Đọc truyện Lục Hào – Chương 7Quyển 1 –
Chẳng biết lão sư phụ có phải đã tính ra tình cảnh này, cái mâm gồ ghề và mấy đồng tiền gỉ sét không có tác dụng, trái lại nhìn ông như đã sớm chuẩn bị.
Mộc Xuân chân nhân rũ mí mắt xuống, đi lên bục, không nhìn bốn gã đồ đệ gấu chó đang ngầm dậy sóng, ngắc ngoải giở giọng: “Buổi học sáng hôm nay, các đệ tử cùng với thầy đọc ‘Thanh Tĩnh kinh’ nào.”
‘Thanh Tĩnh kinh’ này không phải thanh tĩnh kinh mà Thái thượng lão quân hay đọc, mà là một bài lải nhải kỳ quái, do đích thân sư phụ biên soạn, nội dung vô cùng rỗng tuếch.
Rất có thể để phô bày vẻ thanh tĩnh, khi Mộc Xuân chân nhân đọc bài kinh này, mỗi một chữ đều kéo dài thành hai, dài đến mức ông hụt hơi. Bởi vậy những âm cuối đều run run đến kỳ lạ, như một bà cụ điên khùng chép miệng móm mém.
Trình Tiềm nghe một lát cảm thấy hai tai cứ kêu ong ong, càng kêu thì nó càng phập phòng lo sợ —— sợ sư phụ bị ngộp chết.
Sau khi đọc xong lần thứ nhất thì hơi thở sư phụ đã mỏng như tơ nhện, chậm rãi bưng ly trà ở trước mặt lên uống thắm giọng, Trình Tiềm vội vàng phủi hết mớ da gà nổi khắp người, chờ nghe ông kiến giải phi thiên độn địa độc đáo của ông. Cuối cùng tuyệt vọng nghe sư phụ dùng giọng điệu kéo dài ê a đến tê cả da đầu nói rằng: “Tốt, đọc lại lần nữa.”
Trình Tiềm: “…”
Vai Trình Tiềm bị người vỗ không khách khí, vị đại sư huynh bề ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa chủ động nói chuyện với nó.
Đại sư huynh nói: “Ê, nhóc con, ngươi dời qua kia một tí, chừa cho ta một chỗ.”
Đại sư huynh là bảo vật trấn phái, y muốn chỗ, Trình Tiềm sao dám không nhường.
Chỉ thấy Nghiêm thiếu gia nâng mi mắt lên, đạo đồng bên cạnh lập tức mang ghế mỹ nhân* bằng trúc tới, y không hề khách khí mà nằm xuống ngay trước mặt sư phụ, công khai nhắm mắt lại, ngủ gật giữa tiếng sấm “Thanh tĩnh” bên tai.
*Tục truyền, là loại ghế được bố trí trên lầu nhà dân Huy Châu. Thông thường loại ghế này trên lầu nhà cổ Huy Châu chỉ để nghỉ ngơi và sinh hoạt. Khuê nữ cổ đại không thể tuỳ tiện xuống lầu ra ngoài, khi buồn chán có thể tựa vào ghế này để nhìn ra thế giới bên ngoài, nên thường được gọi là ‘ghế mỹ nhân’.
Trình Tiềm quan sát một lúc, phát hiện đại sư huynh yêu quái của nó cũng có ưu điểm —— ví dụ ngủ không ngáy.
Những người khác đối với chuyện này sớm đã tập mãi thành thói quen, đại sư huynh trắng trợn ngủ gà ngủ gật. Nhị sư huynh chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã dụ dỗ tiểu sư đệ mới ra lò một cách hoàn hảo, đồng thời gã cũng không bỏ qua Trình Tiềm, ngó nghiêng chung quanh rồi nháy mắt ra hiệu.
Bốn người ở đây, chỉ mỗi Trình Tiềm coi như khoan dung với sư phụ. Sự khoan dung và cay nghiệt của nó phân biệt rõ ràng, không những từ đầu đến cuối mà còn kỹ lưỡng. Tại nơi gà bay chó sủa này, Trình Tiềm vì để cho sư phụ không đến mức lẩm bẩm một mình, nó ngồi im tại chỗ, đọc theo sư phụ từ đầu tới cuối “Bài học sáng theo thông lệ” của ngày đầu tiên.
Lý Quân thấy Trình Tiềm không để ý đến mình, tròng mắt chuyển một cái, liền xuất hiện chủ ý. Chỉ thấy gã lén lút móc một cái bình nhỏ từ trong tay áo như kẻ trộm, lắc lắc trước mắt Hàn Uyên, nhỏ giọng nói: “Đệ biết đây là cái gì không?”
