Bạn đang đọc Lục Gia Tiểu Tức Phụ – Chương 216
Đang đi bình thường thì đột nhiên Lục Thành rẽ ngoặt,chuyển hướng đi về phía ruộng nhà hắn.
Vì không cần phải tự tay gạt lá bắp hai bên nữa, cho nên Ngưng Hương chỉ cần nép chặt đi theo phía sau hắn, nàng nhỏ giọng hỏi hắn, “Huynh muốn đi đâu vậy?”Lục Thành tươi cười, “Rất nhanh sẽ đến.
“Ngưng Hương không hỏi nữa.
Quả nhiên rất nhanh Lục Thành đã ngừng lại, dắt tay nàng kéo nàng đi tới trước hắn.
Ngưng Hương đẩy lá bắp hai bên ra, bước lên một bước, vừa nhìn thì nàng liền khiếp sợ khi phát hiện trước mặt mình là một mảnh đất trống, trong khi mảnh đất này vốn phải có khoảng mười mấy cột bắp lớn đang sinh trưởng nhưng đã bị người khác nhổ hết lên chỉ còn lại lá, bây giờ thì bắp đang được xếp ở một bên, lá cây rộng lớn thì xếp thành một hàng bằng phẳng, trên đó rõ ràng đã có người ngồi qua.
Ngoại trừ Lục Thành thì còn ai có thể làm đây?Liếc nhanh qua đống bắp trên cột vẫn còn chưa lớn hết, Ngưng Hương tránh khỏi tay Lục Thành, cau mày nói: “Huynh đang làm cái gì vậy?”Như vậy liền tương đương với ném bỏ hơn hai mươi cân bắp trong vụ thu hoạch.
“Làm như vậy đỡ cho bốn phía đều là lá cây đâm vào khiến nàng luống cuống.
” Lục Thành bước đến trước phiến lá bổ nhào lên chiếc đệm vừa mới tạo thành, thân thể nằm nghiêng xuống, sau đó vỗ vào chỗ bên cạnh, cười với nàng, “Đến đây, chúng ta còn nửa canh giờ nữa, nếu đứng nói chuyện lâu sẽ mệt lắm.
“Nam nhân ngửa đầu nhìn nàng, thân thể thấp nhưng khí thế thì một chút cũng không thấp, nghiễm nhiên lại biến thành Lục Thành bá đạo không nói được đạo lý.
Ngưng Hương trách hắn lãng phí đồ, mặt nhăn nhó không động đậy.
Lục Thành bất đắc dĩ nhìn nàng, “Thấy bộ dạng keo kiệt của nàng, ta cũng biết là nhất định nàng rất mất hứng, cho nên đã nhổ của nhà của chúng ta, chứ nếu như là ta nhổ bắp của nhà các nàng, có phải là nàng cũng sẽ liều mạng với ta hay không?”Bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý chọc ghẹo.
Ngưng Hương nhịn không được bật cười, nhưng vẫn trừng mắt liếc hắn một cái, “Về sau không được phép làm như vậy nữa.
“Nam nhân nhà người ta đều cảm thấy hiền phức khi bị vợ quản, nhưng Lục Thành lại rất hưởng thụ cảm giác khi bị nàng quở trách oán giận, giống như hai người đã thành người một nhà.
“Đã biết, tất cả nghe theo nàng.
” Lục Thành ý tứ sâu xa cười, lần nữa vỗ vào bên cạnh.
Ngưng Hương xấu hổ bước tới, xem xét trên chiếc đệm mà hắn vừa làm, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lục Thành một mực yên lặng nhìn thẳng nàng, đợi đến khi nàng đã ngồi vững, hắn mới dịch cái mông của mình sang.
Bị hắn đụng vào, Ngưng Hương chấn kinh lập tức muốn đứng dậy chạy trốn, Lục Thành cười nhìn, sau đó khi cái mông nàng cách chiếc đệm không xa hắn vẫn chưa duỗi thẳng tay đã bắt được nàng, cánh tay sắt dùng sức nắm chặt ở eo nàng, ôm nàng ngồi ngang trên đùi hắn, một tay nắm vai nàng, một tay tiếp tục ôm eo nàng.
“Lục Thành!”Ngưng Hương thẹn quá hoá giận trách mắng, chống vai hắn muốn đứng lên.
Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cánh tay hắn chỉ dùng sức ở phía dưới, cho nên Ngưng Hương có thể trước sau trái phải ở trên đùi hắn lộn xộn, chỉ là không có cách nào thoát khỏi hai bàn tay sắt như lao tù của hắn.
Ngưng Hương vặn vẹo ra toàn thân mồ hôi cũng không thể thoát khỏi, lại phát hiện phía dưới hình như có thêm vật gì đó, tụa như bên trong lá bắp đột nhiên chui ra một cây bắp từ giữa hai chân hắn đang muốn chen lấn đi lên, Ngưng Hương xấu hổ nhưng lại không dám lộn xộn nữa, đầu dùng sức hướng ra bên ngoài vặn vẹo, dường như khóc cầu xin hắn, “Huynh thả ta ra!”Mồ hôi trên người Lục Thành cũng không kém nàng bao nhiêu, thấy nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn ôm vai nàng xoay về phía trước mặt mình.
Ngưng Hương không thể gọi người khác, lại đánh không được hắn, cảm nhận được thân thể hắn nâng lên một chút, lại cảm nhận được nàng đã bị buộc chuyển hướng đến phía trước mặt hắn, rất nhanh đến cái cổ của Ngưng Hương cũng đã hồng.
Biết rõ không thể nào tránh né, nàng vội vã vùi mặt vào hõm vai hắn, tay phải áp chế ở giữa hai người không nhúc nhích, tay trái nàng nắm thành quyền, hung hăng đánh hắn, “Huynh cứ bắt nạt ta đi, để xem lần sau ta còn ra gặp huynh nữa không!”.