Đọc truyện Lục Hào – Chương 39Quyển 2 –
Trình Tiềm không thiếu kiếm —— phái Phù Dao có một chưởng môn gia tài bạc triệu, hai bàn tay trắng chỉ có tiền, bội kiếm dùng một thanh ném một thanh cũng không thành vấn đề. Do Trình Tiềm vẫn luôn ở tại đảo Thanh Long, hằng ngày gặp phải chỉ mỗi bọn Trương Đại Sâm, nó có ý rèn luyện kiếm pháp của mình nên đến nay vẫn không đổi mộc kiếm.
Một thanh kiếm chẳng mới, nhưng có điểm khác lạ, Trình Tiềm liếc mắt một cái đã nhận ra.
Không cần ngẫm nghĩ nó cũng biết, đây tuyệt đối không phải Nghiêm Tranh Minh cho. Thứ nhất quá bình thường, thậm chí vỏ kiếm hơi cũ không hợp với phẩm vị của chưởng môn sư huynh bọn họ. Thứ hai, với tính tình Nghiêm chưởng môn, chuyện tốt y muốn làm tuyệt đối không lén lén lút lút như vậy. Phàm là thứ tốt gì Nghiêm Tranh Minh muốn tặng ai, tất nhiên sẽ gióng trống khua chiêng khoe khoang với các sư huynh đệ một lần, sau đó sẽ cử hành một trận tranh tài chải đầu chẳng hạn, để mọi người xoay quanh y, ai phục vụ Hậu đại gia cao hứng sẽ cho. (Hậu này chắc nói hoàng hậu rồi =]])
Nhìn kỹ, chuôi kiếm và thân kiếm đều có khắc phù chú tỉ mỉ, phức tạp kinh người, một vòng lồng một vòng, với nhãn lực đọc qua là nhớ của Trình Tiềm tại đảo Thanh Long này, cũng tạm thời không thể nhìn rõ là những phù chú gì.
Nó giơ ngón tay lên, thử đụng thử thân kiếm này, còn chưa đụng tới liền dừng lại —— ngay lúc ngón tay nó cách thân kiếm tầm nửa tấc, trong lòng Trình Tiềm đột nhiên sinh ra một cảm giác khó tả.
Đó là mùi rỉ sét lành lạnh, như ẩn như hiện quanh quẩn khắp thân kiếm, như bản thân thanh kiếm này là sống.
Đầu tiên Trình Tiềm nghi hoặc không giải thích được, sau đó, nó bỗng nghĩ tới một loại khả năng, đột nhiên mở to hai mắt, quanh thân kiếm này có ám phù!
Phải biết rằng, ám phù là tinh hoa của phù chú, không phải đại năng không thể thành. Đại năng duy nhất có thể khắc ám phù Trình Tiềm đã gặp chính là sư tổ nó, vạn ma chi tông Bắc Minh quân.
Nếu nói tỉ mỉ, ngay cả ám phù của Bắc Minh quân kỳ thực cũng chưa tính là thuần tuý. Bởi vì vật dẫn đặc biệt, là hồn phách của ông, thay vì nói đây là thuật phù chú cao cường, có phần giống với thủ đoạn của hồn tu ma đạo hơn, không cùng loại.
Thế gian người biết phù chú không ít, bậc thầy luyện khí cũng nhiều, nhưng có thể gia ám phù quanh thân kiếm có được mấy người?
Trình Tiềm gần như tưởng tượng được, thứ này một khi xuất thế, nhất định là danh kiếm người người cầu không được. Nhưng nó tỉ mỉ tìm trên thân kiếm một vòng, lại không tìm thấy kiếm minh. (chữ khắc tên kiếm)
Đúng lúc này, Trình Tiềm phát hiện dưới khay trà lộ ra một góc giấy, một bên giấy như bị vật gì thấm ướt, dinh dính. Đặt lên mũi ngửi thử, trong lòng càng rối bời —— là mùi máu.
Trên tờ giấy nhuốm máu viết: ” ‘Sương Nhẫn’ vật về nguyên chủ, chớ tự ý dùng, nhớ kỹ.”
Bất kể “Sương Nhẫn” hay là “Vật về nguyên chủ”, đều làm cho Trình Tiềm nghĩ không ra. Nó tỉ mỉ kiểm tra phòng mình từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng, ở góc song cửa phát hiện một chuỗi vết máu.
