Bạn đang đọc Lục Gia Tiểu Tức Phụ – Chương 229
Ngưng Hương không tiễn, nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Tiến Bảo, nghe lời cáo biệt lúng túng Đại bá phụ và Đại bá mẫu của hắn ở tiền viện, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao đem nước mắt nén trở về, thừa dịp Đại bá mẫu trở lại chất vấn, bước nhanh trở về đông phòng, đóng cửa lại.
Tiễn Lý Tiến Bảo xong, Lý thị bảo nữ nhi dỗ A Mộc chơi, còn bà sải bước sang tìm cháu gái.
Mới vừa rồi bà trốn phía sau cửa, nghe được rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, bà kìm nén một bụng muốn hỏi cháu gái.
Nhưng mà đẩy rèm cửa ra tlà giam giữ thì thấy cửa đã đóng kín mít, trong lòng Lý thị đột nhiên trầm xuống, sốt ruột , xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong.
“Hương Nhi, cháu đóng cửa làm gì?”Ngưng Hương ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nghiêng đầu nhìn cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Đại bá mẫu, cháu thực không thích hắn, ngài đừng nói về hắn nữa được không?”Trưởng bối hảo tâm, nhưng bây giờ nàng rất mệt mỏi ứng phó càu nhàu thiện ý của trưởng bối.
Nghe giọng nói buồn bã của cháu gái, Lý thị trầm mặc một lát, thở dài nói: “Được, Đại bá mẫu không đề cập tới hắn nữa, nhưng Hương Nhi nói thật cho ta biết đi, không phải thật sự cháu muốn gả cho biểu ca hình người dạng chó kia chứ?”Cháu gái nói muốn gả cho người đọc sách, người Lý thị nghĩ đầu tiên chính là Chương Hồng Lâm, lo lắng nhất cũng là chuyện này.
Trưởng bối nghĩ sai đến sốt ruột, Ngưng Hương nhịn không được bật cười, giọng nói mềm mại hơn không ít, nàng mở cửa, nhìn Đại bá mẫu vì nàng quan tâm nói: “Đó là do bá mẫu nghĩ bậy thôi, cháu chỉ vì muốn lừa gạt hắn nên mới nói như vậy thôi, cháu sao có thể thích người đọc sách được? Đại bá mẫu, cháu vừa trở về, vẫn chưa sống đủ cuộc sống tự do tự tại, đừng nói cháu không thích Lý Tiến Bảo, cho dù thích, cháu cũng sẽ không lập tức đồng ý với hắn, ngài đừng có vội vì cháu thu xếp được không? Cháu vẫn muốn sống bên cạnh mọi người.
“Trong lòng ủy khuất, lúc làm nũng ôm lấy trưởng bối, nàng không khống chế nổi chợt khóc.
Ngưng Hương vội vã kiếm cớ, chôn đầu trong lòng Lý thị nói: “Đại bá mẫu, cháu muốn ở nhà, ở với bá mẫu thêm hai năm nữa! “Tiểu cô nương khóc đến bả vai run lên một cái , Lý thị đau lòng, cái gì Lục Ngôn cái gì Lý Tiến Bảo đều đã quên, ôm cháu gái dỗ dành nói: “Được, ở lâu thêm hơn hai năm cũng được, bắt đầu từ ngày hôm nay, ai dám đến cầu xin cưới Hương Nhi nhà chúng ta, đến cửa chính ta cũng không cho hắn vào, Hương Nhi muốn gả cũng không được, là do cháu nói đó, ở không đủ hai năm ta cũng trói cháu ở nhà!”Ngưng Hương nín khóc mỉm cười, vừa khóc vừa cười.
Sau khi bình tĩnh lại, tiễn Đại bá mẫu đi về, nghe tiếng đệ đệ đang ở cách vách chơi cùng Đại Tráng, Ngưng Hương tự mình về phòng nghỉ trưa.
Đang ngủ ngon, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, còn có bàn tay nhỏ bé ở trên mặt mình sờ tới sờ lui, Ngưng Hương nghi ngờ mở mắt ra! “Cô cô!” A Nam đang ngồi ở bên cạnh thấy nương cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ, cười nhào tới, hôn vài cái lên mặt nương.
Ngưng Hương không kìm lòng nổi bật cười, nhìn sang đường muội và A Đào A Mộc đang ở một bên xem náo nhiệt, Ngưng Hương ôm A Nam ngồi dậy, để tiểu tử ngồi trên chân nàng, cúi đầu hỏi bé, “Tam thúc lại đưa A Nam đến đây chơi sao?”A Nam gật đầu, lại chỉ bên ngoài kêu phụ thân.
Ngưng Hương sợ hết hồn, cho rằng Lục Thành đang ở bên ngoài, theo bản năng nàng đưa tay sờ mái tóc dài chua kịp chải.
Từ Thu Nhi xì một tiếng bật cười, cố ý quở trách A Nam, “Cha ngươi không đến, A Nam kêu cái gì?”Ngưng Hương lập tức thở phào nhẹ nhõm, liền nghe A Đào đi theo thay cháu trai giải thích: “Đại ca muội nói , hôm nay chúng ta có thể ở đây chơi nhiều một lát, sau một buổi huynh ấy sẽ sớm trở lại, thuận đường đón chúng ta về nhà.
“.