Đọc truyện Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối – Chương 132: Hoa Bỉ Ngạn
Edit: Xiaoxi Gua
Trần Uyển Di thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, đứng trên
vai cô nói với ma nữ đứng ở mép sân thượng: “Còn không mau dạy dỗ con út nhà cô, cho dù chúng tôi bị nó làm tổn thương cũng không chết được,
nhưng cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu?”
Ma nữ kia vốn có biểu cảm đang xem náo nhiệt, nghe Uyển Di nói như
vậy thì không biết nghĩ đến cái gì, biến sắc, vẫy tay gọi thai linh: “Ni Ni, trở về.”
Đứa trẻ đó nghe cô ta gọi về, quả nhiên ngừng lại, miệng mập mờ kêu: “Mẹ mẹ mẹ mẹ” bò qua chỗ cô ta.
Ma nữ cúi bế thai linh từ dưới đất lên, vuốt vuốt cái đầu bóng không một cọng tóc của nó: “Con đó, nghịch ngợm.”
Đứa trẻ cười khanh khách một tiếng, giống con mèo con nheo mắt lại, tựa ở trong ngực ma nữ.
Mộc Ân nhẹ nhàng thở ra, nhìn ma nữ vừa thở vừa nói: “Tôi từng gặp cô trong ảo giác, đại khái có thể đoán được cô từng chịu qua những gì, tôi không ngăn cản cô báo thù, cũng hiểu rằng cô không cam tâm, nhưng giết
người vô tội có chỗ nào có lợi cho cô chứ? “
“Tôi đã mở sát giới, giết một người cũng là giết, hai người cũng là
giết, tại sao phải buông tha cho bọn họ?” Ma nữ ánh mắt lạnh.
“Ma quỷ giết người, thì không thể đầu thai.” Trần Uyển Di nhắc nhở
bên tai Mộc Ân: “Cuối cùng chỉ có thể hồn bay phách táng, cô ta bây giờ
là được ăn cả ngã về không.”
Mộc Ân hiểu rồi, trong lòng có chút bi thương, ánh mắt nhìn ma nữ đều ôn hòa lại.
“Lúc trước cô ở tại nhà họ Thẩm, mặc dù chị Thanh Thanh không thường
về nhà, nhưng lúc ở nhà, nhất định không xử bạc với cô, trong mắt cô,
chị ấy là người không đáng được buông tha?”
“…” Ma nữ không có phản bác.
“Chị ấy là người thiện lương, coi như tất cả mọi người nhà họ Thẩm
khi dễ cô, chị ấy cũng sẽ không khi dễ cô, điểm ấy tôi còn hiểu rõ.”
Mộc Ân nói: “Bao gồm cả Thẩm Kế, chú ấy cũng không biết bọn Thẩm Gia
Kính làm ra những chuyện kia, nếu không dựa vào sự tinh tế của ông ấy,
đã sớm đoán được nguyên nhân vì sao cả nhà bị lấy mạng, chứ không phải
mỗi ngày theo Lục Giang Sầu nhìn chằm chằm âm khí ở gác xép.”
Lần lượt bị vạch trần, đôi mắt ma nữ trầm thấp buông thõng, rốt cục thừa nhận: “Bọn họ xác thực không biết.”
“Nếu bọn họ cũng không biết, cũng không từng tổn thương cô, cô cần gì phải đuổi cùng giết tận? Hoàn toàn không có lợi cho cô không phải sao?”
Mộc Ân nói: “Tôi có thể đáp ứng cô, để cô muốn báo thù người nào thì
cứ báo thù, còn có thể giúp cô làm ba chuyện, hoàn thành tâm nguyện của
cô, nhưng làm trao đổi, cô nhất định phải buông tha cho người cô tội nhà họ Thẩm. “
“…” Ma nữ nhìn cô, hình như có chút do dự, nhưng không có lên tiếng.
“Cô phải biết rằng, tôi đã có thể nhìn thấy cô, có thể tìm tới cô,
thì sẽ có biện pháp đối phó cô, tôi không có ra tay, không phải là bởi
vì không nắm chắc, mà là bởi vì trong ảo giác tôi đã thấy một đoạn ký ức đã từng xảy ra, đồng tình với cô, muốn giúp cô giải quyết xong tâm
nguyện.” Mộc Ân dùng chân tình cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết
phục đối phương.
Cô có thể thông linh, còn có người giấy quỷ thần khó lường.
Ma nữ có dao động, sau khi trầm ngâm, nói: “Tôi muốn giết người, còn có Đình Đình cùng Linh Linh.”
“Được, tôi không ngăn trở cô báo thù, nhưng cô phải cho tôi biết, hai người này xác thực không vô tội.” Mộc Ân nói.
Nếu như chỉ vì một vài lời nói lúc trước liền muốn giết người, hơi quá đáng.
“Được, tôi cho cô xem.” Ma nữ để thai linh qua một bên, nhẹ nhàng bay tới chỗ Mộc Ân.
Âm khí quá nặng và phức tạp sẽ khiến em chịu không nổi ———— Trần Uyển Di muốn nhắc nhở Mộc Ân những lời này, nhưng lại không nhanh bằng con
ma kia, trơ mắt nhìn xem hồn cô ta hòa làm một thể với Mộc Ân, câu nói
này mới nói ra, đã chậm.
