Đọc truyện Lục Hào – Chương 57Quyển 3 –
Hai mặt nhìn nhau với một linh hồn trôi giữa không trung là tư vị gì?
Đặc biệt “mình” này vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt có sương tuyết, cứ như có thâm cừu đại hận với thế giới vậy.
Trái lại Trình Tiềm có chút rợn tóc gáy, hắn không tự chủ lui ra sau một bước, thầm nghĩ: “Đây là cái quỷ gì?”
Ý nghĩ này vừa đến, “Trình Tiềm” trên không đã quỷ mị trôi qua, giơ tay đánh tới mặt hắn.
Trình Tiềm: “…”
Đương nhiên, dù hắn có bị vật ấy doạ cho sợ hết hồn, cũng không để một ảo ảnh nhỏ đánh dễ vậy. Dưới chân Trình Tiềm khẽ động, thoáng cái đã bay chừng mười trượng, rơi xuống ngoài phòng, đứng trên đầu tường vẻ mặt quái lạ nhìn Nghiêm Tranh Minh một phen luống cuống tay chân, thu hồi “u hồn” trong nhẫn kia: “Đây là thứ gì?”
Nghiêm Tranh Minh hết đường chối cãi nắm ngón trỏ mình, chỉ mới mở ra không lâu đã không muốn sống.
Lý Quân lập tức nhảy ra vì chưởng môn sư huynh “san sẻ”, lắm miệng: “Là một phỏng linh.”
Là “Phỏng linh” tất nhiên ngược với “Chân linh”, vạn vật có linh, ví dụ như ngọc cổ, cây cổ vậy, lâu năm có thể thành tinh. Lấy những thứ có linh khí nhưng chưa thành tinh, cộng thêm vài phù chú đơn giản, là có thể làm ra phỏng linh này.
Tuy phỏng linh bên ngoài giống với người thật, nhưng không có tri giác và ý thức, chỉ biết một ít chuyện máy móc. Có loại phỏng linh sắc bén có tính công kích, có điều đa phần chỉ biết một chiêu, có khi làm điểm truyền tin hoặc làm các việc vặt như bưng trà rót nước. Nói tóm lại, ngoại trừ lừa gạt người phàm, không có tác dụng lớn gì.
“Đệ biết thứ kia là phỏng linh,” Trình Tiềm mê mẩn nói, “Nó… Cái kia… Vì sao…”
Tuy rằng Trình Tiềm không cảm giác được gương mặt này có giá trị tiền gì, nhưng thấy bộ dạng phỏng linh giống mình như đúc, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn nhíu mày hỏi: “Lớn thành bộ dáng này?”
Nghiêm Tranh Minh trong cái khó ló cái khôn, xoay tay che miệng Lý Quân, vội bịt miệng con lừa ngốc trước mặt mình giải thích: “Bởi vì ta thấy đồng tiền thì nhớ đến đệ, suy nghĩ nhiều thì khắc một cái, khụ… mấy thứ này, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Lý Quân hả hê nghĩ thầm: “Hứ, càng tô càng đen.”
“Đệ suy nghĩ nhiều gì?” Trình Tiềm ngồi xổm trên đầu tường, càng nghi ngờ, “Hơn nữa chẳng phải đồng tiền là do huynh khắc sao?”
Phỏng linh chỉ có thể thoát thai từ nguyên vật liệu, sau khi mài gián tiếp không được, chút thường thức này Trình Tiềm vẫn có. Lúc nào chuyện nên biết thì hắn không biết, không nên biết lại rất rõ ràng.
Nghiêm Tranh Minh cạn lời, cảm giác xấu hổ như bị bắt gian tại trận… Hơn nữa người bắt y còn rất không có mắt nhìn, cứ vây xem mãi.
Trình Tiềm: “Còn nữa, nó vừa giơ tay lên định làm gì, muốn cùng đệ so chiêu?”
