Bạn đang đọc Lục Địa Bị Mất – Chương 52: Phiên Ngoại Của Tháp Mộc
Tôi sinh ra trong trời đông giá rét.
Cha nói lần đó tuyết rơi rất lớn, y nói trong núi nơi nơi đều là một mảng trắng xóa, chỉ có cây Tháp Mộc nở ra hoa nhỏ đỏ tươi.
Cho nên y đặt cho tôi cái tên Tháp Mộc, hy vọng tôi có thể kiên cường giống cây đại thụ kia.
Khi cuối cùng tôi có thể phân biệt được những độc thảo cha dạy, cha theo đội săn ra ngoài, ngày đó đoàn người trở về không có y.
Tộc trưởng nói cha chết ở trong núi, bị dã thú ăn.
Mẹ khóc, tôi không khóc, cha nói chỉ có đàn ông vô dụng mới có thể khóc.
Có lần tôi nhìn thấy tộc trưởng đè mẹ ở trên tảng đá, quần áo mẹ bị xé xuống, vừa kêu vừa khóc.
Tôi muốn chạy tới lại bị bà dùng ánh mắt ngăn cản.
Không bao lâu sau mẹ mắc một căn bệnh kỳ quái, bắt đầu chỉ là cả người bà nóng lên, sau lại không ngừng ho khan, phun ra đầy máu, trên mặt cũng mọc lên chấm đỏ lớn lớn bé bé.
Chúng tôi bị đuổi khỏi tộc.
Vừa rời khỏi bộ lạc, tinh thần mẹ dường như tốt hơn nhiều.
Tôi và mẹ cứ vô phương hướng bước về phía trước.
Ở trong núi chúng tôi gặp phải một con sói, tôi không trốn mà dùng phương pháp cha dạy.
Mũi tên mang theo độc thảo sượt qua cổ sói, nó chết đi, mà tôi cũng phải trả giá.
Tôi và mẹ đi mãi.
Mặt trời mọc lên lại lặn xuống, mãi đến khi mặt trời mọc lên lần thứ bảy, chúng tôi dừng lại trong một cái sơn động.
Sau đó tôi mới biết được là một bộ lạc khác.
Tôi sợ bị bọn họ phát hiện, không dám đi ra vào ban ngày, chỉ dám trong bóng tối tìm mò ít thịt xương rau củ thối lén nhặt về.
Bởi vì chân tôi tàn, chạy không nhanh.
Ban đêm một ngày nọ, tôi nghe lén được trong bộ lạc xuất hiện một tên dị tộc.
Bọn họ reo hò, nói là người được Vu chấp nhận, chắc chắn là Vu thần phái tới.
Tôi khinh thường cười lạnh, khi định trở về thì thấy được một người ăn mặc kỳ quái, dẫm lên ánh trăng chậm rãi đi tới.
Tôi thấy ánh sáng.
Tóc người nọ rất ngắn, trên mặt không có râu như cha, rất sạch sẽ, không hề có chút cường tráng nào, thoạt nhìn còn không có sức lực bằng tôi.
Trên ngón tay y quấn rất nhiều nhánh cỏ, còn có máu, mắt tôi trừng lớn, vậy chắc chắn là rất đau.
Khi tôi nhìn thấy trên mặt y lộ ra vẻ đau đớn, tôi không biết sao lại như thế, liền lấy một một miếng thịt đưa tới bên miệng y.
Ngay sau đó tôi mới nhớ tới tay của tôi rất dơ, đầy bùn, nhưng y không ghét, còn nói cảm ơn với tôi.
Kế tiếp tôi đút một miếng, y ăn một miếng, từ đầu đến cuối trong mắt đều mang theo ý cười.
Có đôi khi bờ môi và răng của y đụng vào ngón tay tôi, cánh tay kia của tôi cứng đờ.
“Miếng này cho em.” Y chỉ vào thịt trong chén, nở nụ cười với một phế vật như tôi, không có trào phúng, cũng không có khinh miệt.
Tôi vẫn luôn nhìn bóng dáng của y, qua thật lâu, đôi mắt chua xót mới xoa xoa.