Hàn Uyên cầm lấy mở ra, bị mùi tanh bên trong sộc ra đến ngây đầu, ngay cả Trình Tiềm ở phía sau cũng ngửi thấy.
Lý Quân hả hê nói: “Đây là kim cáp thần thuỷ do ta làm.”
Trình Tiềm nhờ đoạn ngắt trong lúc đọc kinh của sư phụ, dè bĩu: “Đây không phải nước rửa chân của kim cáp chắc?”
Hàn Uyên bịt mũi đem “nước rửa chân thần thánh” trả lại, chịu đựng mùi tanh hỏi: “Dùng để làm gì?”
Lý Quân cười hì hì vo tròn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, sau đó nhỏ vài giọt thần thuỷ lên, chỉ thấy thần thuỷ thấm vào giấy rất nhanh, nháy mắt đã biến thành một con cóc thứ thiệt.
Chim trời cá nước trên đời không chơi, lại chơi cóc, là chí thú gì vậy?
Trình Tiềm đột nhiên hiểu rõ vì sao đại sư huynh dùng ánh nhìn nhị sư huynh như nhìn một đống phân vậy.
Lý Quân đưa mắt nhìn sang Trình Tiềm, cười xấu xa dùng cán bút chọc chọc con cóc trên bàn, chỉ vào Trình Tiềm nói: “Tìm đệ ấy đi.”
Cóc nghe xong “ộp” một tiếng, nhảy về phía Trình Tiềm, giữa đường bị một bàn tay gầy đét kẹp lại —— không biết từ lúc nào sư phụ đã dạo đến đây, con cóc ở trong tay ông một lần nữa hoá thành cục giấy.
“Bàng môn tả đạo,” Mộc Xuân chân nhân thở dài như đọc kinh, “Tiểu Quân à, con đúng là nhân tài.”
Lý Quân thè lưỡi.
Sư phụ nói: “Đã như vậy, mời con chỉ các sư đệ đọc kinh đi.”
Lý Quân không thể làm gì khác ngoài dùng giọng như thái giám xướng trước đại điện, đọc đi đọc lại mười lần một đoạn ngắn trong thanh tĩnh kinh gần một canh giờ, sư phụ mới từ bi cho ngừng, khiến đoạn hành hạ dài dòng này được ngừng lại.
Hàn Uyên há miệng run rẩy nhỏ giọng với Trình Tiềm: “Nếu huynh ấy đọc tiếp, chắc ta tiểu ra quần luôn.”
Trình Tiềm ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ không biết gã.
Sư phụ nét mặt hồng hào vì được nhắm mắt dưỡng thần hơn một canh giờ, nói: “Nhất tĩnh đi đôi với nhất động, các đồ nhi cùng ta ra đình nào —— à, Trình Tiềm, gọi đại sư huynh con dậy.”
Trình Tiềm bị tai bay vạ gió mà sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thiếu niên áo trắng kia, nhắm mắt vươn một ngón tay chọc chọc vào bả vai y, kinh hồn bạt vía nghĩ thầm: “Đây là do sư phụ kêu ta gọi huynh, dậy rồi đừng có trách ta.”
Có thể đại sư huynh ngủ hai giấc cảm thấy đủ rồi, cũng không làm gì, y mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn Trình Tiềm một hồi lâu, mới hít sâu một hơi bò dậy, uể oải xua tay: “Ta biết rồi, mọi người đi trước đi.”
Tính tình Nghiêm thiếu gia khi chưa tỉnh ngủ xem ra tốt hơn nhiều, đôi mắt hoa đào như phủ một tầng sương, ánh mắt nhìn Trình Tiềm cũng nhu hoà không ít.
Sau đó, Nghiêm Tranh Minh vẻ mặt nhu hoà hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên gì?”
“… Trình Tiềm.”
“À.” Nghiêm Tranh Minh hờ hững gật đầu, so với ánh nhìn ghét bỏ không hề che đậy lúc nhìn Lý Quân, so với cử chỉ lấy quạt che mặt của y với Hàn Uyên, cách đối đãi với Trình Tiềm nhất định là vô cùng khách khí.
“À” xong, Nghiêm Tranh Minh chẳng bận tâm đến Trình Tiềm nữa, che miệng ngáp một cái, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ cũ, chờ thị nữ tiểu Ngọc Nhi chải đầu cho y.