Lý Quân dễ dàng thoát được đại sư huynh toàn thân cứng đờ, bình tĩnh nói tiếp: “Bạt tai đệ, phỏng linh này không nhận biết người, ai đứng trước mặt nó thì nó đánh người đó.”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Trình Tiềm nghe xong, nét mặt bình tĩnh vô lo cũng có chút kinh ngạc, hắn cau mày cẩn thận suy tư một chút, dè dặt hỏi: “Đại sư huynh, đệ làm ra chuyện gì khiến huynh hiểu lầm hả? Đệ không bạt tai người… Cũng không túm đầu cào mặt người.”
“Không, đây chẳng qua là…” Nghiêm Tranh Minh lúc đầu còn yếu ớt muốn giải thích, sau đó nghĩ lại, phát hiện Trình Tiềm đang nhạo báng y, nhất thời cảm thấy mình sắp không làm đại sư huynh nổi rồi, chỉ vào Trình Tiềm nói, “Đệ cút luôn cho ta!”
Lý Quân sợ thiên hạ không loạn, ở bên cạnh yếu ớt tiếp lời sư huynh: “Đây chẳng qua là năm đó đại sư huynh vô ý làm sai phỏng linh này.”
Nghiêm Tranh Minh: “Vô ý làm sai không ảnh hưởng đến toàn cục thì sao!”
Lý Quân cười hì hì, bổ sung: “Y vốn định làm một thứ trò chuyện đêm khuya cùng, nói mấy chuyện gối chiếc khó ngủ.”
Trình Tiềm: “…”
Hắn chợt có chút xấu hổ không rõ, cảm giác hình như nhị sư huynh xoay một vòng, rồi lôi mình vào.
Đặc biệt là bốn chữ “gối chiếc khó ngủ”, nghe thế nào cũng thấy có vị chua.
Lý Quân lấy sư huynh và sư đệ ra tiêu khiển một phen thấy mình sung sướng quá đỗi, khoan khoái mặc cho chưởng môn sư huynh xem bội kiếm như gậy, cầm theo đuổi đánh gã.
Nghiêm Tranh Minh: “Hôm nay ta phải để đệ biết Mã vương gia có mấy con mắt!”
Lý Quân: “Ối, chưởng môn sư huynh, thẹn quá hoá giận thì không thú vị.”
Nghiêm Tranh Minh đuổi đánh Lý Quân từ trong viện ra đến tiền viện, nhận lấy ánh mắt kinh dị của mấy tiểu tư đang quét lá rụng, lúc này mới giấu đầu lòi đuôi dừng lại, trang nghiêm cầm kiếm, hơi chỉnh lại vạt áo, nghi thái vạn phương đi dạo.
Lý Quân cười hì hì thấy y lách ra chút khoảng cách, đuổi về phía trước nói: “Đệ chỉ muốn chọc cho tiểu Tiềm cười một tí.”
Nghiêm Tranh Minh nghe vậy giận không chỗ phát tiết: “À, đệ chọc nó sẽ lấy ta ra đùa? Tốt cho đệ đó Lý Quân.”
“Chưởng môn sư huynh đại nhân đại lượng, dĩ nhiên sẽ không so đo với đệ.” Lý Quân làm bộ chân thành nịnh bợ, sau đó ngập ngừng một lát, nghiêm mặt lại, còn nói thêm, “Huynh cảm thấy tiểu Tiềm thay đổi hay không thay đổi. Đệ cứ cảm thấy nó về lần này… Hình như ít nhân khí đi.”
Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân.
Lý Quân tiếp tục nói: “Huynh xem tiểu tử kia trước đây tuy rằng luôn gây chuyện thị phi, với ai cũng không hợp, nhưng có tinh khí thần. Không như bây giờ, liếc mắt nhìn không thấy thì đệ ấy như không tồn tại, hoa trên tường nhìn còn có sức sống hơn.”
“Ừm.” Nghiêm Tranh Minh lên tiếng, sau đó hai ba câu nói hết những điều Trình Tiềm trải qua rồi kể lại y.
Lý Quân càng nghe càng nghiêm trọng.
Nghiêm Tranh Minh: “Thế nào?”
