Đọc truyện Lục Hào – Chương 62Quyển 3 –
Nghiêm Tranh Minh nghe thấy mình… Không, là sư tổ y khàn giọng mở miệng nói: “Giải thế nào?”
Mí mắt Từ Ứng Tri cụp xuống, mang theo vài phần rời rạc và hờ hững nói: “Đồng Như, nếu ngươi tin số mạng, thì phải biết cái gì gọi là ‘Trong nơi U Minh tự có định số’, việc này với sức phàm nhân không thể sửa. Nếu không tin, cũng nên đọc qua ‘Tiền thức giả, đạo chi hoa nhi ngu chi thuỷ dã’ (Không biết mà nói rằng biết đó là hào nhoáng của đạo và là khởi đầu của ngu si), cái gọi là biết trước năm trăm năm với biết sau năm trăm năm đều là vô căn cứ. Nhưng một mặt ngươi đối với việc mình thấy trong ‘Tam sinh bí cảnh’ tin tưởng không thể nghi ngờ, một mặt lại tới tìm ta hỏi giải thế nào, không nực cười sao? Ta khuyên ngươi vạn sự thuận theo tự nhiên, không nên đi vào chỗ bế tắc.”
Cái gì “Tam sinh bí cảnh”, cái gì “Chết trẻ” các loại lời nói, mặc dù Nghiêm Tranh Minh không rõ chuyện gì xảy ra, không biết nguyên nhân hậu quả, cũng cảm giác lão bất tử họ Từ nói đến đau thắt lưng.
Bắc Minh quân —— Đồng Như nghe xong không nói, Nghiêm Tranh Minh lại có thể cảm giác được, một sự bất lực cùng phẫn nộ hừng hực quen thuộc liên tiếp trong lồng ngực ông.
Y bỗng hiểu vì sao mình cứ bị vị sư tổ chưa từng gặp mặt này hấp dẫn, hai người bọn họ hình như có điểm đồng bệnh tương lân.
Từ Ứng Tri đưa tay vạch một cái, ba đồng tiền tranh nhau nhảy vào lòng bàn tay ông. Đầu ngón tay bạc bẽo của người này như bị đường vân vận mệnh mài vô số lần thành chai.
Ông thở dài, ngữ khí chậm lại: “Từ xưa có thịnh tất có suy, có thành tất có bại, ta ngươi là người tu đạo, có gì nhìn không ra? Trên con đường này, tranh giành cấu xé lẫn nhau cũng được, nhân quả cơ duyên cũng tốt, nói cho cùng, cũng là vì đại đạo trường sinh, thoát ly nỗi khổ trần thế sinh lão bệnh tử sao? Đồng Như, ngươi tư chất hơn người, so với người khác càng đi xa hơn. Phụ mẫu cũng tốt, huynh đệ cũng tốt, thầy trò cũng tốt, đều là trần duyên, cũng đều là ý nghĩ ngông cuồng. Ngươi nên sớm đoạn tuyệt, không nên chấp mê bất ngộ.”
Đồng Như: “Ta không…”
Từ Ứng Tri ngắt lời ông: “Lưu luyến tức chấp mê, trong lòng ngươi lưu luyến ai?”
Đồng Như hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt ông, âm thanh se sắt hỏi: “Nếu có một ngày ngươi tính ra tuổi thọ bản thân sắp hết, cũng có thể một câu ‘Trần duyên đứt đoạn, vốn nên như vậy’ là bỏ xuống được sao?”
Vẻ mặt Từ Ứng Tri bất biến, chỉ nói: “Hạt bụi sớm mai hay ve sầu bọ ngựa, con sâu cái kiến hay ta cũng không khác gì. Oán trời trách đất, chẳng phải buồn cười?”
Xem như Nghiêm Tranh Minh nhìn hiểu, chủ nhân tháp Chu Tước này lúc sống với khi thành tượng đá chẳng khác quái gì, trong mắt tứ đại giai không, nhìn cái gì cũng có thể cười, mấy thứ vướng mắc ông ta mới là buồn chán.
Nếu nói ——
Dù có muôn thuở mây xanh, hưng suy một nhà một nước quan trọng sao?