Người để lại kiếm phải đi từ sau cửa sổ tới, Thủy Khanh vẫn luôn ở trước viện chơi đùa, không bị kinh động thật ra rất bình thường.
Trình Tiềm do dự một lát, cân nhắc xem có nên nói chuyện này cho Nghiêm Tranh Minh, mấy lần muốn đẩy cửa ra lại rụt trở về —— nó cảm thấy người để lại kiếm này chưa chắc xuất phát từ ý tốt, chuyện này cũng chẳng tốt lành gì.
Tính cách Trình Tiềm đến giờ chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Do dự một lát, nó quyết định không kinh động người khác, đẩy cửa sổ ra, thả người nhảy ra ngoài, lặng yên không một tiếng động đuổi theo vết máu kia.
Nó khép hai ngón tay rồi quét qua mắt nhẹ nhàng, rót chân nguyên vào hai mắt, sông núi trước mắt đều sống động, vết máu bị che giấu các nơi bị Trình Tiềm nhìn ra hết.
Cũng không biết người bị thương là ai, xem ra không nguy hiểm đến tính mạng, tinh thần tỉnh táo, chạy hết nửa vòng đảo Thanh Long, cho đến khi Trình Tiềm đuổi tới gần một khối đá san hô, phát hiện vết máu đã mất.
Trình Tiềm nói thầm trong lòng: “Chẳng lẽ nhảy xuống biển?”
Nó đến mép biển nhìn xuống, bỗng nhiên, sinh ra một cảm giác nguy hiểm không lý do.
Trực giác này không biết do luyện khí hay thường xuyên đánh nhau rèn được, Trình Tiềm rất tin tưởng, nó vội thu liễm khí tức, ẩn mình trong chỗ kín nhất.
Lúc nó vừa núp vào đó, một khắc sau, có mấy người bịt mặt từ trên trời giáng xuống, tìm khắp mọi nơi.
Ánh mắt Trình Tiềm quét qua, đồng tử rụt lại, bởi vì —— những người này ngự kiếm xuống.
Nó không biết Nghiêm Tranh Minh hiện tại đã mò tới ngự kiếm chưa, còn nó vẫn chưa được, không tính chuyện tu vi đối phương cao hơn nó, bọn họ đến tận mười mấy người.
Không cần đoán những người này là loại gì, đêm hôm khuya khoắt bịt mặt thế này, khẳng định không làm chuyện quang minh lỗi lạc.
Trình Tiềm chưa tỉ mỉ cân nhắc, một người bịt mặt đã lấy còi ra thổi một tiếng thật dài. Trên không một con quái điểu to lớn lập tức đáp tiếng, con điểu cao cỡ một người, hai cánh mở rộng lớn hơn cánh Thuỷ Khanh vài phần, bay lượn trên trời.
Trình Tiềm đổ mồ hôi lạnh —— nó có một sư huynh Lý Quân tinh thông tạp học, nghe nhắc nhiều kỳ văn dị chí thành quen, biết con điểu này tên là “Hoạt Nhân điểu”, chuyên dùng để tra xét hơi thở người sống, vì có thể bay nên lợi hại hơn linh khuyển nhiều.
Hoạt Nhân điểu vô cùng nhạy cảm, sớm đã phát hiện Trình Tiềm, sau khi nhận mệnh lập tức hướng phía nó ẩn thân kêu to một tiếng.
Cho dù thân pháp giỏi hơn nữa cũng không chạy lại thuật ngự kiếm, dưới tình thế cấp bách, Trình Tiềm sờ nhanh bên hông, lấy ra vài bình nhỏ. Ngửi ngửi thử, liền lấy một lọ vẩy lên người. Những thứ này đều là Lý Quân làm cho bọn nó chơi, tác dụng cụ thể Trình Tiềm không nhớ lắm. Chỉ nhớ mang máng có một cái có thể ẩn thân.
“Thử vận may vậy.” Nó thầm nghĩ, ngay sau đó Trình Tiềm cảm thấy cả người như đông lại, thân thể chết lặng động cũng không động được.
Nó thầm kêu khổ, cảm thấy nương nhờ phúc khí của nhị sư huynh nó, có lẽ nói rõ tại đây.
Hoạt Nhân điểu và người bịt mặt rất nhanh đã chạy tới chỗ Trình Tiềm bất động, sau một khắc, ánh mắt bọn họ nhìn lướt qua nó.
Chẳng lẽ nó quả thực lựa được nước thuốc ẩn thân, tác dụng phụ là bất động?
