Bạn đang đọc Lục Gia Tiểu Tức Phụ – Chương 213
Từ khi Ngưng Hương trở về nhà đến nay, ngoại trừ đi theo Lý thị lên trấn trên họp chợ một lần thì còn lại vẫn chưa bước ra khỏi cửa bao giờ.
Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Ngưng Hương không yên lòng dạy đệ đệ viết chữ, còn Từ Thu Nhi ngồi sát bên cạnh thêu thùa may vá.
Ở phía bên Đông viện, Lý thị đang ngồi dưới bóng cây râm mát thêu đôi giày mới cho trượng phu, bà cũng không có ý định ra ngoài.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nghĩ đến vô cùng có khả năng Lục Thành đang chờ nàng ở trong ruộng, Ngưng Hương càng đứng ngồi không yên, nàng miễn cưỡng may vài mũi kim rồi ngẩng đầu nói với Lý thị ở bên ngoài: “Đại bá mẫu, tối hôm qua cháu mơ thấy gió nổi lên sau đó từng cơn mưa lớn trút xuống, bắp đều bị thổi ngã hết, cho nên bây giờ cháu muốn đi ra đó xem một chút.
“Lý thị cười nói: “Yên tâm đi, hiện tại trời không có mưa, bắp đang mọc tốt như vậy thì sao mà đổ được hả?”Ngưng Hương cúi đầu lại thêu vài châm, sau cuối cùng vẫn đứng lên, cố gắng hết sức tự nhiên nói: “Cháu vẫn nên đi nhìn một chút thì hơn, hơn nữa cháu đã trở về lâu như vậy mà vẫn chưa qua đó xem lần nào, cháu muốn sang đó nhìn một chút bắp đã lớn hơn được bao nhiêu.
“Lý thị nhìn sang cháu gái, nghĩ đến mảnh ruộng quan trọng đối với hai tỷ đệ cháu gái, trong lòng bà cũng tán thành, liền nói: “Được, ba tỷ đệ các cháu cùng đi đi.
” Vừa khéo để cho cháu gái ra cửa đi đây đi đó một chút, tránh cho việc nàng ngày ngày đều ngồi ở trong nhà.
Bà vừa cất tiếng nói xong, Từ Thu Nhi và A Mộc lập tức đứng lên, Từ Thu Nhi ngay cả giỏ may vá cũng chưa kịp đưa về phòng đã định đi ngay.
Ngưng Hương không có lý do cự tuyệt, đành phải dẫn đệ đệ và muội muội ra ngoài.
Trong thôn không lớn, rất nhanh đã đến con đường thông về hướng thôn Đông Lâm, hai nhà đều ở phía đường bắc, vừa khéo ở khu trung gian, mặc kệ từ đâu đi tới thì cũng chỉ cần nửa khắc đồng hồ là đến nơi.
Trong lòng biết rõ nhất định là không lừa được đường muội, Ngưng Hương lặng lẽ kéo tay áo đường muội, rủ mắt nói: “Thu Nhi, ta, ta muốn ăn hạt dưa, muội dẫn A Mộc đi tới Cao gia mua chút ít cho ta đi.
“Thôn Đông Lâm tương đương với ba lần thôn Liễu Khê, nhiều người như vậy nên ngày qua ngày cũng so với bên Liễu Khê càng giàu có và đông đúc hơn, tuy không có chợ, nhưng trong thôn lại có người mở tiệm tạp hóa, củi gạo dầu muối gì gì đó, gia dụng vật nhỏ bình thường cái gì cần có đều có, mùa hè bán món ăn, mùa đông bán thịt, còn có cả các loại hoa quả khô ăn vặt.
Người mở tiệm tạp hóa này là người họ Cao.
Từ Thu Nhi hoài nghi nhìn chằm chằm Đường tỷ, thấy mặt Đường tỷ càng ngày càng hồng, ánh mắt không ngừng trông ngóng về phía ruộng bắp hai nhà Từ, Lục.
Tiểu cô nương thấy vậy liền cười cười, sảng khoái đáp: “Tốt, mua xong đồ chúng muội lại đi sang nhà lục Nhị thẩm tìm bọn A Đào chơi, chắc là sau nửa canh giờ nữa mới trở lại, lúc đó thì tỷ tỷ cũng cần phải xem xét hết ruộng bắp đó nha.
“Mặt Ngưng Hương càng ngày càng nóng hơn, ngập ngừng nói: “Không cần đâu, mua xong hạt dưa thì quay lại đi, chỉ cần đứng ở đầu ruộng gọi một tiếng là được.
“Nàng sao có thể cùng Lục Thành ở bên trong đó đến tận nửa canh giờ được?Từ Thu Nhi không phản bác, chỉ đi lên trước mặt đường tỷ dắt tay A Mộc, vừa đi được một đoạn lại chợt quay đầu cười nói: “Cứ cho là nửa canh giờ đi, tỷ tỷ xem xét cẩn thận một chút, nhớ nhổ sạch cỏ nữa nhé.
” Khẳng định Lục Thành đã từ chỗ A Đào nghe chuyện về Chương gia, nói về người xấu lại tâm sự tương tư, chỉ sợ nửa canh giờ Lục Thành cũng sẽ chê ngắn.
Nhưng nàng cũng không thể cho Lục Thành thời gian quá dài, đỡ cho hắn được voi đòi tiên.
Tự cho rằng mình đã suy tính rất chu toàn, Từ Thu Nhi cười hì hì cất bước.
A Mộc cái gì cũng không hiểu, hắn rất nghiêm túc hướng về tỷ tỷ kêu, “Tỷ tỷ không cần vội, lát nữa đệ sẽ giúp tỷ nhổ cỏ!”Ngưng Hương miễn cưỡng cười, đứng ở đầu ruộng đưa mắt nhìn hai người đi xa.
Cách một khoảng khá xa Ngưng Hương mới thu hồi ánh mắt, sau lại nhìn sơ qua hai ruộng bắp xanh mơn mởn của hai nhà.
Hắn vẫn chưa tới, hay là đang ở bên trong chờ nàng?Ruộng bắp rộng như vậy, nhìn qua thì sẽ không thấy bên trong, sao nàng biết hắn đang ở đâu bên trong đó bây giờ?Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nàng chú ý tới trước ruộng nhà mình có một đống cỏ xanh, cỏ còn hết sức tươi mới, vừa nhìn thì biết cỏ vừa được nhổ cách đây không lâu.
Là ở bên trong bờ ruộng sao?Mắt Ngưng Hương nhìn vào trong lần nữa, sau đó tay nắm tà áo, từ từ đi vào trong.
Bắp trồng đã rất cao, lá cây vừa dài vừa rộng, hai bên còn hết sức sắc bén, Ngưng Hương cúi đầu, cẩn thận tách ra từng phiến lá đi về phía trước.
Nếu là ra ruộng làm việc, nàng cẩn thận như vậy nhất định là không cần thiết, nhưng bây giờ là đi gặp Lục Thành, Ngưng Hương nguyện ý trên đường tốn nhiều sức hơn một chút, mượn chuyện đó để hóa giải căng thẳng trong lòng.
.