Dù có ngàn người đền đáp lại, sinh tử cùng với yêu nhục một người quan trọng sao?
Trên cao nhìn xuống, Từ Ứng Tri nói không hề sai, trên đời ai cũng hiểu đạo lý này. Nhưng phàm trần ba thước, nhỏ có một người một nhà, lớn có một phương một nước, ai không vì ôm nhiều “việc vặt” lo lắng hết lòng? Này sinh ly tử biệt, ái hận tình cừu, với thiên thu trăm hộ quả thực chẳng qua là gió to cuốn đoá hoa trắng nhạt dập dềnh, không đáng nhắc tới.
Nhưng thật rơi vào đầu một người nào đó, điều không phải một đoạn dằm trong tim ư?
Chỉ cần không mù, ai đứng nơi xa đều thấy được sơn hà bao la hùng vĩ, thế nhưng thân ở trong núi, ai có thể ở sâu dưới mây mù tìm được mình ở phương nào?
Nghiêm Tranh Minh vừa coi thường, vừa tìm cách thoát khỏi nơi quỷ dị này, đột nhiên thấy thị giác thay đổi, sư tổ y Đồng Như đứng dậy, nói rằng: “Ngươi sai rồi Ứng Tri. Vô số tiền bối ở đây cầu trường sinh, ai cầu được rồi? Thọ nguyên cuối cùng cũng đến đáy, ta với sâu kiến giống mà không giống —— Sâu kiến giống ta ở chỗ sớm sinh tối diệt, chỉ là từ đó về sau nó hoá thành bùn đất. Ta lại có thể thân chết hồn vẫn sống trong huyết mạch núi Phù Dao, chỉ muốn không ngừng truyền thừa. Huyết mạch sẽ không đứt, tại sao ta phải theo đuổi trường sinh hư vô mờ mịt?”
Từ Ứng Tri cảm giác cùng ông đạo bất đồng bất tương vi mưu, khuyên không được nữa, liền nói: “Thôi được, ngươi không muốn nghĩ thế ta cũng hết cách. Nhưng ta không giúp được ngươi, tam sinh bí cảnh chắc như đinh đóng cột, số mệnh phái Phù Dao quả thực đã hết, ngươi muốn thế nào chứ? Từ xưa tới nay người nghịch thiên liều chết giãy dụa cũng không lật ngược được. Lão hữu, ngươi cũng muốn đi con đường này sao?”
“Ngươi đừng quên, ‘Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ thập cửu’*, mọi chuyện không thể vẹn toàn, nhưng luôn có một đường sinh cơ,” Đồng Như nói, “Ta nhất định sẽ tìm được đường sinh cơ đó.”
(*): Xuất từ Chu Dịch: “Đại diễn chi sổ ngũ thập, kỳ dụng tứ thập hữu cửu”.
Chu Dịch là sách thánh nhân. Là người thánh nhân, cũng là tiên tri.
Theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, Đại diễn có năm mươi số, có thể dùng bốn mươi chín số, còn dư lại một số không thể suy ngẫm.
Chính là ý, số mạng của con người có bốn mươi chín phần xác định được, còn một phần không xác định, nhưng một phần này có thể biến đổi vô cùng.
Nói xong, ông xoay người muốn đi.
Từ Ứng Tri chợt gọi lại: “Đợi đã, tiểu Xuân…”
Bước chân Đồng Như hơi dừng lại, cúi đầu thở dài: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Từ Ứng Tri: “Như vậy ngươi đối với nó là thế nào?”
Đồng Như: “Nhiều năm qua Tưởng Bằng chỉ là trên danh nghĩa, ngay cả người cũng không thấy. Mấy năm nay, tiểu Xuân là đồ đệ duy nhất của ta, ta đối với nó không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ là…”
Ông nói tới đây, dường như cảm thấy giải thích với người này cũng không ích gì, rồi đột nhiên mỉm cười, nhẹ bước chân, không thấy tung tích.
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Rõ ràng y vừa cảm thấy lòng sư tổ nháy mắt dâng lên một loại chua xót, nghìn năm mông muội tịch mịch chỉ hoà tan trên một người, sống nương tựa lẫn nhau bấy lâu, ràng buộc sớm đã sâu tựa biển Bắc Minh. Chỉ liếc mắt nhìn người kia, lòng đã đâm chồi nảy lộc.