Mộc Ân lần nữa bị kéo vào trong viễn cảnh.
Cô biết ma nữ gọi là Trình Tuyết.
Biết cô vì để giúp em trai đi học mới sớm bỏ học làm công.
Biết sau khi cô ta đến nhà họ Thẩm, vẫn luôn được Thẩm Thanh Thanh
chiếu cố, Thẩm Thanh Thanh thường xuyên giúp cô ta giải vây, sẽ mang
những đồ vật mình không dùng tới đưa cho cô ta, Trình Tuyết cũng rất vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng mà hình tượng đẹp đẽ tựa như thời gian, nhanh thoáng qua liền
mất hết, hầu như qua một cái chớp mắt, Mộc Ân liền lại trở lại gian
phòng nghe lén kia.
Cô nhìn thấy Trình Tuyết cũng đứng ở trước cửa.
Trong phòng mấy người thảo luận hừng hực khí thế, trên mặt Trình
Tuyết đầy nước mắt, chờ cô bưng khay muốn rời đi, lại bị bốn người trong phòng phát hiện.
Thẩm Gia Thành ra đầu tiên, kéo cô ấy đi vào.
Sau đó đều là cảnh tượng Mộc Ân không muốn nhìn thấy, cô che mắt, vẫn có thể nghe được trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm của Trình Tuyết, đến cuối cùng cuống họng như bị rách, hóa thành im ắng khóc nức nở.
Cửa lần nữa mở ra, là Thẩm phu nhân không cẩn thận phát hiện, bà kinh ngạc trừng to mắt, phản ứng đầu tiên lại không phải đi đỡ Trình Tuyết
nhàu nát trên mặt đất dậy, mà là mắng mấy đứa con trai làm loạn, gây
phiền phức cho bà.
Bà ta cho Trình Tuyết một khoản tiền, uy hiếp, để cô ấy không nên lộ ra chuyện này.
Trình Tuyết tuổi còn nhỏ, sợ hãi, lại bị ép không cho phép rời khỏi
nhà họ Thẩm, chỉ có thể nhờ hai người bạn có mối quan hệ tốt với mình
giúp đỡ.
Nhưng mà, hai người bạn này đều không phải là người tốt lành gì, Đình Đình cùng Linh Linh nghe xong cũng không có chút nào đồng cảm với cô
ấy, ngược lại cảm thấy đây là cơ hội tốt để kiếm tiền, cũng bắt đầu câu
dẫn bọn Thẩm Gia Kính.
Hai người họ còn nói chuyện đàm tiếu này cho Thẩm Bạch Oánh nghe, cũng không lâu lắm, mấy người hầu trong nhà đều biết.
Ngoại trừ Thẩm phu nhân, lại thêm một Thẩm Bạch Oánh ngược đãi Trình
Tuyết, Đình Đình Linh Linh trào phúng, tính cả mấy tên cầm thú nhà họ
Thẩm kia, động một chút lại khi dễ cô ấy.
Trình Tuyết không thể rời khỏi nhà họ Thẩm, nhiều lần chịu nhục nhã,
mãi cho đến hai tháng sau, cô ấy có thai ngoài ý muốn, còn vào một buổi
tối bị Thẩm Gia Kính cưỡng ép ô nhục, sau đó không ngừng chảy máu.
Trình Tuyết rốt cục kiên cường một lần, không phải phản kháng, mà là
không chịu được nhục, từ cửa sổ thư phòng lầu bốn nhảy ra ngoài
Đó là một đêm tuyết lớn đầy trời, ánh trăng sáng, thi thể Trình Tuyết nằm trên mặt tuyết lạnh buốt, máu tươi nhuộm đỏ chung quanh, trên mặt
tuyết nhuốm máu nở rộ như những bông hoa Bỉ Ngạn.
Hoa Bỉ Ngạn?
Mộc Ân đột nhiên không hiểu tại sao lại cảm thấy thân thiết đối ba
chữ này, liền bị một thanh âm mang theo ánh sáng và sự ấm áp kéo lại
trong màn đen.
“Ân Ân Ân Ân “
Là giọng của Lục Phong Miên.
Chung quanh cũng như là lần trước, giống như một tấm ảnh cũ không
màu, bắt đầu cháy rừng rực ở góc biên của hình, lan tràn vào trung tâm.
Cô cảm giác ngọn lửa đó không bỏng, lại cực kỳ ấm áp, khiến cô muốn tới gần.
Cô chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm tới một ánh lửa, lửa đó vừa mới dính vào cô, trong nháy mắt lan truyền toàn thân.
Mộc Ân được sự ấm áp vây quanh, từ từ mở mắt, tỉnh lại.
Cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, Lục Phong Miên
ngồi bên cạnh, một tay nắm thật chặt tay của cô, thấy cô tỉnh, liền ôm
cô kéo vào trong ngực.
Sau khi ngồi dậy, Mộc Ân mới phát hiện trong phòng còn có những người khác, anh trai lo lắng, lòng như lửa đốt, Thẩm Kế, quản gia, Thẩm Thanh Thanh.
“Ân Ân em không sao chứ?”
“Tại sao lại té xỉu ở sân thượng? Có phải sân thượng có gì không?”
Thấy cô tỉnh, tất cả mọi người vây tới mồm năm miệng mười hỏi.