Lục Hào

Chương 111: Phiên ngoại 2: Ký sự núi Phù Dao - (2) Bức họa


Đọc truyện Lục Hào – Chương 111: Phiên ngoại 2: Ký sự núi Phù Dao – (2) Bức họa

Lại nói, sau khi rất nhiều rắc rối lắng đọng, mọi người đều quay về núi Phù Dao, nói chung là yên bình sống tiếp. Nghiêm Tranh Minh lục tục sai người dời một số thứ từ sơn trang Phù Dao về.

Sống lâu thì chuyện vặt cũng nhiều, bản thân Nghiêm chưởng môn cũng không phải người cái gì cũng để ý, tự mình cũng không nhớ rõ mình từng có những thứ lộn xộn gì, y lười dọn, liền sai Trình Tiềm đi. Kết quả sau một lúc cực nhọc dọn dẹp, từ trong đó lục ra một đống tranh —— chính là hắn.

Năm đó Nghiêm Tranh Minh từng vẽ vô số tranh Trình Tiềm, phần lớn do thương tâm hủy ngay tại chỗ, nhưng do vẽ quá nhiều nên lọt lưới, rốt cuộc còn sót lại mấy bức.

Trình Tiềm càng xem càng thích, dứt khoát im lặng giấu luôn, tiện đà hắn còn nghĩ thêm. Sư tổ Đồng Như chưa kịp lưu lại tranh chân dung, sư phụ xem như có một tấm, lại bị chính hắn hủy. Càng khỏi phải nhắc đến vị sư bá từ khi xuất hiện đã là bi kịch Tưởng Bằng. Vì vậy nổi lên hứng thú, muốn bổ sung cho tổ tiên.

Về thư pháp Trình Tiềm khá được, vẽ tranh thì chẳng ra gì. Đành chạy đi thỉnh chưởng môn sư huynh chấp bút.

Nghiêm chưởng môn nghe xong, căng thẳng ngoắc ngoắc ngón tay với Trình Tiềm, kêu hắn đưa tai qua đây. Vẻ mặt trưng ra bộ chính nhân quân tử đoan trang là thế, vậy mà điều kiện bên trong vừa vô lý lại hèn mọn. Vì Trình Tiềm mà dốc sức biểu diễn một phen mặt người dạ thú là như thế nào.

Lúc này Trình Tiềm quyết định để y được lượn cho đẹp trời, lập tức đánh chưởng môn ra khỏi Thanh An cư.

Sau cùng, hắn không thể làm gì khác ngoài tìm đỡ nhị sư huynh. Lý Quân vui vẻ đồng ý, mang theo một tiểu sư muội thích tham gia náo nhiệt đến tầng thứ hai từ dưới lên ở chín tầng kinh lâu múa bút vẩy mực.

Trong lúc đó, tiểu sư muội cần cù vén tay áo lên, quét dọn từ đầu tới đuôi một lần tầng lầu quanh năm đóng bụi này, lấy tất cả chân dung các đời trước xuống vệ sinh một lượt.

Bỗng nhiên, Thủy Khanh cả kinh kêu lên: “Ý, nhị sư huynh!”

Lý Quân đang múa may trên giấy theo lời Trình Tiềm miêu tả, vẽ đang hăng nên không ngẩng đầu lên nói: “Gì thế?”

“Huynh ở trong bức tranh này nè! Tiểu sư huynh, mau nhìn đi!” Thủy Khanh mở bức họa bị ố vàng do năm tháng ra. Trên bức tranh là một tiền bối lôi thôi lếch thếch, tóc dài rối tung, bộ dạng tiểu bạch kiểm mi thanh mục tú. Ngũ quan đó, thần tình đó, rõ ràng là Lý Quân.

Trình Tiềm nhìn thêm, bên dưới viết rõ ràng: “Văn Trúc chân nhân, bái nhập phái Phù Dao tháng nào năm nào, là đại đệ tử vị nào đó. Một thân cực rành các loại kỳ kỹ dâm xảo, tinh thông bàng môn tả đạo, nhập đạo theo một trường phái riêng, đến nay không rõ. Vì bên người luôn có một bộ cửu liên hoàn*, vì thế tự cho là lấy “Cửu liên hoàn” nhập đạo.”