Tôi ăn miếng thịt đã lạnh băng, cầm bát liếm sạch sẽ, lau thật cẩn thận, cẩn thận cất đi.
Về sau mỗi lần tôi đều sẽ nghỉ ngơi ở nơi đó thật lâu, tránh trong góc tối.
Nhưng tôi không còn gặp lại người kia, hẳn là đã quên rồi.
Mẹ mất đi, tôi chôn bà dưới đất.
Quỳ trên mặt đất, tôi không biết phải làm sao bây giờ, chân rất đau, dần dần sinh ra suy nghĩ muốn chết, không có người nào mong chờ sự tồn tại của tôi.
Khi tôi muốn đào một cái hố bên cạnh hố đất của mẹ để vùi mình vào, người nọ lại đột nhiên xuất hiện.
Dịu đang an ủi tôi, nói y tìm tôi rất lâu.
Tôi nghe xong rất đáng thất vọng mà khóc lên, thầm xin lỗi cha trong lòng.
Y ngồi xổm trước mặt tôi, tôi căng thẳng lui về sau, bản thân quá bẩn.
“Sẽ có hơi đau, em ráng nhịn một chút.” Giọng của y rất nhẹ, cho tôi có ảo giác đó như đang dỗ dành tôi.
Tôi hoang mang nhìn y, mãi đến khi y dùng tay chạm vào chân tôi, mới sợ hãi cơ thể run lên.
Thịt trên cái đùi kia đã nát bấy, bốc lên mùi tanh tưởi, đến cả chính tôi nhìn cũng cảm thấy buồn nôn.
Song y lại chỉ là quan tâm, không ngừng trấn an tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ.”
Tôi mở to hai mắt, tham luyến quan sát khuôn mặt y.
Rất đẹp, không giống những người tôi từng thấy, làn da trắng nõn, khóe môi hơi cong lên, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong.
Khi nghiêm túc sẽ làm động tác mím môi, sẽ nheo mắt suy nghĩ vấn đề, trên người có hơi thở khiến người ta an tâm.
Y hỏi tôi tên gì, lòng tôi đầy kích động, cất cao giọng lặp lại: “Tháp Mộc, em tên Tháp Mộc.”
“Em rất dũng cảm.” Y nói với tôi như thế.
Vì những lời này, tôi quyết định thoát ra khỏi ham muốn tự sinh tự diệt.
Mang theo hận ý và hình ảnh bản thân thầm hướng tới trở về tộc, dùng hết thủ đoạn có được chú ý của Y Quả, thành công hạ độc trong đồ ăn của tộc trưởng.
Dùng chính thứ nước của một loại hoa chỉ có tôi và cha biết, tôi sẽ không để đối phương chết ngay lập tức.
Hết thảy đều nằm trong kế hoạch.
Vào mùa đông, thế mà người nọ lại đi theo đoàn người Hùng thị đến đổi lấy đồ ăn.
Tôi rất vui, nghĩ cách để báo đáp y.
Nhưng khi tôi ủ tay cho y, y tránh đi, một khắc đó tôi thậm chí còn không kịp che đậy đi vẻ thất vọng và thương tâm trên mặt.
Y đã thay đổi, trong lúc tôi không hay biết.
Y nói muốn kiểm tra thân thể tộc trưởng.
Tôi biết y lợi hại hơn bất cứ ai nên không thể đồng ý, nhưng nhìn thấy y lộ ra ánh mắt khẩn cầu, tôi lại không chút nghĩ ngợi chấp thuận.
Liên tiếp mấy ngày tôi đều trong lo lắng sẽ bị y phát hiện chuyện hạ độc.
Khi đó tôi bắt đầu lo âu, tôi không thể giết hắn diệt khẩu, chuyện đó còn đau hơn chết.
Cũng may y không hề nói gì, chỉ đưa ra vài loại thảo dược cần.
Tôi tự đánh gãy xương chân mình chỉ để ngăn cản y đi gặp bọn A Do.
Vốn tưởng rằng đã thành công giữ y ở lại trong tộc, ai ngờ Phục Phong lại đến đón y.
Y rời đi mất.