Về phần cái khác… Vi sư sao dám.
Nghiêm Tranh Minh nhất thời không xong, nghi ngờ lục giác và đầu óc mình có vấn đề rồi, cái “ý niệm xấu xa trong đầu” là cái y hiểu sao?
Trong đầu Nghiêm chưởng môn nhất thời bạo phát ra một đống lời truyền miệng kỳ quái trong dân gian về mối quan hệ bất chính, cảm thấy cả người mình như xấu xa hơn. Thân là chưởng môn đoan chính vụn vỡ đầy đất, thu dọn mấy cũng không xong.
Lúc này trước mắt y lại thay đổi bất ngờ, thị giác y xoay tít. Sau một khắc, đã theo sư tổ về tới núi Phù Dao.
Nhất thời, ngay cả suy đoán chuyện xấu xa của các trưởng bối Nghiêm Tranh Minh cũng không để ý nữa, nội tâm bị nắm chặt, liều mạng mong muốn bước chân sư tổ chậm một chút, cho y nhân dịp nhìn núi Phù Dao một lát.
Nhưng sư tổ chạy còn nhanh hơn thỏ, dẫn theo cả y, thoáng cái đã đến hậu sơn.
Yêu cốc rộng mở, Tử Bằng chân nhân và một vài đại yêu tạm cho đứng đầu mà Nghiêm Tranh Minh không biết đang phân bua gì đó, âm thanh lẫn lộn, khiến Nghiêm Tranh Minh không phân biệt được, nhưng cảm thấy nhóm yêu này hình như đều muốn ngăn cản ông.
Đồng Như giống như con rùa cắn quả cân, thả người nhảy xuống sơn cốc dưới vực sâu.
Cặp mắt Nghiêm Tranh Minh suýt trừng rớt ra ngoài. Sau một khắc, trước mắt y mơ hồ, theo thân thể sư tổ Đồng Như, bị một trận đau nhức như vạn tiễn xuyên tâm. May mà y là kiếm tu kiên định, nhưng trước mắt vẫn tối sầm, chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài.
Đợi Nghiêm Tranh Minh thở hổn hển, nhe răng nhếch miệng tỉnh lại, đã thấy Đồng Như đang quỳ gối cách đó không xa, trên một toà đài cao.
Sau núi Phù Dao có chỗ như vậy ư?
Nghiêm Tranh Minh không nhớ rõ, con đường kia nơi hậu sơn y cũng đi qua mấy lần, luôn cảm thấy dưới thâm cốc có thứ gì đó cực đáng sợ, cho tới bây giờ chưa từng dám nhìn xuống.
Y kìm lòng không đặng theo Đồng Như đến thềm đá nhìn thoáng qua, chỉ thấy thềm đá dài như nối từ dưới đất lên trời, nhìn không thấy đáy. Vô số bậc thang tầng tầng lớp lớp, thấp thoáng bởi tầng mây, trên thềm đá có từng vết chân máu, nhìn mà giật mình. Xem ra không phải đồ tốt gì.
Nghiêm Tranh Minh lại quay đầu nhìn Đồng Như, chỉ thấy ông đang quỳ gối trước một tảng đá.
Nghiêm Tranh Minh dụi dụi hai mắt, tiến lên trước nhìn cho rõ, thầm nghĩ: “Tảng đá trong viện tiểu Tiềm chính là cái này sao? Nó thật sự là khối đá tâm muốn việc thành bao người trên đảo Thanh Long thèm nhỏ dãi? Thế nhưng… Trên đời thật có tảng đá có thể làm cho việc mong muốn trong lòng thành sự thật ư?”
Trước đây, y chưa từng ham muốn dị bảo gì. Nghiêm Tranh Minh lui tới chợ đen, đã gặp nhiều thứ tốt, có món thuận lợi chuyển ra, có món giữ lại. Hơn phân nữa là đưa cho các sư đệ sư muội làm đồ chơi —— kiếm tu đến cảnh giới y, đã không cần ngoại vật phụ trợ. Nhưng giờ đây y nhìn chằm chằm tảng đá ma tính này, ý nghĩ trong đầu chợt loé, khó có thể ức chế tâm trí hướng về.