(*) các bạn tra gg sẽ rõ, nó là một thanh sắt bị khóa lại bởi chín vòng.:))) Mình lười chèn hình quá.

Trong truyền thừa phái Phù Dao, vị lão tiền bối kia hình như là người mà Nghiêm Tranh Minh từng nhắc qua trong tổ tiên phái Phù Dao “Lấy cửu liên hoàn nhập đạo”, còn lấy bản chép tay của tiền bối kia giao cho Lý Quân.

Vậy ra… Chỉ là vật về chủ cũ sao?

Náo loạn nửa ngày, thiên cổ cửu liên hoàn chỉ có một người.

Vị thiên cổ nhị sư huynh này hoàn thành mấy tác phẩm, bị Nghiêm Tranh Minh nghe tin mò đến nhìn thấy.

Nghiêm Tranh Minh chiêm ngưỡng một lát, cho ra một câu đánh giá đúng trọng tâm: “Nhị sư đệ, ngươi nghỉ một lát đi, đừng khi sư diệt tổ.”

Lý Quân không phục, tiếp tục vung vẫy đỏ xanh, vẽ một bức Hàn Uyên đang ở Nam Cương. Có một lần trung thu còn mang theo, hăng hái bừng bừng mở ra cho Hàn Uyên nhìn.

Sau khi Hàn Uyên xem xong, cảm thấy tình đồng môn ngày xưa triệt để tan vỡ. Lại nhớ chuyện mình bị lừa đến nay vẫn chưa có chân Long cốt, nhất thời quyết định thù mới hận cũ cùng tính một lượt, một mực truy sát Lý Quân đến tận biên giới Nam Cương… Khụ, cái này để sau hãy nói.

(Mình không rõ lắm về đoạn bức tranh của Lý Quân – nhưng thôi kệ nó, tình tiết nhỏ =]])

Phiên ngoại 2


Một hôm, Niên Đại Đại và Du Lương đang sửa chữa bàn ghế ở Bất Tri đường, nhìn thấy nhị sư bá như chó hoang cởi cương, gào thét chạy từ trên núi xuống. Trong miệng không ngừng kêu gào: “Đừng dí đệ, đệ muốn bế quan… Quan…”

Niên Đại Đại và Du Lương hai mặt nhìn nhau, không biết “Bế quan quan” là thứ quỷ gì.

Tiếng vang còn chưa dứt, dưới chân Lý Quân như có gió chạy vào một động phủ vô danh giữa sườn núi, trở tay dùng cấm chế lên cửa động, một phen này có thể nói là tay mắt lanh lẹ.

Ai ngờ sau một khắc, một đạo kiếm quang không giảng đạo lý từ trên trời giáng xuống, bổ nát bấy cấm chế trên động phủ không biết do vị tiền bối nào để lại —— Nghiêm chưởng môn đằng đằng sát khí lộ mặt.

Niên Đại Đại sùng bái dùng cùi chỏ chọc Du Lương, thở dài nói: “Trời đất ơi, sư phụ ngươi thật lợi hại.”

Du Lương: “…”

Cậu vẫn cảm giác mình phải đổi sư phụ với Niên Đại Đại, có như vậy hai người mới không giống vào nhầm cửa.

Lý Quân bị đuổi giết vừa hốt hoảng chạy trốn, vừa tru tréo: “Sư phụ ơi! Đại sư huynh muốn giết người rồi. Lão nhân gia nguời nhanh mở mắt ra xem một chút đi, người đi sớm quá, không ai quản được huynh ấy. Chẳng ai làm chủ cho đệ tử, giờ y một tay che trời… Hỡi cao xanh ơi, cứu mạng đi!”

Niên Đại Đại trợn mắt há mồm, lần đầu nghe loại truy điệu hay như vầy.

Du Lương như có cảm giác, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy trong rừng cây thấp thoáng bóng đỏ, Thủy… Không, Hàn Đàm tiểu sư thúc với bạch hạc lặng yên không một tiếng động nhìn. Chiếm cứ một chỗ thuận tiện xem náo nhiệt, vừa là chỗ ẩn nấp lý tưởng để xem trò vui.