“Luyện khí thành thân thể… Chưa từng nghe chuyện như vậy,” Lý Quân trầm ngâm nói, “Đường Chẩn là ai?”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Ta nghe tiểu Tiềm nói…”
Lý Quân lắc tay: “Đừng chỉ nghe đệ ấy nói, sư đệ này huynh không rõ sao? Ai đối với nó có ơn nghĩa, nó có thể vì người xông pha khói lửa. Có đôi khi đệ ấy chưa chắc đã suy nghĩ nhiều, nghĩ tới cũng không để bụng.”
Nghiêm Tranh Minh nói móc: “Có thể không phải sao, chỉ đệ lanh trí.”
Lý Quân liếc y một cái: “Phệ Hồn đăng là vật đại hung, ngay cả người như sư phụ mà năm đó thần trí còn mất hết, tự xé bỏ bức tranh của mình, huống chi vị Đường tiền bối bị nhốt trong Phệ Hồn đăng trên trăm năm, phải là ý chí gì? Hừ, trái lại đệ là người khơi dậy, cho dù gã có ý tốt hay ý xấu, nghĩ thế này đều cảm thấy đáng sợ… Lại nói tiểu Tiềm đi —— khẳng định nó không nói thật với huynh. Loại Tụ Linh ngọc linh vật thiên địa này, há có thể để mặc người luyện chế, đại nghịch bất đạo như vậy, khẳng định đã gặp đại thiên kiếp, mà không chỉ một đạo… Úi, đại sư huynh đi đâu đó? Cái đuôi bị người đốt rồi?”
Nghiêm Tranh Minh: “Ta muốn đi đánh chết nó!”
Trình Tiềm ngồi một mình trên đầu tường viện Nghiêm Tranh Minh, cúi đầu thấy cỏ dại quanh tường, chợt nhớ tới một chiêu “Khô mộc phùng xuân”.
Hoa dại cây cỏ trong kẽ đá hơi lay động, sau phút ngưng trệ, đột nhiên tỉnh ngủ toả sáng sức sống, dây leo theo lòng Trình Tiềm mà dài ra, những đoá hoa trắng nhỏ dần dần nở, có mấy phần sáng sủa.
Ngực Trình Tiềm bỗng mọc lên một ý niệm chưa từng có, hắn thầm nghĩ: “Sống lại rồi.”
Nghiêm Tranh Minh vốn tuyên bố phải đánh chết Trình Tiềm vừa bước vào tiểu viện, tình cảnh này đập vào trong mắt y, lửa giận phút chốc vỡ thành tro bụi. Trình Tiềm nghe tiếng ngẩng đầu cười với y: “Đệ cũng cút sao?”
Nghiêm Tranh Minh lặng lẽ nhìn đoá hoa nhỏ nơi đầu tường, cáu kỉnh không được, lại không muốn tha hắn như thế. Thế nên ở không đâm chọt nói: “Tường xám phối hoa trắng, phúng điếu sao? Nhanh đổi màu cho ta.”
Trình Tiềm cười nói: “Huynh tự thương lượng với nó đi.”
Nói xong, hắn vọt người từ đầu tường xuống, lên xuống một lát đã mất bóng.
Nghiêm Tranh Minh đứng tại chỗ, trong lòng nghĩ tới những lời của Lý Quân “Tiểu Tiềm không có sức sống”, có chút nghi hoặc, có thể do Lý Quân suy nghĩ miên man. Sau đó y đi đến sát chân tường, lấy chỉ như đao, cắt xuống hai nhánh hoa, xách về phòng tìm một cái bình cắm vô.
Đến tận hoàng hôn hôm đó, Nghiêm Tranh Minh vẫn không yên lòng, đứng dậy đi vào rừng trúc.
Trình Tiềm đang đả toạ, Nghiêm Tranh Minh không làm kinh động hắn, trực tiếp dạo một vòng trong phòng.
Chỉ thấy đệm giường rõ ràng không ai động tới, bút trong thư phòng vẫn còn gác trên nghiên mực, ngay cả trà trên khay cũng không ít chút nào, trên mặt bàn chỉ có một chén nước lạnh.