Từng có một lúc, trong đầu óc Trình Tiềm toàn người với yêu, nó hoài nghi đại sư huynh tào lao này có thể là một con chim trĩ tinh với cái đuôi màu mè, sau khi thấy cảnh này, nó bỏ hẳn nghi ngờ kia —— cho dù có thật là chim trĩ, chải đầu từ sáng đến tối thế này, chắc chắn cũng chải thành đuôi trọc mông trần cùng hai chân quái dị.
Mà lông trên đầu đại sư huynh vừa dày vừa dài, chưa biến thành chổi lông gà, là minh chứng cho việc y có thể là một loại động vật khó bề tưởng tượng nào đó.
Trong sân, có một đạo đồng đi tới, dùng hai tay dâng mộc kiếm cho sư phụ.
Nhất thời, tinh thần Trình Tiềm và Hàn Uyên đều bị chấn động. Bọn họ đều nghe những chuyện tiên nhân đằng phong ngự kiếm mà lớn, ngay cả Trình Tiềm bị sách thánh hiền đầu độc, suy cho cùng cũng là một cậu trai nhỏ, tuy nó không chịu thừa nhận nhưng sâu trong nội tâm đều hướng về những truyền thuyết có sức mạnh hô mưa gọi gió đó.
Mộc kiếm đơn giản xưa cổ, cơ hồ ẩn chứa sự ung dung nào đó. Ở trong lòng những cậu trai nhỏ, việc luyện đan kỳ bí, kinh văn huyền diệu, bấm đốt ngón tay tính ra kiếp trước kiếp này, thậm chí khắc các loại phù chú thần thông… Cái nào cũng không hấp dẫn bằng hai chữ “Ngự kiếm.”
Độ kiếp phi thằng thì tính là gì?
So với nhất kiếm sương hàn thập tứ châu*, đại khái ngay cả cưỡi mây đạp gió trong truyền thuyết cũng phải xếp phía sau. (*): Một câu trong bài thơ “Hiến Tiễn thượng phụ” của Quán Hưu tặng cho Tiễn Lưu hay còn gọi là Ngô Việt vương, trên thực tế câu này để chúc Tiễn Lưu giành thắng lợi trong cuộc chiến.
Chỉ thấy Mộc Xuân chân nhân thân hình gầy ốm khoa chân múa tay, chậm rì rì đi ra giữa sân nhỏ, như một cái cây treo quần áo.
Hàn Uyên đầy ắp mong đợi hỏi một vấn đề mà Trình Tiềm không tiện mở miệng: “Sư phụ muốn dạy chúng ta luyện kiếm hả? Khi nào chúng ta mới có thể cầm kiếm?”
Mộc Xuân: “Không vội, có mộc kiếm.”
Nói xong, ông ở trước mắt các đồ đệ, vỗ hai tay, làm một thức mở đầu yếu ớt, từng chiêu từng thức đều đánh ra. Vừa biểu diễn vừa lải nhải: “Phù Dao —— mộc kiếm pháp —— cường thân —— lại kiện thể —— thông khí —— còn hoạt huyết —— sống đua —— với thần tiên.”
Trình Tiềm: “…”
Nó vừa manh nha giấc mộng hô mưa gọi gió, cứ như vậy mà vỡ vụn trước cảnh “Đao quang kiếm ảnh” “Cheng cheng —— chạch chạch chạch”.
Kiếm pháp “tinh diệu tuyệt luân” của sư phụ rất nhanh đã hấp dẫn được một con chim sẻ đáp xuống cạnh cộc gỗ, nghỉ chân xem trò.
Đây quả là một bộ kiếm pháp an tĩnh nhất thế gian, chỉ thấy mộc kiếm vút qua, chẳng có gì, ngay cả một chút gió cũng tạo không ra, dịu dàng đến cực điểm. Thời gian để mũi kiếm rề rà quét một vòng, đủ để một con ốc sên bò đến ngọn cây.
Hợp với lời thuyết minh “Cường thân kiện thể đua với thần tiên” của sư phụ, hiệu quả khiến người ta vô cùng thán phục.
Thấy sư phụ nhấc chân bước tới, trở tay, lại khom lưng kéo ngang mộc kém, run run rẩy rẩy tiến đến con chim sẻ đậu chỗ cọc gỗ.
Chú chim sẻ vô cùng can đảm, vẫn đứng im mở to đôi mắt nhỏ như đậu đen, nhìn mộc kiếm đang kéo tới.
Mộc Xuân trâng tráo cảnh cáo: “Tiểu súc sinh còn không mau tránh ra, coi chừng mộc kiếm của bản môn lấy mạng mi đó!”