Chẳng biết trải qua bao nhiêu lần “Cửa thành cháy, vạ lây cá trong chậu” thảm thương, mới luyện được kinh nghiệm như vậy?

Du Lương khá là chính chắn lanh lợi, lập tức quyết định noi theo trưởng bối, cốc đầu Niên Đại Đại một cái, đưa tay đóng cửa Bất Tri đường. Hai người một thấp một cao, cùng nhìn trộm qua khe cửa của Bất Tri đường.

Chuyện này, nói ra rất dài dòng —— nói ngắn lại, toàn do Lý Quân uống quá chén không giữ miệng, bị đuổi đánh không oan tí nào.

Mấy ngày đầu Trung thu, ngoại trừ Trình Tiềm không uống rượu, tất cả mọi người đều uống chút chút. Trình Tiềm nhìn thấy một tạp bản Giảng Thiên Môn phù chú từ Lý Quân, nhất thời hưng phấn muốn mượn xem thử. Ai biết vừa mới lật ra, bên trong liền rơi “Thẻ kẹp sách” xuống. Ngặt một nỗi… Chính là tờ giấy năm đó Nghiêm Tranh Minh viết cho Lý Quân đòi Thanh Tâm đan.

Đương nhiên Trình Tiềm nhận ra được chữ viết sư huynh nhà bọn họ, kỳ thực cũng không để trong lòng, chỉ là thuận miệng hỏi.

Ngờ đâu Lý Quân uống quên lối về, vốn đang say khướt, nghe thấy hỏi như vậy, tức khắc bày vẻ kinh hãi vô cùng, nhìn về phía Trình Tiềm đang không biết gì mà hét: “Đại sư huynh! Đại sư huynh, huynh bị lộ rồi, này đừng trách đệ đấy!”

Trình Tiềm: “…”

Vốn chỉ là thuận miệng nhắc tới, nghe xong những lời này, không thể không hỏi thăm chút đỉnh.

Sau đó… Nghe nói ngày thứ hai Trình Tiềm phải lên đỉnh núi bế quan luyện kiếm, ngay cả cửa Thanh An cư cũng không tới.

Ai có ý đồ đi đỉnh núi “Quấy rối hắn bế quan”, đều phải chuẩn bị tâm lý bị Sương Nhẫn quét xuống. Đỉnh núi Phù Dao nghiễm nhiên biến thành một mảnh băng tuyết ngập trời. Sợ rằng không quá hai ngày, thôn dân dưới chân núi sẽ đồn đủ thứ chuyện quỷ quái kiểu như “Thần núi bị chết vợ, một đêm thành đầu bạc” chẳng hạn.

Nghiêm Tranh Minh vò đầu bứt tai, không làm gì được Trình Tiềm, đành phải truy sát cái tên Lý Quân đầu sỏ gây chuyện khắp núi.

Lý Quân: “Cứu mạng! Giết người rồi! Tiểu sư muội! Tam sư đệ!”

Thủy Khanh trốn trong rừng giả chết, vuốt ve cổ bạch hạc, rầu rỉ nói: “Ta thấy quay về Quần Yêu cốc ở hậu sơn chinh chiến tương đối an toàn, ngươi cảm thấy thế nào?”


Bạch hạc cọ cọ bàn tay của nàng, ủng hộ nàng trở lại soán vị đoạt quyền.

Lý Quân phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Cái đám không có lương tâm các ngươi… Thủy Khanh! Một tay ta nuôi lớn cái đứa nhóc còn quấn tã kia, ngươi liền thấy chết mà không cứu sao… Tiểu Tiềm! Ngươi nhẫn tâm để sư huynh vừa bị uy hiếp lẫn lợi dụng gánh lấy tội lỗi này thay ngươi sao! Ối ối ối! Đại sư huynh, đệ sai rồi, đệ không dám nữa, tha cho mạng chó của đệ đi…”

Đột nhiên, tiếng tru tréo của Lý Quân và động tĩnh như đang phá nhà của Nghiêm Tranh Minh im bặt. Niên Đại Đại nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị sư phụ vĩnh viễn như tiên giáng trần của nó đang cầm kiếm đứng trên một tảng đá lớn trong núi, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cuộc nháo kịch này.