Sau mấy ngày liên tục suy sút, tôi bình tĩnh lại, tiếp tục ở trong tộc dùng thực lực giành lấy sự tôn trọng cho bản thân.
Sau đó tôi thay thế được Tang làm tộc trưởng, không ngừng giết chóc tranh đoạt.
Khi tôi mang theo thành quả thắng lợi của bản thân đi gặp người kia, y dùng thứ ánh mắt xa lạ nhìn qua, không còn dịu dàng như xưa.
Nghe được có người nói y có con, tôi không dám tin tưởng sững sờ ở tại chỗ, một người đàn ông làm sao lại mang thai? Nhưng nếu là y, không thể sẽ biến thành có thể.
Tôi vẫn luôn biết y không giống người thường.
Trong thời gian ngắn ngủi, tôi cảm giác mình đã đi một vòng trong hầm băng.
Tầm mắt tôi ngừng trên cái tay nắm lấy nhau của y và Phục Phong.
Trong lòng có một giọng nói rít gào, chỉ cần tên đó chết đi, y chính là của tôi.
Truyện Đoản Văn
Tôi dùng toàn bộ sức lực đâm tới yết hầu đối phương, chỉ trong chốc lát, đồng tử phóng đại ra lại là một khuôn mặt khác.
Vô cùng quen thuộc, nhưng sát khí đâm ra không kịp thu về, chờ khi tôi hồi thần lại đã nhìn thấy khiếp sợ trong mắt y.
Tôi đã tổn thương y.
Gió lạnh thổi đau mặt, đôi mắt đau đớn, tôi lúng túng đứng ở đó, tâm trí bị sợ hãi tột độ bao phủ.
Trên mặt y là vết cắt máu chảy đầm đìa nhìn ghê người.
Tôi hoảng loạn hơi hé miệng, lại bị một lực mạnh mẽ cuốn đi, cảnh vật trước mắt đảo loạn.
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi dường như đã quên mất thứ gì đó.
Làm cách nào cũng không nghĩ ra, càng không hiểu cái bát đá thô trong tộc là của ai, vì sao mà giữ lại.
Sau đó bộ lạc thống nhất, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch kế tiếp của mình, bận rộn đến ngủ cũng chưa từng ngừng lại.
Bảy năm, bộ lạc xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Khi tôi tự mình mặc vào bộ giáp kia, không ai biết trên mặt tôi chỉ có vẻ cô đơn, tôi cảm giác muốn chia sẻ với ai đó, nhưng tôi lại quên mất.
Vào mùa thu, vết thương cũ của Tang tái phát, trước khi chết gã nói cho tôi một cái tên.
Gã dùng một giọng điệu quỷ dị nói ra những chuyện cũ kia, sau đó gã dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, “Có phải mày rất đau khổ hay không… Ha ha ha ha ha…Tháp Mộc…Mày thật… Thật… Đáng thương.” Hai chữ cuối cùng rơi xuống, gã đạt được ước nguyện nhắm mắt lại, trên khuôn mặt trắng bệch là nụ cười mãn nguyện.
Tôi biết mục đích của Tang là gì.
Gã đang trả thù, hận tôi đoạt vị trí của gã, cũng là thay cha gã báo thù, cho nên đã lên kế hoạch này trước khi chết.
Cái tên kia như là một cây đao xẻo trong lòng.
Tôi bắt đầu đau đớn ôm đầu, trong đầu có những đoạn ngắn mơ hồ vụn vặt làm tôi rét run từng trận, tôi nổi điên chạy đi tìm Y Quả, tìm người già trong tộc.
Mãi cho đến khi đao của tôi nhuốm máu, bọn họ mới quỳ trên mặt đất sợ hãi nói những chuyện đó.
Tôi nhớ ra rồi toàn bộ, cái người bị tôi quên mất kia.
Khi tôi phái người chạy đến Hùng thị, nhận được là tin tức họ đã rời đi từ lâu.
Tôi nhìn chằm chằm tộc nhân trước mặt, ánh mắt đối phương lập lòe.
Trong nháy mắt kia, tôi bị đau đớn vặn vẹo lấp đầy, tin chắc nó đang cười nhạo tôi chật vật, vì thế tôi vung đao lên mà chém.
