Lục Hào

Chương:0Quyển 3 -


Đọc truyện Lục Hào – Chương 50Quyển 3 –

Sáng sớm, ngày hè trên thương đạo vùng Giang Nam oi bức xộc ra mùi sương, một thương đội bị quan sai cản lại.

“Đứng lại! Bán cái gì? Xuống kiểm tra.”

Mặt mày mỗi người quan sai chặn bọn họ lại đều mệt mỏi, hiển nhiên đã ngồi không trên con đường này một đêm, lạ ở chỗ đằng sau nhóm quan sai có hai trung niên mặc đạo bào. Hai người này cũng không xen lẫn vào đám người, chỉ ngồi thiền đằng sau, chẳng màng việc đời.

Quản lý thương đội vội vã xuống ngựa, cúi đầu khom lưng nói: “Quan gia, chúng ta buôn da thuộc từ phương bắc về bán, đều là bổn phận làm ăn, ngài thông cảm cho…”

Tiếp đó, thuần thục lấy một hầu bao từ trong tay áo ra.

Thủ lĩnh quan sai này chợt loé vẻ tham lam, định đưa tay nhận, chợt nhớ ra điều gì nên do dự, len lén quay đầu nhìn hai vị đạo gia ở cách đó không xa, cắn răng đầy hầu bao trở lại. Đồng thời hung dữ nói: “Làm gì đó? Bọn gian thương các ngươi, bình thường không lo học cách buôn bán, ở đâu học ra bản lĩnh đút lót này? Xéo!”

Nói xong, gã vung tay lên: “Xét cho ta!”

Quản sự đành mếu mặt đi theo sau quan sai: “Ấy, quan gia, chậm chút… Kéo hư rồi bán không được đâu quan gia ơi…”

Một hàng xe ngựa của thương đọi, quả nhiên đúng như bọn họ nói đều là da, chẳng lục ra được thứ gì, vẻ mặt người dẫn đầu càng ngày càng tệ, gã chỉ vào một chiếc xe ngựa to đến quá đáng ở sau thương đội: “Trong đó chở cái gì?”

Quản sự vội nói: “Bẩm quan gia, đó là chỗ thiếu gia chúng ta ngồi…”

“Thiếu gia?” Gã thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, “Thiếu gia gì mà ngồi xe lớn như thế? Hoàng tử hoàng tôn xuất môn chưa chắc đã loè đến vậy, tránh ra!”

Quản sự cản không được, một đám quan sai đã nhanh chóng bao vây xe ngựa quá lớn lại.

Thủ lĩnh kia lấy ra kiếm gỗ lớn chừng bàn tay, đón gió khoa chân múa tay loạn xạ như làm phép, miệng xí xô xí xào như nhảy đại thần —— người phàm không giống tu sĩ, muốn tự mình thôi động phù chú, phải đọc xong mật văn phù chú này. Có một số phù chú khắc ra không có ý định cho người phàm sử dụng, sẽ không để lại kẽ hở mật văn, vậy chỉ lưu truyền trong tu sĩ.

Mãi một lúc lâu phù chú trên thân kiếm gỗ mới được gã thôi động, đầu mũi kiếm hiện lên ánh xanh, nhắm thẳng vào hướng xe ngựa.

Thủ lĩnh hăng máu, hét lớn: “Quả nhiên bên trong có đồ cấm! Các ngươi mở ra cho ta!”

“Đồ cấm” này chính là tiên khí phù chú được bán trong chợ đen.

Triều đình có quy định, tất cả tiên khí phù chú vào trong dân gian đều phải có đóng dấu qua xét duyệt của Thiên Diễn Xử, bằng không gặp người bụng dạ khó lường, mua phù chú giết người phóng hỏa gì đó, chẳng phải là rối loạn sao?

Quy định tất nhiên có đạo lý, nhưng cứ vậy, đồ vật vào Thiên Diễn Xử, không nói đút lót từ trên xuống dưới, còn phải đợi một năm rưỡi. Kết quả đại đa số đều không được thông qua, chỉ có một số ít tuồn ra cơ bản đều được các quan lớn quý nhân, hoàng thân quốc thích phân chia hết sạch. Khiến cho tiên khí thực thụ dành cho dân gian hét giá tận trời.