Niên Đại Đại: “Hình như sư phụ ta đến phổ độ chúng sinh.”

Du Lương thở dài: “Niên sư huynh, ngươi bị phạt ba trăm thước phù chú còn chưa khắc xong kìa, vẫn nên tránh xa tam sư thúc chút đi.”

Mới vừa rồi Nghiêm chưởng môn còn dáng vẻ bệ vệ phách lối biến hóa nhanh chóng. Từ đại ma đầu lạnh lùng trở thành công tử áo trắng nhu hòa, sụp mi thuận mắt mà kêu lên: “Tiểu Tiềm…”

Trình Tiềm mặt không thay đổi nhìn y một cái.

Chân Nghiêm Tranh Minh khẩn trương cà cà dưới đất, trên mặt lại làm ra một bộ “Hạ mình dụ dỗ đệ” quái gở, ho khan nói: “Thôi, quên đi, để ta giải thích cho đệ vài câu vậy.”

Trình Tiềm cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng cắm Sương Nhẫn xuống đất, chăm chú lắng nghe.

Nghiêm Tranh Minh cứng đờ liếm đôi môi khô khốc. Kỳ thực trong lòng y biết rõ, tiền căn hậu quả chuyện xấu Thanh Tâm đan này vừa xem là hiểu ngay, căn bản không có gì hay để giải thích. Mặc kệ y nói cái gì, cơ bản đều là càng tô càng đen.

Nghiêm chưởng môn á khẩu không trả lời được chỉ chốc lát, sau đó, y quyết định bất cứ giá nào cũng vứt sạch mặt mũi. Một ngón tay chỉ thẳng Lý Quân, lời lẽ chính nghĩa mà đẩy hết mọi chuyện: “Chính là nó thêm mắm thêm muối gây xích mích ly gián. Tờ giấy kia của huynh thật ra là để nó phối vài loại đan dược phổ thông thôi! Lý Quân, cái tên này! Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không? Một ngày không gây chuyện với ta thì chịu không nổi đúng không? Từ nhỏ đã tâm thuật bất chính, chẳng có chút tiến bộ!”

Loại chuyện chỉ hươu bảo ngựa đổi trắng thay đen này, Nghiêm Tranh Minh làm được đến nhuần nhuyễn.

Nói một hồi, chính y cũng sắp bị chính mình thuyết phục. Lúc đầu còn có chút ngoài mạnh trong yếu, đảo mắt liền biến thành cây ngay không sợ chết đứng, đồng thời hùng hồn đến độ vô cùng chân thành, tựa như hết thảy đều do Lý Quân làm.

Lý Quân thâm cừu đại hận ló đầu khỏi động phủ bị kiếm tu đập nát, thầm nghĩ: “Bây giờ ta phản bội môn phái còn kịp sao?”

Nghiêm Tranh Minh hung ác bắn cho gã một ánh mắt như lưỡi đao.

Lý Quân rụt cổ dựng hết tóc gáy, mở miệng nói trái với lương tâm: “Đúng vậy đó! Tiểu Tiềm, đại sư huynh hỏi mượn ta cũng chỉ là mấy loại thuốc xổ, đề phòng lạ nước lạ cái thôi, chả liên quan gì tới Thanh Tâm đan! Đều tại ta… Ta ta ta nói bậy, nói bạ. Bị chưởng môn dùng môn quy giết người diệt khẩu cũng đáng đời… Oái!”

Chân nguyên vô cùng sắc bén của Nghiêm Tranh Minh lặng lẽ phóng qua, chuẩn xác lật ngược Lý Quân trên đất.

Trình Tiềm nghe xong càng nổi trận lôi đình, nét mặt lại trầm tĩnh hờ hững, cảm thấy Nghiêm Tranh Minh không chỉ không chịu thành thật nhận sai, mà còn trợn mắt nói xàm.

Thật sự là nuông chiều đến thái quá.

Mắt thấy Trình Tiềm không thèm nói chuyện mà xoay người rời đi, Nghiêm Tranh Minh run sợ vội vàng gọi hắn lại: “Đợi chút, đệ muốn đi đâu?”

