoay người biến mât trong đêm.
Trong lúc nhất thời, trong viện chỉ còn một mình Anh Lạc, ngồi yên
trên mặt đất đày máu tươi, thân thể lạnh run, trên tay còn đang nắm lấy
thanh trường kiếm kia.
Một lúc lâu sau….
Sấm chớp vang lên,giống như đã được tích lũy từ lâu mà bộc phát, nhất thời mưa rơi tầm tã, rửa trôi máu tanh trên đất, rơi vào trong ao Lục
hoa, khiến cho cả ao đều bị nhuộm thành một màu đỏ.
Nàng run rẩy đứng lên, ánh mắt đã hoàn toàn không có tiêu cự, hầu như đã trở nên trống rỗng. Nàng bước đi như cái xác không hồn, tay buông
lỏng, trường kiếm rơi xuống ao Lục hoa, làm nước văng tung tóe, văng đến tay nàng. Ngay lập tức, nàng cảm thấy như đang bị bỏng rát đau đớn,
khiến nàng phải lui mấy bước, ôm lấy tay.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc chợt xuất hiện.
Diêm Phúc đã nói, trong ao này đã có cho thêm Bách hoa, được xem như
kịch độc đối với Thần, khó trách lại đau như thế. Thế nhưng, vì sao Tôn
chủ lại không bị gì? Chẳng lẽ bởi vì Thần lực của nàng ấy quá mạnh sao?
Hơi nhếch miệng, lại lộ ra một nụ cười khổ, khó trách cho dù nàng có
tự mình đưa thân ra, Diêm Phúc cũng không thèm hút máu của nàng. Vết
thương mới lại thêm vết thương cũ, lúc đầu còn cảm thấy đau nhưng dần
dần cũng trở nên chết lặng.
Chậm rãi đến gần ao Lục hoa, nước vẫn cứ bắn lên tung tóe, văng lên
người nàng, cảm giác đau đớn ban nãy lại càng hiện rõ, thế nhưng lại cứ
như không cảm giác được gì, từng bước bước về phòng.
Bước đi loạng choạng, mỗi bước đều như đang đi trên mây. Nàng khẽ đẩy cửa phòng, toàn bộ sức lực đã gần như tiêu hao hết, tùy ý để mình ngã
xuống đất, trước mắt đều trở nên tối đen, ngất đi.
Trong lúc mơ màng, nàng mơ hồ nghe được gì đó, có người nào đó đang
nói với nàng, nhưng trước mắt cũng chỉ xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.
Ai vậy, đó là ai? Trong tay hắn cầm gì vậy?
Tại sao lại quen thuộc đến thế? Rõ ràng chưa từng gặp qua người này
dù nàng cố gắng nhìn cho thật kĩ, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng
kia, trái tim lại lập tức đau nhói?
Hình ảnh ở trước mắt không ngừng thay đổi, quá nhiều thứ khiến nàng như hoa cả mắt lên.
“Muốn nó sao? Nếu đã lấy, thì không được đổi ý đó!”
“Lạc nhi….Ngoan…..Phải nghe lời!”
“Lạc nhi….Đừng quậy, đừng quậy! Đều nghe theo muội, tất cả đều nghe theo muội, chỉ cần….muội đừng khóc!”
“Nghe lời!….Ta quả thật không còn cách nào khác! Chỉ có thể làm vậy….Muội sẽ đồng ý đúng không?”
“Yên tâm đi….Dù là bây giờ hay trước kia, không một ai phải nói lời tạm biệt nữa….”
Giọng nói kia giống như vẫn cứ vang vọng bên tai nàng, vang lên một
tiếng, lòng lại đau thêm một lần. Rõ ràng là giọng nói mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng lại khiến người ta quen thuộc đến nỗi như đó
là giọng nói của người thân cận nhất.
Đau lòng không thể kiềm chế, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu lung
lay, nàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng chỉ rơi vào khoảng không. Nàng chỉ
có thể không ngừng níu lấy, vùng vẫy, nhưng không cách nào thoát khỏi
cảm giác này, đầu đau như muốn vỡ tung, như có cái gì đó đang cố chui ra từ trong đầu.
Đột nhiên trên trán truyền tới một cảm giác mát mẻ, cảm giác kia chỉ vừa xuất hiện, nàng đã hoàn toàn ngủ say.
“Ai!”
Có tiếng than nhẹ, người áo đen trong phòng, thu hồi cánh tay đang
đặt trên trán Anh Lạc, nhìn vẻ mặt nàng từ từ khôi phục sự bình thản,
mới thật cẩn thận ôm lấy nàng đặt lên giường.
Mấy hạt mưa trên tóc nàng khẽ rơi xuống tay, mày khẽ nhăn, giơ tay
vung khẽ, giường đã được dọn sạch sẽ. Tay lại nhẹ nhàng đặt lên trán
nàng, xác định không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“….Lạc nhi….Nàng cần gì phải như thế? Khiến cho ta….” Nói đến đây đã không kiềm được phải thở dài.