Nghiêm Tranh Minh nhíu mày, lẳng lặng ở cạnh nhìn Trình Tiềm một hồi, lại muốn nói: “Băng đàm trong cốc Minh Minh là nơi thế nào?”
Ngồi trong nơi nước đóng thành băng bốn năm mươi năm, muốn cho hắn lập tức vui vẻ lại… Quả thật có phần làm khó.
Nghiêm Tranh Minh tự nghĩ như vậy, không đành lòng trách móc nặng nề.
Giữa rừng trúc gió mát, thần thức trong ấn chưởng môn treo trước ngực y dường như càng rõ ràng hơn. Ngày hôm trước Nghiêm Tranh Minh ở trong đó rất tiến bộ, vì vậy lẳng lặng ở bên nhập định, đưa nguyên thần vào trong ấn chưởng môn.
Y vẫn như cũ ở phía trước vách tường thiên toả, tuỳ ý để thần thức trong ấn chưởng môn dẫn vào nơi sâu hơn, khi ý thức tương liên, những đoạn ngắn vụn vặt lại hiện lên lần nữa trước mắt y.
Chỉ là lúc này, Nghiêm Tranh Minh cảm giác mình không chỉ là một khán giả, buồn vui trong đó, đều tựa như chân thật, khiến y không tự chủ mà chìm đắm, dần dần, hai bên đều quên đứng lên.
Giữa vô số hình ảnh, lần thứ hai y nhìn thấy Cố đảo chủ —— chuyện này không kỳ quái. Nghiêm Tranh Minh không giống Trình Tiềm, chân thân sư phụ và sư tổ y chưa từng thấy qua, trong những người cùng thời thường qua lại mật thiết với núi Phù Dao, y chỉ biết mỗi Cố Nham Tuyết.
Cố đảo chủ bấy giờ so với lúc y nhìn thấy thì đầy sức sống hơn nhiều, ông đứng đối diện với một nam tử trung niên, chỉ thấy tóc mai người nọ màu trắng, hốc mắt lõm sâu, giữa hai người là một khối đại thạch như nước.
Chính là Thanh An cư núi Phù Dao —— khối đá trong viện Trình Tiềm.
Cố Nham Tuyết đang nói vội điều gì đó, một cánh tay gầy gò khoát lên trên tảng đá, chan chứa lo lắng nhìn người đối diện lắc đầu, nam tử xa lạ chỉ im lặng mà nghe, cũng không đáp lại.
Trong lòng Nghiêm Tranh Minh bỗng dưng có loại cảm ứng mãnh liệt, luôn cảm thấy trung niên nam tử xa lạ kia có quan hệ với mình không ít, nhịn không được đem thần thức dò sâu hơn. Trong chớp mắt, y thấy hoa mắt, thị giác bất ngờ chuyển đổi, Nghiêm Tranh Minh lại bị hoa mắt choáng váng nữa, phát hiện Cố đảo chủ chẳng biết từ lúc nào đã đứng đối diện y.
Nghiêm Tranh Minh lập tức hiểu rõ, lúc này y đang ở vị trí nam tử xa lạ vừa nãy, tựa như trên thân người khác. Y lấy làm kinh hãi, đang muốn nghĩ cách rời đi, một cổ đau thương vĩ đại bỗng nhập vào đầu y, như một thanh dao nhọn, không hề báo trước mà đóng xuyên qua.
Vừa mới bắt đầu, Nghiêm Tranh Minh còn rất rõ ràng, cổ tâm tình mãnh liệt này không phải của y, muốn giãy ra khỏi đó.
Thế nhưng cái loại đau thương gần như tuyệt vọng này khắc cốt ghi tâm lại không có chỗ ổn định thù hận, vừa vặn Nghiêm Tranh Minh từng trải qua, nỗi lòng bên ngoài cùng với tiếng lòng cộng hưởng. Không bao lâu, y đã không thể tự chủ bị mang theo.