Trình Tiềm không quay đầu lại nói: “Khởi bẩm chưởng môn sư huynh, đệ muốn xuống núi du lịch một trăm năm.”


Nghiêm Tranh Minh ngây người, cuối cùng cảm thấy việc này đùa lố rồi.

Lý Quân và Thủy Khanh đang ẩn núp ở xa xem náo nhiệt đều choáng váng. Thủy Khanh không thể đứng ngoài cuộc không đoái hoài gì tới nữa, cả đám bạch hạc đang xù lông giương cánh —— Tiểu sư huynh mà đi thật, sẽ không còn ai trấn được con đại yêu nghiệt chưởng môn núi Phù Dao kia.

Còn không phải sinh linh đồ thán!

“Tiểu sư huynh đừng!” Thủy Khanh quát to một tiếng, âm thanh thê lương khiến người nghe rơi lệ.

Khóe môi Nghiêm Tranh Minh hơi giật, trong ngực dâng lên chút cảm khái vi diệu —— Đúng là không uổng công nuôi tiểu sư muội. Đừng thấy bình thường hết ăn lại nằm, vào thời điểm mấu chốt thì lập trường cũng ổn lắm.

Chỉ thấy Thủy Khanh dang rộng hai cánh, cản trước mặt Trình Tiềm, lệ tràn bờ mi nói: “Có đi thì dẫn luôn muội đi với!”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Cái phái Phù Dao quái đản từ trên xuống dưới này, chưa từng có cái loại ăn cây táo rào cây sung như vậy!

Đang trong lúc hỗn loạn, phía sau núi đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương. Mọi người đều sửng sốt, nhất thời không để ý tới chuyện ầm ĩ hơn thua nữa.

Thân hình Trình Tiềm nhanh chóng lên xuống mấy cái, đảo mắt người đã tới đỉnh núi Phù Dao. Chỉ thấy sơn huyệt rung chuyển, đầm nước vốn yên tĩnh rung động kịch liệt, dâng lên một tầng sóng trắng.

Trình Tiềm thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Nghiêm Tranh Minh nghiêng tai một lát, trầm ngâm nói: “Hình như là Yêu cốc đã xảy ra chuyện gì… Kỳ quái.”

Ngay lúc này, đầm nước tách ra hai bên, Tử Bằng chân nhân mặt mày chả khác gì trăm năm trước đi ra từ đó. Cặp mắt ưng của gà mái già vẫn vậy, nhưng hôm nay đã không còn lực uy hiếp nào với mọi người.

Nghiêm Tranh Minh từ trên cao nhìn xuống bà, chờ lời giải thích, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng không tìm chỗ chết cũng chả tôn trọng rất khá để hù người.

Chẳng biết Tử Bằng có nhận ra mấy cậu thiếu niên trăm năm trước từng bị một cọng lông gà của bà đánh bay hay không, ánh mắt bà nhìn Thủy Khanh ở cách đó không xa hơi phức tạp. Sau đó cúi đầu hạ thấp người, làm một động tác cung kính thần phục, mở miệng nói: “Mấy ngày gần đây, trong Yêu cốc có đại yêu phản loạn. Yêu vương đã chết, để tránh nhiều việc, xin chưởng môn tạm thời phong bế cửa sơn huyệt.”

Tin tức này tới thình lình, nhưng không bất ngờ. Yêu vương các đời thay đổi, tất nhiên gây đổ máu, chém giết mới chiếm được —— Thậm chí, bọn họ còn không biết vị Yêu vương bị chết lúc này có phải là vị nắm quyền cái năm đám bọn họ đi Quần Yêu cốc tìm Hàn Uyên không.

Nghiêm Tranh Minh hơi nhíu mày, chắp tay đứng trên đỉnh núi, trầm giọng nói: “Đa tạ đã báo tin. Nếu có thể trợ giúp Yêu cốc việc gì, xin Tử Bằng chân nhân không cần khách khí, cứ mở miệng.”

Lời này nói ra có phần kiêu căng, cảm giác không để Quần Yêu cốc vào trong mắt chút nào. Nhưng Tử Bằng chân nhân lại biết y rất phấn khích.