Đứng ở mép giường hồi lâu, bình tĩnh nhìn người trên giường, im lặng
xuất thần. Trong đôi mắt đen thẳm kia, chỉ chứa một hình bóng. Hắn cứ
thế mà ngây dại, định đưa tay ra chạm vào, nhưng cuối cùng lại rút tay
về. Tay nắm chặt thành quyền, chậm rãi thả tay xuống.
Hắn dứt khoác xoay người đi, đi được nửa đừng lại dừng bước, đứng
sững hồi lâu, hắn mới hít thật sâu, cuối cùng kiềm nén không quay đầu
lại. Hắn đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tả.
Trên Thần sơn sao lại không có mưa, chỉ là vì, có người không để cho mưa rơi mà thôi.
“Ngừng đi!” Nam tử nói nhỏ, mưa to đột nhiên ngừng hẳn. Đi xuống bậc
thang, đến đình viện lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao
la đen nhánh, ánh mắt mê mang. Hắn nhìn một lúc lâu, thân hình hơi cử
động, như khói mờ nhẹ tan, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Khi Anh Lạc tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sao, Nguyệt Nhiễm khẩn trương vô cùng bưng nước nóng đi vào, vừa xem xét vết thương của nàng,
vừa lải nhải như mọi ngày. Anh Lạc chỉ nhếch miệng cười khẽ đáp lại,
không hề nói một chữ những chuyện đã xảy ra tối qua.
Nhớ lại một màu biển máu kia, nàng âm thầm đè lại đôi tay run rẩy, cứ như trên tay đã nhuộm thành màu đỏ như máu. Đáy lòng lại truyền đến cảm giác khổ sở quen thuộc, đưa tay tìm kiếm
“Nguyệt Nhiễm, túi của ta đâu?”
“Cái này?” Nguyệt Nhiễm lấy ra túi càn khôn của nàng, giơ giơ lên như không đưa lại “Thân thể của cô còn chưa khôi phục, bây giờ không thể ăn mấy thứ bậy bạ thế này, ta giữ cho cô.”
“Nguyệt Nhiễm….” Anh Lạc nhỏ giọng năn nỉ.
“Không thương lượng!” Nguyệt Nhiễm nhét ngay cái túi vào trong ngực,
vỗ hai cái, xác định đã cất kĩ “Chờ thân thể cô tốt hơn đi, ta tất nhiên sẽ trả lại.” Hắn lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vừa thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, vẻ mặt vốn đã hòa hoãn lại trở nên tối sầm.
“Nhóc con, cô cũng thật là, bảo ta làm sao không cằn nhằn cô? Vết
thương mới tốt một chút, đã chạy đi tắm mưa, cho dù thân thể của cô có
không sợ bị giày vò nhưng pháp lực sao có thể không bị tiêu hao ? Không
biết cô có phải trời sinh ngu ngốc không nữa! Hay là do ăn kẹo ngọt này
nhiều quá, ăn đến hư hỏng cả đầu rồi!” Vừa nói hắn vừa vội vàng mở túi,
nhét mấy viên vào mồm, giúp nàng tiêu diệt bớt!
Anh Lạc sửng sốt, vẻ mặt cũng tối sầm đi, cũng không chú ý tới động
tác nhỏ của Nguyệt Nhiễm. Nàng kéo kéo góc chăn lẩm bẩm: “Ta tất nhiên
là không muốn đi tắm mưa rồi….”
“Cái gì?” Hắn nghe không rõ, giương cái miệng đang phình to hỏi lại.
“Không có…Không có gì!” Anh Lạc lập tức cười cười “Sao huynh lại đến đây? Sáng không phải đến tiền điện sao?”
“Hôm nay không cần!” Nguyệt Nhiễm vất vả nuốt hết đống kẹo ngọt, nhíu mày, rót một chén nước để uống, hắn quả nhiên không thích ăn đồ ngọt
“Tôn chủ bắt đầu từ hôm nay sẽ bế quan, với lại bên tiền điện kia cũng
quá ồn rồi, ta không quen!”
“Ồn ào sao?” Thần sơn thường yên tĩnh lắm mà.
Nguyệt Nhiễm sửng sốt, mặt liền biến sắc, giống như nhớ ra cái gì,
liền khoát khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, cũng không phải
chuyện to tát gì, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi!” Nói xong, liền không nói
lời nào túm nàng kéo về giường.
‘’Nguyệt Nhiễm!” Anh Lạc bất đắc dĩ, nàng rõ ràng mới ngủ dậy mà. Đang muốn bò dậy lần nữa, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.
“Xin hỏi, Nhị chủ có ở đây không?” Giọng nói rất lạ, không phải là người của Thần sơn.
“Không có!” Nguyệt Nhiễm giành mở miệng trước, giọng nói chứa mấy
phần oán khí. Đang muốn lên tiếng phản đối, lại thấy cái nhìn chằm chằm
của Nguyệt Nhiễm, ý bảo nàng im lặng. Người nào đó cũng rất không có cốt khí mà im luôn.
Người ngoài cửa sửng sờ một chút, một lúc sau mới lễ phép hành lễ, một tiếng : “Đa tạ!” sau đó là tiếng bước chân rời đi