Cô đơn phẫn nộ độc nhất vô nhị, đè nén thật sâu cầu mà không được, vảy ngược toàn thân bị mũi dùi khoét đau đớn…
Đúng lúc này, một lãnh ý lạnh như băng xông vào, giội Nghiêm Tranh Minh lạnh thấu xương, y giật mình tỉnh lại. Sau phút ánh mắt hỗn loạn, một lần nữa y bị đẩy ra ấn chưởng môn, ngực còn nhấp nhô kịch liệt, bên tai mơ hồ có tiếng sấm.
Trình Tiềm bị âm thanh sấm rền kinh động, tu vi Nghiêm Tranh Minh vừa qua khỏi một bình cảnh, vốn là chuyện tốt. Nhưng cảnh giới y còn chưa ổn định, đã bị thứ gì đó dẫn dắt nâng cao không bình thường. Suýt nữa dẫn tới tiểu thiên kiếp không nói, giữa hai đầu lông mày còn hiện lên hồng quang, do y chạy trốn quá nhanh, thấp thoáng kinh động tâm ma nào đó.
Trình Tiềm gọi mãi y không tỉnh, đành phải dùng một đạo chân nguyên đánh mạnh vào giữa lưng y, lúc này mới gắng gượng kéo được Nghiêm Tranh Minh từ trong nhập định ra.
Trình Tiềm thấy y vẫn đang kinh ngạc, định vỗ vỗ mặt y, ai ngờ vừa đưa tay, Nghiêm Tranh Minh theo phản xạ lùi ra sau.
Trình Tiềm bất đắc dĩ đưa tay quơ quơ ở trước mắt y: “Sư huynh, thấy rõ không. Đệ không phải kẻ thích tát kia, không đánh huynh, tỉnh lại chưa?”
Bên tai Nghiêm Tranh Minh ù ù, căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì. Nguyên thần của y đã ra, người lại chẳng biết đêm nay là đêm gì, đau thương quanh quẩn trong lồng ngực vẫn chưa tiêu tan.
Y đột ngột nắm tay Trình Tiềm, mạnh mẽ nắm chặt, trong ngực lại có một âm thanh căm uất gầm hét lên: “Đây là của ta, các ngươi đừng ai mong cướp đi!”
Ánh mắt xa lạ khiến Trình Tiềm cả kinh, giống như con sói đói sắp chết.
Chẳng mấy chốc, tiếng sấm bên tai lại sắp đến gần, Trình Tiềm không dám kéo dài, tay kia ngưng tụ lại thành giọt sương nhỏ, bắn vào giữa chân mày Nghiêm Tranh Minh, khiến tóc trước trán y đều nhiễm sương: “Đại sư huynh!”
Nghiêm Tranh Minh giật cả người, ánh mắt dịu dàng ngay tức khắc, trong tay cũng buông lỏng, mang theo vài phần mê man ngẩng đầu: “… Tiểu Tiềm, sao vậy?”
Trình Tiềm không trả lời, nghiêng tai nghe tiếng sấm bên ngoài xa dần, mới yên lòng, cau mày nói: “Đệ đang muốn hỏi huynh làm sao vậy, làm gì mà phải ép đề cao cảnh giới? Vừa rồi thiếu chút nữa là dẫn tới tiểu thiên kiếp… Gặp phải tâm ma sao?”
Lời này làm Nghiêm Tranh Minh nhớ tới rung động khó có thể xem thường vừa nãy, y cảm thấy chột dạ, ánh mắt dao động né tầm nhìn Trình Tiềm, kiếm cớ nói: “À… Vừa rồi ở trong ấn chưởng môn thấy một đoạn ký ức, có thể bị ảnh hưởng.”
Trình Tiềm cẩn thận nghe y miêu tả, khẳng định: “Người huynh nhìn thấy chắc là Bắc Minh quân, chính là sư tổ —— chẳng lẽ cố nhân Cố đảo chủ nói là ổng?”
Đáp án này không mấy ngạc nhiên, lúc Nghiêm Tranh Minh ở trong ấn chưởng môn đã đoán ra. Nam tử xa lạ kia nếu không phải chân thân sư tổ thì chính là sư phụ. Lúc này nghe xong cảm thấy không yên tâm, lòng tràn đầy tâm tình xa lạ vừa nãy.