Đợi ánh mắt của nó khó khăn chuyển động được chút, Trình Tiềm mới phát hiện nó không biến mất, mà biến thành một tảng đá.
Tuy rằng hoá thạch thuỷ chẳng biết tên của Lý Quân cứu nó một mạng, nhưng cũng giữ Trình Tiềm tại chỗ tròn một đêm, những người bịt mắt đó đi qua đi lại, tận hừng đông mới rời đi.
Trước khi đi, người cầm đầu nhìn khắp nơi một lần nữa, Trình Tiềm thấy rõ ánh mắt của gã, nháy mắt nó cảm thấy người này rất quen, hình như cặp mắt kia đã gặp ở đâu rồi.
Đợi khi Trình Tiềm có thể cử động lại, đã gần giữa trưa.
Cả người nó toàn mùi gió biển, kéo lê cơ thể chân tay cứng ngắc trở về, đụng phải Lý Quân đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Quân sắc mặt tiều tuỵ, hiển nhiên cũng bận rộn một đêm, tinh thần vẫn tốt. Chỉ thấy trên mặt gã mang một cái khăn che mặt, phòng phía sau như vừa bị cháy, mùi khói sộc ra.
Lý Quân uể oải ngẩng đầu, nói với Thuỷ Khanh ở trên đầu tường bắt sâu chơi: “Tiểu sư muội, tiếp lấy.”
Nói xong, gã lấy ra một viên đan dược, bắn tới Thuỷ Khanh nơi đầu tường.
Thuỷ Khanh trong lúc lơ đảng luôn lộ ra mấy phần giống chim không phải người —— ví như nhỏ tai thính mắt tinh hơn những đứa trẻ thông thường nhiều, hơn nữa rất giỏi bắt được đồ vật bay nhanh. Nghe vậy, nhỏ không đưa tay, vô tư vô lo duỗi cổ, há miệng “ùm” một cái, chính xác ngậm viên thuốc trong miệng.
Nhỏ liếm liếm đan dược, nếm ra vị ngọt, liền nhai “rôm rốp” như ăn kẹo đường.
Trình Tiềm: “…”
Ngay cả biết Lý Quân ném cho nhỏ đan dược áp chế yêu khí, thấy tình cảnh này, tâm tình vẫn có chút vi diệu.
Tiểu sư muội được huấn luyện đến nghe lời thế là đủ rồi… Ngoại trừ được huấn luyện đến không giống người.
Lý Quân thấy nhỏ ăn xong, thả lỏng tâm sự nhìn Trình Tiềm cười, ngáp một cái, muốn trở về phòng.
Trong lòng Trình Tiềm khẽ động, gọi lại gã nói: “Đợi đã, nhị sư huynh, đệ muốn hỏi huynh chuyện này.”
Lý Quân: “Chuyện gì?”
Trình Tiềm: “Huynh biết “Sương Nhẫn” kiếm không?”
Lý Quân ngừng bước chân, ngạc nhiên nói: “Sương Nhẫn? Đệ hỏi nó làm gì?”
“Vô tình thấy một truyền thuyết thôi,” Trình Tiềm nói có lệ, “Huynh cũng biết à?”
Lý Quân nhíu nhíu mày: “Có nghe qua chút chút —— có người nói kiếm này vốn không có tên, vì thân kiếm lạnh vô cùng, gặp thì đông, rơi vào tam muội chân hoả không đỏ không nóng. Bởi vậy mới có người nói gọi nó là ‘Sương Nhẫn’, ta nghe nói trừ tên này, còn có một tên gọi đùa khác là ‘Chết không tử tế kiếm’.”
… Tên hay ghê.
Lý Quân tiếp tục nói: “Nhớ năm đó, thanh Sương Nhẫn này vì chém liên tục ba tên đại ma mà xuất thế, người cầm kiếm nhất cử thành danh, kiếm cũng được thổi phồng thành thần kiếm hàng yêu trừ ma. Kết quả chỉ chừng ba năm năm, vị tiền bối kia lẫn kiếm đều rơi vào tay một đại ma. Từ đó về sau Sương Nhẫn kiếm này giết vô số vong hồn, cho đến khi đại ma tu đoạt vị Bắc Minh, kiếm này đã trở thành thiên hạ đệ nhất ma kiếm. Ba mươi năm sau, thập đại môn phái bao vây tiêu trừ ma đạo, tàn sát hết trăm gã ma tu, kiếm này lại rơi vào tay một vị đại năng chính đạo. Lần thứ hai biến thành lợi khí bảo vệ, mọi người vốn tưởng rằng mọi chuyện đã định, kết quả đệ đoán xem?”