Những người buôn đồ cấm, triều đình không quản được tu sĩ cao cao, đành phụ trách bình dân, hạ một quy tắc cứng ngắc. Phàm ai một mình đầu cơ trục lợi đồ cấm tiên khí, coi như khi quân tạo phản, tịch thu gia sản chém đầu cả nhà, có khi còn liên luỵ cửu tộc.

Mặc dù như vậy, chợ đen tự mua tự bán tiên khí vẫn cấm không được, luôn có người bí quá hoá liều vì món lãi kết sù mà bỏ mạng. Mấy năm nay xuất hiện nhân vật “Công tử vét tiền”, được xưng là “Muốn tiền không cần mạng”, là một người đứng đầu trong việc mua đi bán lại xuất quỷ nhập thần ở chợ đen.

Có người nói người này là con ông cháu cha, là đạo chích cấu kết quan phủ, cũng có người nói người này chắc chắn là một tu sĩ.

Mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, trong quân phản loạn có mang theo không ít đồ cấm chợ đen, khiến triều đình bình định rất cực khổ. Bây giờ còn xuất hiện những tên vì tiền mà liều mạng, kiểm tra càng ngày càng nghiêm, hầu như trên mỗi thương đạo đều có người chặn lại bất ngờ, còn sai một nhóm cao thủ Thiên Diễn Xử giăng lưới khắp nơi.

Thủ lĩnh quan sai vừa ra lệnh, hai tu sĩ phía sau nhìn nhau tiến lên —— Chiếc xe kia quả thật kỳ quái, chiếm hơn nửa đường lớn, quản sự ngăn cản không kịp, gã thủ lĩnh đã giật màn xe ra, ngay đúng lúc người bên trong ngẩng đầu lên.

Người thanh niên này chừng hai mươi tuổi, lười biếng nằm trong xe, quần áo đẹp đẽ quý giá, trong tay cầm một quyển sách, một đôi mắt nửa nhắm nửa mở đảo qua bên ngoài, bộ dáng như hồ tiên trong truyền thuyết khiến quan sai nhìn đến ngây ngẩn.

Trong xe còn xa xỉ hơn bên ngoài, ngày hè khí trời oi bức, bên trong xe lại có băng, ướp một bầu rượu mơ sóng sánh.

Thanh niên giống hồ tiên nhìn quan sai xúi quẩy này, chau mày lại, chợt dùng sách trong tay che mặt, tức giận: “Tên này ở đâu ra vậy, đuổi đi, xấu chết ta!”

Câu mắng này mắng cho thủ lĩnh quan sai tỉnh hồn, chật vật tìm lại mấy lời lắp ba lắp bắp: “Cả, cả gan lắm! Ngươi mang theo đồ cấm, đây là tội mưu phản rơi đầu! Còn không mau bó tay chịu trói?”

“Đồ cấm?” Thanh niên tròn mắt, “Ngươi nói cái này?”

Trên ngón tay dài mảnh của y đeo một chiếc nhẫn kỳ lạ, mặt nhẫn chạm khắc thành hình đồng tiền. Quan sai chưa nhìn thấy rõ vật ấy làm bằng gì, từ lỗ hổng chính giữa đồng tiền toát ra một bóng trắng, thành hình một thiếu niên nửa người. Vật thế này quan sai mới thấy lần đầu, miệng chẳng mở ra được…

Tiếp đó thiếu niên kia mặt không đổi sắc giơ tay lên cho gã một bạt tai, mới cảm thấy thoả mãn mà biến mất trên không trung.

Thanh niên từ trên cao liếc xuống, nói chẳng chút thành ý gì: “Ôi, quan gia, xin lỗi, ngài đứng gần quá. Đây cũng không phải đồ cấm gì, là tự ta làm để chơi. Không dối gạt ngài, ta cũng đang phát rầu đây, chẳng biết nên làm thế nào cho tốt, ít nhất để bảo bối này trò chuyện với ta —— bây giờ hắn chỉ biết bạt tai người.”