Lúc nhỏ bọn họ đều ở trong sân Trình Tiềm đuổi bắt chơi đùa ầm ĩ, nhưng ngoại trừ ngày nóng hóng mát, ai cũng không liếc mắt đến tảng đá kia. Bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ sợ tâm tính trẻ thơ, không có điều gì cần cầu thôi.
Nghiêm Tranh Minh mê mẩn thầm nghĩ, nếu y có tảng đá này, có thể cầu phong sơn lệnh núi Phù Dao mở ra? Có thể trở về quá khứ —— Hàn Uyên không nhập ma, Trình Tiềm cũng không biến mất trăm năm, sư phụ sống lại, Nghiêm gia giàu mạnh. Bọn họ ở trên núi lánh đời không tranh giành, nhàn vân dã hạc, muốn luyện công thì luyện công, không muốn luyện công thì chọc phá nhau…
Cách xa hư không vô tận, Nghiêm Tranh Minh nhìn chằm chằm tảng đá kia, thần xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, gần như chồng lên tay của Đồng Như.
Thời khắc đó, bên tai y như nghe được tiếng chuông vàng uy nghiêm, ầm vang chấn động lòng người, suýt thì chấn động hồn phách y.
Đồng Như từng bước từng bước xen lẫn với vết chân máu trên mặt thềm sơn đạo trăm năm cầu tác, Trình Tiềm lạnh dần trong ngực y và sư phụ hồn phi phách tán chồng chéo lên nhau. Nghiêm Tranh Minh quát to một tiếng, hai mắt đỏ lên, tâm ma ấp ủ nhiều năm từ mi tâm y đâm ra, rơi xuống trước mặt, biến thành Trình Tiềm.
Trình Tiềm cả người đầy máu, vết thương trên ngực như vĩnh viễn không thể ngăn lại. Nhất thời Nghiêm Tranh Minh quên mất mình đang ở đâu, lảo đảo xông về phía trước, đưa tay đỡ được Trình Tiềm: “Ai mau đến cứu hắn! Sư phụ… Sư phụ, sư tổ… Các người đều chạy đến chỗ quỷ nào rồi, giúp con xem tiểu Tiềm đi…”
Tảng đá tâm muốn việc thành ở sau lưng đột nhiên phát ra ánh sáng màu chàm, chậm rãi tràn ngập sang, bọc lại thân thể Trình Tiềm, lấp vào vết thương trí mạng trước ngực, tất thảy vết máu biến mất từng chút.
Trong đầu Nghiêm Tranh Minh thay đổi rất nhanh, vui đó buồn đó, quỳ trên mặt đất, trong đầu trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn Trình Tiềm. Lời Từ Ứng Tri hỏi Đồng Như phảng phất bên tai: “Như vậy ngươi đối với nó là thế nào?”
Trình Tiềm trong lòng hình như đang ngủ, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trong ngực y. Nghiêm Tranh Minh như bị ma quỷ ám ảnh đưa ngón tay ra, chậm rãi trượt theo gò má hắn, cuối cùng dừng lại bên môi Trình Tiềm. Đầu tiên y chỉ đụng nhẹ, rồi như bị nóng, ngón tay vội rụt lại, chốc lát sau, lại thử thăm dò lần nữa.
Ngươi đối với nó là thế nào?
Nghiêm Tranh Minh như tách ra làm hai người, một bên lời lẽ chính nghĩa tức giận nói: “Trình Tiềm là sư đệ ngươi, ngươi là súc sinh sao? Hoang đường!”
Người còn lại thân bất do kỷ nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của Trình Tiềm, ngày đó ở trong ấn chưởng môn không rõ là đến từ Bắc Minh quân hay là từ sự lo lắng cuồn cuộn trong ngực bản thân mình: “Đây là tiểu Tiềm của ta.”
Giờ khắc này, y mới nhìn thấy rõ bộ dạng tâm ma luôn lượn lờ bên người nhiều ngày.