Thế hệ phái Phù Dao này, số lượng không tính là quá hưng thịnh, thực lực lại mạnh mẽ chưa từng có. Có kiếm tu Kiếm Thần vực, có bán tiên thể trải qua thiên kiếp, có Thủy Khanh kế thừa yêu đan ba ngàn năm, có một gã theo đường Cửu Liên Hoàn không ra hồn cũng tu ra Nguyên Thần… Lại càng không cần nói tới đại ma đầu Hàn Uyên làm kinh sợ một phương ở Nam Cương xa xôi.

Tử Bằng chân nhân trăm mối cảm xúc mà nhìn Nghiêm Tranh Minh, ở trong núi sâu chẳng biết bao năm tháng lẫn biến cố trôi qua, trăm năm vội vã như tên bay. Năm đó Hàn Mộc Xuân nửa người không phải quỷ, dù cho tay cầm ấn chưởng môn, cũng khó mà áp chế cả tòa núi Phù Dao, đành đặt ra quy định không cho đệ tử ra sau núi. Ngay cả Thiên Yêu hàng thế, còn là hồn phách Bắc Minh quân chần chừ không đi đứng ra giải quyết.

Hôm nay, bà mới chỉ bế quan một thời gian dài, chẳng ngờ nhân gian trải qua nhật nguyệt đổi dời.

Người trước mắt kiêu căng thận trọng, toàn thân tràn đầy phong thái nhất đại tông sư, đâu còn là đứa trẻ năm đó bị bà hô tới quát lui. Cuối cùng Tử Bằng chân nhân chỉ cúi đầu chỉnh đốn trang phục, nhẹ giọng nói: “Đa tạ chưởng môn.”

Nói xong, thân hình bà chậm rãi đi vào trong đầm nước.

Một trận quấy nhiễu như thế, nhất thời Trình Tiềm quên luôn lửa giận vừa rồi, hỏi: “Phong sơn sao?”

Nghiêm Tranh Minh: “Bố trí một cấm chế đơn giản là được. Gần đây ta không có dự định xuất môn, còn ai dám lỗ mãng vượt qua sơn huyệt?”

Nghe xong khẩu khí lớn này, Trình Tiềm mới nhớ ra bọn họ còn đang chiến tranh lạnh. Chớp mắt một cái, chua ngoa đâm chọt: “Còn không phải sao, chưởng môn sư huynh muốn bao nhiêu uy phong là có bấy nhiêu uy phong.”

Nghiêm Tranh Minh phát hiện mình hí hửng quá, lòng tràn đầy kinh sợ, ngoài miệng còn muốn nghiêm chỉnh bù thêm: “Không… Sai rồi. Hiện tại núi Phù Dao không ổn định, chưa thái bình lắm. Đại kiếp nạn Yêu cốc lần trước, thế mà tốn mất một phần hồn của sư tổ, sao đệ có thể ngay giờ phút quan trọng này mà vứt bỏ môn phái không lo được!”


Trình Tiềm thật thà nhìn y, xoay người đi.

Nghiêm Tranh Minh chạy bước nhỏ đuổi theo: “Về Thanh An cư hả? Vậy là được rồi, sư huynh làm cho đệ một chén trà mơ ấm nha… Rồi huynh có chút chuyện cần nói, rõ là nuông chiều đến… Tiểu Tiềm, đệ đi chậm một chút cho ta!”

Lý Quân: “…”

Gã oán thầm vài câu, quay đầu nhìn Thủy Khanh. Thấy nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn chằm chằm đầm nước sau núi, liền gọi: “Tiểu sư muội, còn nhìn cái gì chứ, đi.”

Thủy Khanh nhíu mày, vẻ mặt trịnh trọng, giống như đang quyết định chuyện trọng đại gì.

Lý Quân ngừng bước chân: “Làm sao vậy?”

Thủy Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Nhị sư huynh, muội muốn đi Quần Yêu cốc.”

Lý Quân ngẩn người, tiên hạc cũng ngẩng đầu lên.