Hai đạo nhân đi theo quan sai mở miệng, lạnh lùng nhìn thanh niên kia: “Ngươi cũng là tu sĩ?”

Thanh niên trong xe ngựa làm như không nghe, vẻ mặt kiêu căng, tựa trên tháp mềm nhũn, ngay cả thắt lưng cũng không chịu thẳng.

Quan sai bị đánh một tát tai bụm mặt nhảy cao ba thước: “Tiên trưởng, ta thấy bộ dạng người này khả nghi, có khi chính là gã… Gã gì mà “Công tử vét tiền” á!”

Đạo sĩ Thiên Diễn Xử hỏi: “Xin hỏi vị đạo hữu này vì sao không quản vất vả cực nhọc đồng hành với đoàn xe người phàm?”

Thanh niên có lý chẳng sợ: “Ta tự nguyện, sĩ diện chi.”


Đạo sĩ bị nghẹn cứng ngắc, hít sâu một hơi, lại dò hỏi: “Như vậy xin hỏi sư thừa vị đạo hữu nơi nào?”

Thanh niên cười lạnh một tiếng: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết —— Kiểm tra xong chưa? Nhường đường!”

Hai tiếng cuối vừa dừng, thanh niên kia vỗ bàn nhỏ một cái, mi tâm y có một thanh kiếm nhỏ loé lên một cái như ẩn như hiện, kiếm ý không gì phá nổi vòng tới trước mặt hai gã đạo sĩ kia.

Người này thoạt nhìn lười biếng đến nhớt thây, chẳng ngờ thâm tàng bất lộ, chí ít tu vi đã đến mức lấy nguyên thần làm kiếm, thu phóng như thường.

Hai đạo sĩ cản xe bị bất ngờ, cuống quít tránh hai bên, không dám đương đầu, thủ lĩnh quan sai lắm miệng đã trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh từ lâu.

Hai đạo sĩ tuy tu hành cũng mấy trăm năm, nhưng không dám đối đầu kiếm tu, hai người liếc nhau, lui ra nói: “Mạo phạm tiền bối, mời.”

Một kiếm tu có thể tu đến trình độ này, đại năng đứng đầu cũng phải nhường y ba phần, cả người phải kiên định như sắt đá, tuỳ tiện theo môn phái nào cũng có thể làm trưởng lão để vạn người cung phụng, không có gì làm hay sao mà chạy ra chợ đen làm loại chuyện đầu cơ trục lợi không biết xấu hổ?

Tiên trưởng lên tiếng, thủ hạ không muốn cũng phải nghe. Chỉ một thoáng quan sai ở đây đã lui sạch, thậm chí còn nhanh tay nhanh chân thu dọn một đống da thuộc với y phục cho thương đội, để bọn họ tiếp tục lên đường.

Đi được một đoạn, quản sự mới thở phào nhẹ nhõm, dè dặt đi tới cửa sổ, nịnh hót cúi đầu khom lưng nói: “Lúc đầu nói trên con đường này ít người tra, không ngờ xui xẻo vậy… Hôm nay làm phiền công tử đích thân hộ tống.”

Trong xe bay ra một câu: “Lý lão bản đừng khách khí, ta cũng là tiện đường. Nếu thật có lòng cảm kích thì sau này chiếu cố giá cả cho ta chút là được rồi.”

Lý lão bản vội nói: “Đâu dám đâu dám, chúng ta là nhờ công tử ngài chiếu cố…”

Ngay lúc này, trên không trung truyền tới một tiếng huýt gió, chỉ thấy một ánh lưu hoả từ trên trời đáp xuống mui xe ngựa cái “Rầm”, hoá thành một đại cô nương.