Đau đớn bén nhọn muốn xuyên thủng ngực mà ra, Nghiêm Tranh Minh ôm chặt lấy Trình Tiềm, cho dù thế nào cũng không chịu buông tay. Sau đó, tất cả nổ tung quanh mình rút đi rất nhanh, nguyên thần Nghiêm Tranh Minh bị đẩy mạnh về thân thể mình.
Y mở to hai mắt, nhìn thấy Lý Quân vô cùng lo lắng lắc lắc y la hét cái gì.
Lúc nãy Nghiêm Tranh Minh không có dấu hiệu nào đột nhiên ngã xuống, một vòng rắn nhỏ cạnh y như điên cuồng liều mạng nhào tới.
Theo lý thuyết kiếm tu Xuất phong lệ khí tận xương, quần ma vốn phải sợ hãi, đã sớm bách độc bất xâm. Nhưng những con rắn này không rõ là vật gì, chẳng chút sợ hãi uy áp.
Chúng nó chỉ hơi sợ Sương Nhẫn, bị Trình Tiềm nâng kiếm quét ngang một vùng, chỉ bức lui, lại giết không chết.
Những con rắn này không sợ lửa đốt, cũng không sợ nước cuốn, gió thổi không tan, kiếm chém không ngừng, khí lạnh như sương cũng chỉ có thể làm tụi nó hơi lùi bước, nhưng cho dù trong tháp Chu Tước gây cảm giác âm u ẩm ướt, dù sao vẫn là nơi đại hoả, Trình Tiềm ở đây hơi lực bất tòng tâm.
Thuỷ Khanh vỗ cánh lung tung, chiêm chiếp hỏi: “Đây là thứ gì? Nhị sư huynh, không phải nói ngũ hành tương sinh tương khắc, vạn vật luôn có thứ e dè sao? Mấy thứ đồ này xảy ra chuyện gì! Hay do gần đây đại sư huynh đổi mùi hương xông nên dẫn mấy con rận?”
… May mà đại sư huynh nàng còn chưa tỉnh hồn lại, không thì nghe rõ những lời này nhất định sẽ nướng nàng lên ăn.
Ngực Trình Tiềm khẽ động, hắn đột nhiên nhớ tới một câu Đường Chẩn từng nói, “Ngũ hành tương sinh tương khắc, chỉ có tâm ma sức mạnh vô địch, lợi dụng tất cả, mặc cho ngươi đại trí đại dũng, cũng không có cách nào phòng, không thể ra sức.”
Trình Tiềm bỗng thu lại nhân khí trên người, loại trừ tạp niệm trong lòng, trở nên trong suốt, cả người hóa thành một khối ngọc phủ sương lạnh.
Hiệu quả nhanh thấy, đám rắn đều xem hắn và Sương Nhẫn như vật chết, theo hàn khí tách ra. Trình Tiềm mạnh mẽ chịu cơn nóng bức khắp người trong tháp Chu Tước, đông lạnh toàn bộ tháp Chu Tước từ trong ra ngoài.
Tượng đá Từ Ứng Tri đóng một lớp băng mỏng, trong tháp như mới có một trận bão tuyết, tất cả rắn đều bị hắn mạnh mẽ dồn vào góc tường. Ngay sau đó, khoé mắt Trình Tiềm thoáng nhìn thấy một bóng đen hiện lên, ý đồ muốn tiến vào mồi lửa duy nhất nơi đây —— trong ngọn đèn dầu nhỏ.
Thứ Trình Tiềm chờ là đây, một kiếm đuổi tới, chèn bóng đen kia chém thành hai đoạn.
Một tiếng rít gào kinh động làm rung chuông bên ngoài tháp Chu Tước, hai nửa bóng đen bỗng dưng phồng lớn, vặn vẹo trên không trung hợp lại làm một, tạo thành hình người, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, cười dữ tợn với Trình Tiềm: “Tiểu sư huynh, huynh muốn giết ta báo thù cho mình sao?”