Trình Tiềm thấy sắc mặt y không tốt, liền ngừng tiếng nói: “Đệ thấy huynh nên nghỉ ngơi một lát đi?”
Bản thân Nghiêm Tranh Minh chẳng dễ chịu gì, nghe xong lời này, lập tức nghe lời đứng dậy: “Ừ, ta về ngủ một giấc.”
Trình Tiềm buồn bực nói: “Không phải huynh qua đây hóng mát à? Ngủ ở đây được rồi, đệ không giành đệm với huynh đâu.”
“Không… Khụ, không cần,” giọng Nghiêm Tranh Minh có mấy phần gượng gạo, tìm đại lý do để nói, “Đệ… Gối của đệ cứng quá, ta nằm không quen, đi đây.”
Nói xong, y cũng không nhìn Trình Tiềm, chạy thật nhanh.
Trình Tiềm giơ tay vẫy gối đầu, nhéo nhéo, chỉ cảm thấy chưởng môn sư huynh thực sự là càng lúc càng không thể nói lý —— chẳng lẽ y muốn ngủ trong một vòng bông gòn?
Đúng lúc này, một con chim nhỏ chừng bàn tay đột nhiên xông vào như pháo đốt, cắm đầu vào trong ngực Trình Tiềm. Giọng nữ giòn giã từ trong miệng chim truyền ra: “Ôi, đại… Ủa? Tam sư huynh, đại sư huynh tặng nơi này cho huynh rồi?”
Lại là Thủy Khanh.
Trình Tiềm còn chưa kịp trả lời, đã thấy chim nhỏ nhảy lên một cái, nhảy ba vòng trên cánh tay Trình Tiềm, kêu lên: “Tức chết muội! Tức chết muội! Muội biến lại không được!”
Trình Tiềm chưa tiếp xúc nữ nhân, đối mặt với tiểu sư muội đột nhiên lớn lên này vẫn không tự nhiên, nhưng lúc này nàng biến thành một con chim thì dễ dàng hơn, hỏi: “Sao vậy?”
“Trên đường đụng phải một tên khốn kiếp, ao ước khuôn mặt xinh đẹp của bà cô, thế là sắp đặt cạm bẫy để bắt muội! Muội hết gặm rồi cắn giằng co tận một đêm mới phá lưới chạy ra. Cũng không biết bên trên có yêu pháp gì, bây giờ không biến lại được!” Thuỷ Khanh trút giận nên dùng sức nhảy hai cái, “Muội muốn đốt chết tên khốn kiếp kia!”
Trình Tiềm đặt tay lên đầu chim nho nhỏ, sờ đến lông tơ, hỏi: “Người nào?”
Thuỷ Khanh rầu rầu rĩ rĩ cọ hắn một chút: “Không biết.”
“Ta dẫn muội đi tìm nhị sư huynh, xem y có biện pháp gì không,” Trình Tiềm đứng lên, “Ta nghe nói bên ngoài chiến tranh liên miên, sau này đừng ra ngoài một mình.”
Thuỷ Khanh ủ rũ cúi đầu: “Lúc nào muội mới có thể biến thành đại yêu quái lợi hại?”
Lời này nghe rất quen tai, Trình Tiềm nhớ tới khi mình còn bé cũng sớm tối không yên, cả ngày cứ nghĩ mãi khi nào có thể biến thành một đại năng hô mưa gọi gió.
Hắn cười thành tiếng, định an ủi tiểu sư muội hai câu.
Đã nghe Thuỷ Khanh mất hứng oán giận: “Muội biến thành chim rồi luôn có người có ý đồ với muội, lúc hình người ngay cả một đăng đồ tử (kẻ háo sắc)tới đùa giỡn cũng không có? Bọn họ mù hết rồi? Đúng là tức chết muội!”
Trình Tiềm: “…”
Hình như hắn đã hiểu lầm nguyên nhân sư muội tức giận.