Cô nương này mày ngài tô nhạt, mắt hạnh mặt trái xoan, dáng dấp thanh tú, chỉ mỗi trang phục là khác với người thường —— Sau đầu nàng cắm một đống lông chim muôn hồng nghìn tía. Nhìn chính diện là một mỹ nhân, nhìn sau lưng tưởng như một con chim trĩ vênh váo!

Nàng quét mắt qua những người phàm đang trợn mắt há mồm, phủi phủi tay nhảy từ trên mui xe xuống, chui vào trong xe, miệng gọi: “Đại sư huynh, muội tới rồi!”

Vị kiếm tu độc nhất vô nhị, từ xưa đến nay cùng người phàm làm chuyện đầu cơ trục lợi, chính là Nghiêm Tranh Minh.

Thoáng cái đã trăm năm, năm đó Nghiêm Tranh Minh dẫn theo một sư đệ, một sư muội và một đạo đồng, vượt Đông Hải, bôn ba ngàn dặm đến Nghiêm gia, chỉ thấy khắp nơi tan hoang —— Tám năm trước Nghiêm gia đã phạm tội bị xét nhà, ngà giàu có một phương, hô mưa gọi gió năm nào, nay chỉ còn cỏ khô trên mộ phần bàn chuyện đúng sai.

Bọn họ đành phải lấy bốn biển làm nhà bắt đầu khổ tu, chiếm động phủ yêu tu, đã từng vào bí cảnh không người, đã từng buôn đồ cấm chợ đen, vùng vẫy chắp nối nương tựa lẫn nhau trăm năm.


Tính ra, thời gian đáng chú ý mà Nghiêm chưởng môn được cung phụng như thiếu gia lần nữa, chẳng qua chỉ khoảng một hai năm gần đây thôi.

Thủy Khanh vừa vào xe, chưa ngồi vững, Nghiêm Tranh Minh đã đưa tay, cách không vỗ đầu nàng, vỗ bay tá lả mớ lông gà đầy đầu, Thủy Khanh kêu thảm một tiếng: “A, lông của muội! Còn đâu mặt mũi gặp người!”

Nghiêm Tranh Minh nói: “Ta mới không có mặt mũi gặp người —— Muội chạy tới làm gì, tới để làm mù mắt ta à?”

Thuỷ Khanh tủi thân nhặt lên lông gà bị vỗ xuống của nàng, cất vào trong người như bảo vật, nói: “Gần đây có nhiều lời đồn ở Thục Trung, lúc đầu nói đại ma đầu để lại vật gì, mới vừa rồi thì nghe bên kia xuất hiện quỷ tu. Nhị sư huynh ngồi không yên nên đi trước, để muội làm sai vặt đến báo huynh biết một tiếng.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong nhướng mày, bọn họ vẫn một mực tìm kiếm Hàn Uyên nhảy xuống biển hoàn toàn mất tin tức năm đó, nhưng chẳng có tin gì. Mỗi lần vừa nghe ở đâu truyền ra lời đồn ma vật, cả bọn đều chạy đến nhìn một tí… Cho dù biết rằng đó là mong muốn xa vời.

Trong lòng Nghiêm Tranh Minh biết rõ chuyến bôn ba này sẽ phí công nhưng không còn lựa chọn nào khác. Y thở dài, uống một hơi cạn sạch rượu mơ trong chén: “Đi thôi, cáo từ với Lý lão bản.”

Thục Trung, cốc Minh Minh.

Gần tảng sáng, Trình Tiềm mượn cớ thân thể Đường Chẩn không khỏe, đuổi Niên Minh Minh đang hăng hái bừng bừng thảo luận kiếm pháp với hắn.

Niên Minh Minh không dùng kiếm, thông thường loại người cúi đầu nhìn không thấy chân mình đều có khuynh hướng thiếu hụt về binh khí, bởi vì khá an toàn, nên cốc chủ thích nói như thế này hơn.

Trình Tiềm cảm thấy trong lòng Niên cốc chủ chắc chắn ấp ủ một chàng thiếu niên tuấn mỹ đồ trắng bay bay nào đó, bởi vậy luôn đối với hắn nhớ thương thứ cầu còn không được kia.