Đứng trong vũng máu, tôi mới bừng tỉnh hoàn hồn, tôi sẽ không còn được gặp lại người kia nữa rồi.
Tôi có mấy người con trai con gái ưu tú, người vợ đầy hiền huệ.
Tôi tự tay thành lập một vương quốc hùng mạnh, cho tộc nhân sống ngày tháng cơm no áo ấm.
Hiện tại tôi đứng ở chỗ chí cao mọi người không thể với tới, hưởng thụ ánh mắt kính ngưỡng của vô số người.
Nhưng tôi không hề sung sướng.
Thời điểm hai bàn tay trắng tôi hèn mọn ảo tưởng tương lai cùng với người nọ.
Hiện tại tôi có được quyền lợi tối cao, lại muốn bắt đầu hoài niệm về ký ức ít đến đáng thương kia.
Mãi cho đến giây phút tôi nhắm mắt lại.
Tôi tự mình đến Hùng thị, không màng phản đối mạnh mẽ của những người đó mà ở lại vài ngày trong căn nhà người nọ từng sống.
Người nọ có nhà, có người chồng của mình, có ba đứa con.
Y không thuộc về tôi, trước nay đều không.
Sơn động năm đó đã bị lùm cây rậm rạp che đậy.
Tôi đứng ở cửa động mà nhất thời có chút hoảng hốt.
Như là quay trở về quá khứ, trong thời điểm tôi bất lực nhất, y tìm ra tôi, nói chuyện đau buồn rồi cũng sẽ qua.
Y là một tên lừa đảo, có một số chuyện sẽ vĩnh viễn không thể qua.
Thất hồn lạc phách trở lại bộ lạc, tôi nhốt mình trong phòng, đôi mắt nhìn cái bát đá có chút cũ nát kia ngây ra.
Vợ ở bên ngoài gõ cửa, khi cô tuổi nhỏ rất hoạt bát cũng rất ồn ào, ríu rít giống con chim nhỏ.
Hiện tại tuổi lớn, ngược lại càng ngày càng câu nệ.
Tôi biết cô ấy sợ tôi.
Cửa đẩy ra một khe hở, cùng với bóng dáng chập chững lắc lư, truyền đến giọng nói giòn tan: “Cha, sao cha lại khóc?”
Tôi nhìn con gái nhỏ của mình, sửng sốt một lát rồi sờ sờ mặt, trong lòng bàn tay đầy nước mắt, “Cha đã làm sai.”
“Ưm, sửa sai không phải là được sao.”
“Đúng vậy…” Tôi ôm con gái nhỏ lên đùi, cố chấp dùng cằm chống lên đỉnh đầu con bé, không cho nó phát hiện ra vẻ bi thương trên mặt tôi.
Thật lâu trước kia, đêm tối đói khổ lạnh lẽo đó, từ khi y vươn tay ra với tôi, đời này tôi nợ y.
Tôi cảm kích y, yêu quý y, nhưng trong thời gian bảy năm tôi đã quên mất y, quên mất người quan trọng nhất.
Tôi đã vứt bỏ tín ngưỡng của mình.
Cho nên tôi nhận trừng phạt của thần linh, tôi sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới của bản thân.
Thế giới ấy thật cô độc, không có y.
Tác giả có lời muốn nói: Cái gọi là trân quý, không phải là khi bạn có bao nhiêu, mà là sau khi bạn mất đi bao nhiêu còn có người không buông tay bạn, bạn cần phải quý trọng.
Lâm Nhất đối với Tháp Mộc, là ánh sáng, là tín ngưỡng, không liên quan đến tình yêu.
Cũng như là tôi.
Viết ra một câu truyện, đề tài không thích bạn vẫn kiên trì đọc, hành văn gập gập ghềnh ghềnh đều nhẫn nhịn, lỗ hổng logic cũng tha thứ, vậy mà bạn vẫn luôn ở bên tôi.
Tôi rất quý trọng những người bạn nguyện ý chứng kiến tôi tiến bộ từng chút một.
(Thật là sến, đây không phải tôi, đây là Nam Nam Đặc! Hãy tin tôi!).