Trình Tiềm sửng sốt một chút, hỏi: “Rồi sao?”
Lý Quân cười nói: “Một trăm ba mươi bốn năm sau, vị đại năng kia vì đạo lữ chết ngoài ý muốn, đau đớn tột cùng, dùng Sương Nhẫn kiếm cắt cổ tự sát, từ đấy về sau danh kiếm có một không hai biệt tích giang hồ —— đệ nghe từ ai chuyện xúi quẩy này?”
Trình Tiềm không trả lời, tâm sự đầy bụng trở về phòng mình.
Cho dù xúi quẩy, thanh Sương Nhẫn đối với người dùng kiếm mà nói, cũng như mỹ nữ rơi vào tay sắc lang, trân bảo hiếm thấy với kẻ tham tiền, sách cổ với thư sinh, quyến rũ khó thể chống cự.
Trình Tiềm ba lần bốn lượt cầm lên lại bỏ xuống, cuối cùng nó dùng tất cả ý chí, cất danh kiếm không rõ lai lịch vào trong ngăn tủ khoá lại. Lúc khoá lại, nó cảm nhận sâu sắc một phen “tim như bị dao cắt” là thế nào, hận không thể giải cứu nó ra luôn mang theo bên cạnh.
Nhưng việc này có nhiều kỳ quặc, Trình Tiềm không nghĩ ra ai lẻn vào phòng nó, còn để lại một thanh thần kiếm có một không hai. Hôm đó đuổi theo đã là hành động thiếu suy nghĩ, trước khi hiểu rõ mọi chuyện, Trình Tiềm sẽ không tuỳ tiện đưa ra quyết định gì.
Bởi vì thi đấu, toàn bộ đảo Thanh Long đều ồn ào náo nhiệt, ngay cả bọn Trương Đại Sâm còn không có thời gian đến gây phiền toái cho Trình Tiềm. Nửa tháng sau, một bảng danh sách thật lớn khắc trên sườn núi Giảng Kinh đường, trình tự đối chiến vòng thứ nhất đã xác định.
Ngày ấy trên đảo rất tấp nập, các đại năng thường ngày thần thần bí bí tất cả đều đứng thành hai hàng, mặc y phục giống nhau.
Đúng là người đẹp vì lụa, một bộ đồ trắng bay bay, ngay cả Đường Vãn Thu cũng ra hình người hơn hẳn —— chỉ thấy tả hữu hộ pháp Giảng Kinh đường mỗi người đứng một bên, chính giữa như cách con sông Sở Hà Hán Giới*, ai cũng không thèm nhìn ai.
(*) dòng sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán
Có lẽ do y phục quá trắng, càng làm mặt Đường Vãn Thu xanh xao hơn, ánh mắt Trình Tiềm quét người nàng một vòng, cảm thấy so với bình thường hình như nàng còn mất hứng hơn.
Nó lại nhìn, Châu Hàm Chính dường như cũng không mấy vui vẻ. Chỉ thấy trên mặt gã đeo một nụ cười giả tạo, cây quạt trong tay không mở ra, cứ một lát lại đập vào lòng bàn tay, ánh mắt thi thoảng lưỡng lự.
Ngực Trình Tiềm khẽ động, nó bỗng nhớ tới ánh mắt người bịt mặt khiến nó thấy quen thuộc, hoá ra là Châu Hàm Chính!
Còn chưa kịp suy nghĩ, trong đám người đột nhiên truyền ra một trận rối loạn, theo đó là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Trình Tiềm khó hiểu, vừa nhìn lại, tất cả đại năng trên đài đều đứng lên, có người hô to: “Đảo chủ! Đảo chủ đích thân đến!”
Trong mấy người bọn nó, chỉ mỗi Nghiêm Tranh Minh từng gặp đảo chủ đảo Thanh Long. Ngay cả Trình Tiềm cũng có chút ngạc nhiên, hơi nhón chân nhìn bên kia đám người. Chỉ thấy một đội đệ tử nội môn ngông cuồng tự đại đi xuyên qua đám người. Mỗi người đều giống thần tiên đồng tử, nối đuôi nhau vào. Đi đến giữa lôi đài, yên lặng xếp thành hai hàng trái phải.
Đội ngũ đi đến đoạn cuối, Thanh Long đảo chủ quả thật lộ mặt ra.