Tay cầm kiếm của Trình Tiềm hơi run run, kiếm phong như thuỷ triều cuốn ngoặt lại, lướt qua bóng đen kia, đánh mạnh vào tháp Chu Tước. Lớp nguỵ trang không chê vào đâu được của gã bị phá, ma vật cúi đầu nở nụ cười, tiến lên một bước, đôi mắt đỏ sẫm đối diện ánh mắt Trình Tiềm. Hai người chỉ cách nhau một chưởng, khuôn mặt Hàn Uyên khi trưởng thành hiện rõ.
“Sư huynh,” gã dùng thanh âm trưởng thành trầm thấp kéo dài, âm cuối cho thêm vài phần nũng nịu trẻ con, nhẹ giọng nói, “Phía trước có con sông, đệ vốn định bắt cá cho sư phụ sư huynh ăn, nhưng ở bờ sông có con chó to lắm, nó dí đệ…”
Chính là năm đó Mộc Xuân chân nhân dẫn Trình Tiềm và Hàn Uyên trở về, nhóc ăn mày thừa dịp sư phụ ngủ từng nói với Trình Tiềm, một chữ cũng không sai.
Móng vuốt ma vật đã đưa về phía cổ Trình Tiềm.
Thế nhưng sau một khắc, một đoàn băng trụ mạnh mẽ xông từ dưới chân lên, suýt thì xuyên thủng ma vật. Ma vật hoảng hốt lùi lại, băng truỳ liên tiếp xông lên từ đất.
Ma vật rất sợ hàn ý từ băng đàm, bị cắm một cái trong lúc lùi lại, chó cùng rứt giậu nói: “Ngươi là tên máu lạnh!”
“Thù của ta, tự ta đã báo xong.” Trình Tiềm mặt không đổi sắc nói, “Ta sẽ không đụng một sợi tóc sư đệ mình.”
Mặc dù ngày sau sư môn chất vấn, phải thanh lý môn hộ, vì Hàn Uyên lầm đường lạc lối phải trị tội, Trình Tiềm quyết định hai bên không giúp bên nào. Nếu hắn thật sự oán hận Hàn Uyên, năm đó trên hoang đảo, đã sớm một kiếm giết gã.
Lòng Trình Tiềm tự có nguyên tắc cứng nhắc, như gương sáng, không có chút tì vết.
Hàn khí trong tháp Chu Tước chợt bùng lên, quanh thân ma vật tràn đầy tuyết trắng, vụn băng tản ra rồi tụ lại nhanh, chỉ nghe Trình Tiềm khẽ quát một tiếng: “Phong!”
Cây băng trụ đông cứng ma vật Hàn Uyên là một cây cao cỡ một người.
Rắn đen đông nghịt trong tháp Chu Tước tiêu tan thành mây khói, chỉ còn nửa cổ thi thể tên quần là áo lụa không biết tên nằm ở một góc, chẳng nhúc nhích.
Trình Tiềm lặng lẽ nhìn chăm chú băng trụ một lát, chim Thuỷ Khanh cũng đậu trên vai hắn quan sát, Nghiêm Tranh Minh đẩy Lý Quân ra, tâm sự nặng nề đứng dậy, đi tới cạnh người Trình Tiềm nhìn sơ qua, nói: “Đều không phải vật còn sống, cũng không phải Hàn Uyên, thứ này cố ý biến thành dáng dấp đệ ấy thôi.”
Trên mặt Trình Tiềm lộ ra vẻ thất vọng không che không đậy.
Nghiêm Tranh Minh muốn đưa tay vỗ vỗ sau lưng hắn, an ủi đôi câu, thế nhưng tay đưa đến nửa đường, y nhớ lại tâm ma và suy nghĩ không an phận, ánh mắt u ám như nghẹn nơi cổ họng, cứng rắn dời đi, chỉ nói: “Đi thôi, khoá Chu Tước mở rồi, chúng ta không nên rề rà ở đây.”
Nói xong, y không đợi ai, đi xuống cầu thang u ám, rời khỏi tháp Chu Tước.
Trước khi đi, Nghiêm Tranh Minh quay đầu nhìn thoáng qua một bên vách núi tháp Chu Tước, chỉ cảm thấy vực sâu nghìn trượng, không bằng một vốc hoa đào trong cõi lòng.