Ví dụ như kiếm… Và thắt lưng.

Bằng lòng thay cốc chủ đi ra ngoài thôn thờ phụng một chuyến, sau khi Trình Tiềm từ biệt Niên Minh Minh với Đường Chẩn, mới một mình trở lại nơi cực hàn hắn bế quan năm mươi năm, lấy từ trong lòng ra một viên đã qua do Đường Chẩn để lại.

Hắn biết thân mình đã chết, cũng biết nhờ cơ duyên xảo hợp mà hồn phách mình vào Tụ Linh ngọc, bị nhốt trong Tụ Linh ngọc mấy chục năm mới được Ôn Nhã chân nhân tìm về.

Tính tình Đường Chẩn ngay thẳng, năm đó y lấy nguyên thần tiến vào trong Tụ Linh ngọc, ngay trước mặt Trình Tiềm lấy đi ký ức sống chết mấy chục năm. Hôm nay hắn đã phá tường mà ra, vốn có thể nhanh chóng nắm hết chuyện cũ trong tay, nhưng hắn lại thấy lòng rối ren.

Những năm gần đây, thỉnh thoảng trong đầu Trình Tiềm sẽ có vài mảnh ký ức lẻ tẻ, ví như cảm giác không giải thích được hẳn mình từng có một thanh kiếm vừa tay, chỗ ở phải có một rừng trúc, hoặc là trong đệm chăn phải có lẫn mùi hương hoa lan an thần…

Ánh sáng ký ức Đường Chẩn trả lại cho hắn không sáng rực, nhưng chẳng hề u tối. Trình Tiềm lật qua lật lại nó một vòng, không nhìn thấy vết nứt nào.

Ánh sáng trắng nhàn nhạt có vẻ lạnh lùng, nắm trong tay rồi thì cảm thấy rất ấm áp, ở nơi đây phủ đầy băng tuyết lại càng rõ ràng.

Trình Tiềm hít sâu một hơi, thời gian thất thần làm sương đọng trên mi mắt hắn, vừa chớp mắt đã rơi. Ngón tay hơi nới ra, hồi ức rời rạc bên ngoài đã qua tựa như chim mỏi về tổ, so với chủ nhân còn nôn nóng vào mi tâm hơn.

Cuối cùng năm tháng niên thiếu vượt qua trăm năm liều mình vùng vẫy gào thét mà đến, hắn như bừng tỉnh từ cơn mê, mỗi một phần lơ đãng mờ mịt xẹt qua đều được màu mực đậm tô điểm thêm, tất cả như mới hôm nào.

Trước Phù Dao, sau Thanh Long, cầm Sương Nhẫn, rơi ngân đao, tỉnh ngộ trên hoang đảo, mùi hoa lan trên cổ tay áo sư huynh, đau khổ trong Tụ Linh ngọc…


Rất nhiều chuyện, cũng không phải là trước kia.

Khi Trình Tiềm mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã sáng rồi. Vành mắt hắn đau vô cùng, băng đàm tôi luyện ra hắn phẳng lặng như nước, nhưng không thể ngăn lại hoài niệm muốn trở về và lưu luyến trăm năm dâng lên.

Thảo nào Đường Chẩn và Niên Minh Minh nhận định hắn xuất quan lấy được ký ức sẽ rời đi.

Trình Tiềm đứng lên đi tới băng đàm, đưa tay nắm một cái, mặt nước đang phẳng lặng bỗng nhiên bay vọt lên, ngưng tụ thành một thanh băng kiếm rơi vào tay hắn. Mặt đất bên cạnh băng đàm không thua gì hàn băng ngàn năm, vô cùng cứng rắn, cũng không cản nổi thanh kiếm băng lợi hai này.

Trình Tiềm vẽ lưu loát một vòng phù chú phức tạp cạnh băng đàm, đến khi hoàn thành thì băng kiếm cũng chống không nổi, bị chân nguyên hắn kích động, vỡ thành mảnh vụn rơi lả tả một bên, rồi dần tan —— Hàn khí băng đàm bị phong trụ.