Nói xong một câu dài như vậy, mộc kiếm trong tay ông mới đánh tới dưới chân chim sẻ. Chú chim nhỏ nghe xong câu hù doạ dữ tợn ấy, không chút hoang mang nâng một chân lên, bước qua bên cạnh, bước qua “lợi kiếm” của phái Phù Dao một cách ngon lành, bình tĩnh đưa mắt nhìn bóng kiếm chậm rì lướt qua.
Hàn Uyên cười nắc nẻ, Trình Tiềm khó hiểu. Nó từng xem múa võ mãi nghệ ở ngoài cổng thôn cũng không có thanh mộc kiếm hoang đường thế này, nhưng nó không cười, bởi vì nó phát hiện các sư huynh cũng không cười —— nếu nói đại sư huynh đang bận sửa tóc, không tiện ngửa tới ngửa lui, chí ít nhị sư huynh mê cóc cũng có giá trị tham khảo.
Mới vừa rồi Lý Quân vẫn ngồi không yên như bị đinh chọt mông lúc này cũng không cười, trên gương mặt xấu xa còn hiện ra vài phần chăm chú, nhìn đăm đăm động tác của sư phụ.
Sư phụ đã biểu diễn xong thức thứ nhất trong Phù Dao mộc kiếm, sau đó làm một tư thế đứng sừng sững, hai tay mở rộng, cầm mộc kiếm, lại rướn cổ ra, làm bộ dạng như đang leo lên núi trông về phía xa, lảo đảo muốn ngã nói rằng: “Đấy là thức thứ nhất trong Phù Dao mộc kiếm, bằng trình vạn lý!”
Tiếc rằng, nhìn ông chả giống đại bàng giương cánh gì cả, trái lại có chút giống gà trống gáy hơn.
Hàn Uyên bụm miệng, nghẹn đỏ cả mặt.
Lúc này sư phụ không hề nuông chiều, cầm mộc kiếm gõ đầu gã một cái —— động tác này mới nhanh nhẹn làm sao.
Mộc Xuân chân nhân cả giận nói: “Ta đã nói gì với con? Nội liễm kiềm chế! Xốc nổi! Cười cái gì? Quá tệ! Đêm nay phạt con chép năm lần “Thanh tĩnh kinh”, ngày mai nộp cho ta xem.”
Bởi vì Hàn Uyên không biết chữ, nên việc chép nội quy vẫn được châm chước, nghe thế lập tức đần mặt, sử dụng kim bài miễn tử của gã, ăn vạ nói: “Sư phụ, con chưa biết chữ mà.”
Mộc Xuân nói: “Cứ đối chiếu mà vẽ —— Lý Quân!”
Nhị sư huynh tiến lên một bước.
Sư phụ nói: “Con hướng dẫn các sư đệ luyện thức mở đầu và thức thứ nhất, rồi ta sẽ chỉ thức thứ hai cho con.”
Trình Tiềm nghĩ thầm: “Nghe nói gã đã nhập môn hơn một năm, mới học đến thức thứ hai, chẳng lẽ luyện chiêu gà trống gáy mất tròn một năm?”
Không đợi nó ngạc nhiên cảm động xong, Lý Quân đã theo lời mà làm. Gã cầm mộc kiếm trong tay, lưu lưu loát loát đánh ra thức mở đầu, cả người toát ra vẻ đắc ý của người thiếu niên, loại tinh thần này so với kiểu lừ đừ của ông sư phụ trung niên làm sao sánh nổi. Thiếu niên kia tên như thuý trúc, người cũng như thuý trúc, khuôn mặt chẳng mấy đứng đắn, mộc kiếm trong tay như xé gió, kiếm phong khắp nơi, có sự sắc bén không gì cản nổi.
Đó là nhuệ khí thiếu niên, bén nhọn không thể cản.
Chú chim nhỏ bình tĩnh vừa rồi chịu không nổi sự kinh động này, vỗ cánh bay cao.
Không đợi Trình Tiềm và Hàn Uyên hồi phục tinh thần, đã thấy nhị sư huynh nghiêm mặt, dồn khí đan điền, gằn từng chữ mà gào: “Phù Dao mộc kiếm pháp! Cường thân lại kiện thể! Thông khí còn hoạt huyết! Sống đua với thần tiên!”
… Một kiếm khách thiếu niên chớp mắt hoá thành một gã bán thuốc tăng lực.
Dường như Lý Quân chẳng biết nhục, gào xong đoạn trên, gã dù bận vẫn nhàn nhã quay đầu làm mặt quỷ với hai sư đệ đang chết đứng người.