Thủy Khanh nói: “Muội là đại yêu thừa kế yêu đan, vì sao lúc Yêu cốc đại loạn lại ở bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ? Yêu tộc bọn muội có rất nhiều tộc nhân tốt, cứ cách một quãng thời gian bọn họ phải bị liên lụy bởi đại yêu tranh giành sao? Còn có cái lão rùa già suốt ngày miệng đầy ‘do trời định’, hở tí là nói người này là tang môn tinh (người xui xẻo)… Muội mới không phải tang môn tinh, muội định cho bọn họ xem kỹ một chút!”

Lúc nàng nói lời này, cả người tựa như ngọn lửa, nhất thời Lý Quân không lời chống đỡ.

Ba ngày sau, toàn bộ phái Phù Dao đều tụ lại sau núi. Thủy Khanh được nhét đầy tay các loại phù chú không rõ cách dùng, mỗi một cái đem ra ngoài đều có thể hét giá tận trời. Nghiêm Tranh Minh vừa giúp nàng sắp xếp, vừa mắng: “Ta thấy muội rõ là ăn no rững mỡ, làm người không chịu, muốn đi làm chim đầu đàn… Ở bên ngoài bị đánh khóc, không được về cáo trạng!”

Thủy Khanh cả giận nói: “Là muội muốn trở thành Yêu vương đại yêu quái!”

Lý Quân than thở: “Đại yêu quái chó má gì, từ nhỏ muội đã không rời khỏi mắt ta… Ôi, ở trong Yêu cốc có bị ăn hiếp thì nhớ khai tên đại sư huynh ra, bình thường người trong Yêu cốc không dám đắc tội kiếm tu…”

Vùng xung quanh lông mày Trình Tiềm vẫn nhíu chặt, cắt đứt lời dông dài của Lý Quân: “Nếu không thì để ta đi xem thử chung với muội.”

Thủy Khanh còn chưa kịp kháng nghị, Nghiêm Tranh Minh đã cất tiếng trách: “Cái gì? Không được!”

Một lát sau, y suy nghĩ một chút, nhượng bộ nói: “Đệ đi ta cũng đi!”

Thủy Khanh: “…”

Mắt thấy chuyến này của nàng sắp biến thành dẫn cả nhà dạo chơi một ngày, đột nhiên một con Quỷ Diện điêu từ xa xa bay tới. Toàn thân nó đen kịt, rít gào ngông cuồng, lượn vài vòng trên đỉnh núi rồi đáp xuống. Con chim lớn này hơi kiêng kỵ liếc nhìn đám người Nghiêm Tranh Minh, rồi liếc sang đầm nước bên kia. Ma khí lành lạnh quanh đầm nước đều bị quấy đến bất an.

Chỉ thấy Quỷ Diện điêu kia gào to một tiếng, mở miệng phun ra tiếng của Hàn Uyên: “Nghe nói Quần Yêu cốc lại không an phận? Quỷ Diện điêu này cho muội mượn, nếu phế vật như muội không thu thập được đám nghiệt súc kia, cứ chết dí bên kia khỏi trở về!”

Quỷ Diện điêu nói xong lời chủ, khôi phục lại tiếng chim, bay lên, kiêu căng đáp xuống cạnh Thủy Khanh. Tự hạ thấp mình mà cúi đầu, miễn cưỡng cho nàng chút tôn quý.

Thủy Khanh… Hàn Đàm giương cao hai cánh lớn sau lưng, hỏa quang rừng rực như ráng chiều giăng trời. Cứ như vậy, nàng mang theo Quỷ Diện điêu và đủ loại phù chú phòng thân của ba vị sư huynh bước chân vào Yêu cốc.

“Muội đi chinh phạt thiên hạ!” Nàng không quay đầu lại nói, gió rền vang khắp trời, như một vương giả non nớt.

“Thiên hạ cái rắm, không phải một góc núi sao.” Chưởng môn sư huynh nói, “Dịp lễ tết thì chạy trở về đây, đừng buông thả ở bên ngoài như loại không có nhà, có nghe chưa? Nếu không đánh gãy chân chim của muội!”

Thủy Khanh nghiêng chân một cái, quả đầu cắm đầy lông chim chìm vào trong đầm.

… Hành trình chinh phạt thiên hạ này, một bước khởi đầu thảm hại như chó gặm phải bùn.

Toàn văn hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.