Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 258


Bạn đang đọc Lục Gia Tiểu Tức Phụ – Chương 258


Lục Thành ngừng xe lừa khi còn cách mọi người khoảng hai mươi mấy bước chân, thừa dịp trước khi mọi người Từ gia đến gần thì quay đầu xe lừa lại.

Ngưng Hương liền thấy trên xe chỉ có A Đào và A Nam đang ngồi, mắt thấy A Nam nghiêng đầu đang tìm kiếm nàng, Ngưng Hương cố làm ra vẻ bình tĩnh bước tới, bế tiểu tử lên ôm vào trong ngực, cầm tay bé kiểm tra lòng bàn tay thương, “A Nam còn đau không?”A Nam lập tức lắc đầu, “Xấu!”Miệng vết thương đã rớt vảy lưu lại một vết sẹo, A Nam dùng tay trái chỉ vào lòng bàn tay của mình, sau đó vui vẻ vung tay một cái, “Bay!” Làm xong tiểu tử liền cúi đầu nhìn, thấy vết sẹo vẫn còn bé bèn chu miệng, thả tay xuống không nhìn nữa.

Tiểu tử rất dễ khiến cho người khác yêu thích, Ngưng Hương tạm thời quên đi Lục Thành và Quản Bình, cười hôn bé một cái.

Lý thị vòng qua chất nữ, tò mò hỏi Lục Thành, “Nhà Nhị thẩm của cháu đâu?””Cháu qua đây đón mọi người trước, còn bọn họ thì có lẽ vừa mới ra khỏi đầu thôn thôi.


” Lục Thành lướt nhìn mọi người thật nhanh, ánh mắt ở dừng lại trên người Quản Bình bên cạnh Từ Thu Nhi nhìn nhiều lại chút, lúc này mới thu xếp mọi người lên xe.

Lý thị cùng bọn nhỏ ngồi ở bên trong, phụ tử Từ Thủ Lương ngồi ở đuôi xe, hai chân thả lơ lửng giữa không trung.

Từ Hòe nhìn qua thôn trang đối diện dường như vẫn đang ngủ say, mặt không chút thay đổi, thành ra trên xe ngoại trừ Quản Bình thì hắn là người thứ hai không nói tiếng nào.

Thường ngày hắn cùng với Lục Thành sẽ tán gẫu vài câu, hôm nay an tĩnh như vậy khiến Từ Thủ Lương nhìn nhi tử mấy lần, ông cho rằng nhi tử còn chưa ngủ đủ giấc.

Bên kia Ngưng Hương đang ôm A Nam, vì che dấu sự chột dạ của mình mà nàng chú tâm trêu chọc A Nam nói chuyện suốt cả dọc đường, “A Nam cũng đi hái trái cây sao?”A Nam gật đầu, làm động tác hai tay ôm trái cây, giống với tiểu hài tử đang chúc tết.

Từ Thu Nhi nhìn sang nam nhân đang ngồi ở càng xe, cười hỏi: “A Nam cũng đi hái trái cây, vậy phụ thân có phát tiền công cho A Nam không?”Lục Thành cúi đầu cười, mượn cớ quay đầu lại nhìn các nàng, thấy Ngưng Hương cố ý ngồi bên cạnh Lý thị để bà cản lại không cho hắn nhìn, nghĩ đến buổi tối đêm thất tịch nàng ở trong lòng hắn vặn vẹo giãy giụa yếu ớt khóc cầu xin, tâm Lục Thành liền giống như bị người khác gãi nhẹ, ước gì lúc này chỉ có hai người bọn họ, hắn lại có thể đè nàng ức hiếp nàng.

Nhìn không thấy người nên hắn lại quay đầu về phía trước, nghe thấy nàng nói chuyện thôi cũng khiến trong lòng hắn ngọt ngào.

“Cho!” A Nam trả lời rất có khí thế, giống như là đã thương lượng với phụ thân, bé giơ hà bao nhỏ trước ngực mình lên cho Từ Thu Nhi xem, ý là tiền để ở trong hà bao.


Tiểu tử quá đáng yêu, Từ Thu Nhi nhịn không được muốn bắt A Nam, muốn ôm bé trong chốc lát.

A Nam hét lên một tiếng “a”, nghiêng đầu liền chui vào trong lòng Ngưng Hương, cái miệng nhỏ nhắn cứ nói không không.

Ngưng Hương cười ôm lấy bé, phối hợp theo trốn sang bên Lý thị, “A Nam là của ta, ai cũng không được cướp!”Từ Thu Nhi bắt lấy cánh tay A Nam làm bộ dùng sức kéo về phía mình, hai lớn một nhỏ náo nhiệt không ngừng, tựa như người một nhà.

Quản Bình ngồi bên cạnh Từ Thu Nhi, nghe các nàng cười khoan khoái, lại ngẫu nhiên bị Từ Thu Nhi đụng phải, lòng nàng yên tĩnh như nước, là tĩnh, mà không phải là tĩnh mịch.

Vừa đi trong chốc lát đã đến đầu thôn Đông Lâm.


Phan thị cùng hai tỷ muội Lục Phù và Lục Dung đứng ở phía trước nhất, phía sau là Lục Ngôn và Lục Định, đây là những người Ngưng Hương đã gặp qua.

Trong đám người có thêm hai người lạ mặt, một nam nhân cỡ chừng ba mươi tuổi là nhị thúc Lục Trọng An của Lục Thành, hàng năm ra ruộng làm việc, làn da rám đen nhưng sống lưng thẳng tắp, dung mạo anh tuấn, mặc dù không bằng đệ đệ Lục Quý An hào hoa phong nhã ngọc thụ lâm phong sống trong thị trấn, nhưng ở trong thôn cũng là mỹ nam hiếm thấy.

Bên cạnh ông là thiếu niên tên Lục Khoát, năm nay mười lăm tuổi, ở thôn trấn phía bắc đọc sách, dung mạo càng giống mẫu thân Phan thị, đứng ở bên cạnh hai huynh đệ Lục Ngôn và Lục Định, sự tuấn mỹ tuy bị giảm bớt ba phần nhưng toàn thân lại toát ra phong độ của người trí thức, khiến người khác khó có thể xem nhẹ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.