Vì để phòng khi hắn đi rồi không có ai trấn thủ băng đàm, đạo phù chú này của Trình Tiềm ước chừng phong trụ được hàn khí mười hai mươi năm, đến lúc đó nếu như lão mập mạp này không vẽ y theo hình được, có lẽ hắn sẽ tự về làm lại.

Trước giờ hắn không muốn sơ suất với người có ơn nghĩa với mình.

Khi Trình Tiềm đến từ giã cốc chủ, ông cháu ngày hôm trước đến xin giúp đỡ đã được tiễn về trước, chỉ có một mình Niên Minh Minh dùng ánh mắt phức tạp ngổn ngang cảm xúc như gả con lấy chồng nhìn hắn, lấy tay áo chặm chặm khoé mắt, lẩm bẩm: “Chuyến đi này, chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại nhau.”

Quá đau mắt, Trình Tiềm cảm thấy sau này không gặp nữa thì hay hơn.

Niên Minh Minh lại nói: “Nếu sau này ngươi ở ngoài cốc có gì không vừa lòng, cứ việc trở về, đến lúc đó đừng ở băng đàm, ta thu dọn cho ngươi một động phủ.”

Lòng Trình Tiềm mềm nhũn, còn chưa mềm xuống đáy, thì nghe lão mập mạp nói: “Ta đã nói với các đệ tử trong cốc rồi, sau này bọn họ ra ngoài du lịch bị người khi dễ, chỉ cần nói tên của ngươi. Tiểu hữu, ngươi phải có trách nhiệm này nha!”

Trình Tiềm: “…”

Hắn xoay người rời đi, định rũ sạch quan hệ với nơi đây ngay lập tức, Niên Minh Minh lại vội vàng gọi hắn: “Đợi đã, tiểu hữu, ta còn chuẩn bị cho ngươi một thanh kiếm này!”

Trình Tiềm quay lại, cảm thấy hoa mắt, may mà không bị chói đến mù —— Trong tay Niên cốc chủ đang cầm một thanh kiếm đầy bảo thạch châu ngọc. Trên vỏ kiếm phủ vàng khảm ngọc, vàng khảm ngọc cũng được đi, còn khảm đầy cả mai lan cúc trúc tứ quân tử, mà hình dáng tứ quân tử này một cái so với một cái còn ác hơn, đơn giản thô bạo mà bày cùng một chỗ, rất giống bốn tài chủ chúc mừng phát tài.

Khoé miệng Trình Tiềm giật một cái, vờ khách khí nói: “Hay cốc chủ cứ giữ cho mình đi.”

Niên Minh Minh thở dài, lắc đầu nói: “Ôi, cũng phải thôi. Tiểu hữu trải qua bảy đạo thiên kiếp xuất cốc, tất nhiên trở thành đại năng. Môn phái nghèo nàn của chúng ta thực sự không có gì để lấy ra…”

Ông nói chưa xong, trong tay đã chẳng còn, nhìn lại thì thanh kiếm tài chủ kia đã bị Trình Tiềm cầm đi. Hắn nói “Đa tạ” rồi ngự kiếm đi, để lại phía sau một một vệt ráng chiều sáng rực, như ánh mặt trời chiếu rọi cốc Minh Minh.

Tiểu đạo đồng nhô đầu ra khỏi cửa, nhìn Niên Minh Minh cười tươi rói nói: “Cốc chủ, U Đàm trưởng lão đi rồi à?”

“Đi rồi,” Niên Minh Minh vui vẻ nói, rồi lại cảm thán, “Ôi, những người tài ba bọn họ nên ở bên ngoài hô mưa gọi gió, trải qua sóng gió. Những người tốt số thiếu bản lĩnh như chúng ta, đành ở phía sau hưởng phúc rồi —— Đồng nhi, có chuyện gì à?”

“Dạ,” Đạo đồng bình thản nói, “Con đến nói cho ngài một tiếng, tiểu sư thúc lại chạy rồi!”

Niên Minh Minh: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.