Đảo chủ là một nam tử dáng người cao to, nếu so với tiêu chuẩn nam tử người phàm, người này chỉ chừng ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, một thân trường bào màu thiên thanh, tóc dài xoã sau người, không mang quan, trong tay cầm trượng thanh long cao hơn ông một chút.
Đảo chủ đi không ngẩng đầu, sải chân không dài, cả người mang theo khí chất thư sinh mềm yếu khó diễn tả, đi thẳng đến chính giữa lôi đài, ông mới khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, cố ý dừng lại nơi Nghiêm Tranh Minh phút chốc.
Vị đảo chủ trong Tứ Thánh này chẳng những không uy phong, giữa hai lông mày còn tràn đầy âu lo khó nói, nhìn như tú tài nghèo thiếu ăn. Ánh mắt của ông đảo qua phái Phù Dao bọn nó rồi thu về, khẽ gật đầu với tả hữu hộ pháp Giảng Kinh đường, ngồi lên chủ vị.
Mấy năm nay, đảo chủ đảo Thanh Long giống như không tồn tại, quanh năm chẳng lộ diện, mọi người bên dưới lập tức xôn xao, Nghiêm Tranh Minh lại âm thầm nhíu mày: “Kỳ quái.”
Kỳ quái đâu chỉ mỗi một việc?
Trình Tiềm nhìn y, chợt nghe Nghiêm Tranh Minh thấp giọng: “Đảo chủ không phải bế quan sao, ngay cả ngày khai trương chợ tiên cũng không lộ diện? Chỉ là một cuộc thi của các đệ tử tán tu, ông ta tới làm gì?”
Không ai trả lời y —— mật thám Hàn Uyên chẳng biết chạy đâu mất rồi.
Náo nhiệt nơi đảo Thanh Long khiến lòng người bàng hoàng, Hàn Uyên đương nhiên không bỏ qua. Gã sớm đã chạy đến chỗ danh sách đọc đi đọc lại mấy lần. Kể ra tiểu tử này đáng đánh, kêu gã đọc thuộc sách như muốn lấy mạng gã, những thứ vô dụng này lại có thể đọc đến đâu nhớ đến đấy. Nhìn thì nhìn, gã còn tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, nghe hết mấy lời bình luận lắm mồm từ đầu đến đuôi của người ta một lần.
Nghe mấy lời huyên thuyên của bọn họ, Trương Đại Sâm trong tán tu gần như đứng đầu. Hàn Uyên nghe xong không phục lắm, thầm nghĩ: “Tiểu sư huynh của ta không thích xuất đầu lộ diện, tên Trương đại hắc thấp kém này sẽ bị chẻ thành than vụn. Bọn có mắt như mù, nói cứ như đúng rồi.”
Lại nghe người khác nói: “Trương Đại Sâm? Ôi… Ta nói một câu khó nghe, gã cũng chả tính vào đâu.”
Hàn Uyên cảm thấy gặp được tri âm, vội rướn cổ xem người nói chuyện.
Mọi người vội hỏi “Vậy là sao”, thấy tin tức kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, tu sĩ mới thản nhiên nói: “Mọi người nhìn đi, không phải là có mười lôi đài sao? Chia ra lấy mười người xuất sắc, những tán tu xuất sắc trong Giảng Kinh đường mới có tư cách tham gia Thanh Long thi đấu, cùng tranh cao thấp với đệ tử nội đường đấy.”
Hàn Uyên ngẩn ra.
Người nọ lại nói: “Chư vị nghĩ đi, mọi người đến đảo cũng hơn năm năm rồi, ngoại trừ mấy chân chạy vặt, có ai từng thấy đệ tử nội môn chưa?”
Mọi người lắc đầu, Hàn Uyên trơn như lươn chen đến trước, cất tiếng: “Ông anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nhé!”
Người nọ hứ một tiếng, lắc đầu nói: “Tài nguyên với tư chất đệ tử nội môn đâu dễ cho chúng ta so, huống hồ nghe nói các đệ tử có tư chất tốt trong núi một lần bế quan liền tám năm mười năm không ra, mỗi ngày dốc hết sức, khổ học không ngừng. Vị Trương Đại Sâm Trương đạo hữu kia nhiều nhất chỉ nổi bật trong chúng ta mà thôi, gặp phải thực tài… He he.”
Gã nói đến đây, làm bộ bí hiểm, gật gù khoát khoát tay, im lặng.
Mắt Hàn Uyên đảo đảo, xoay người chạy.