Lục Địa Bị Mất

Chương 37: Vu Chuột Không Yêu Gạo


Bạn đang đọc Lục Địa Bị Mất – Chương 37: Vu Chuột Không Yêu Gạo


Ở nơi này có một cách nói khá cổ xưa, nghe nói phụ nữa ở một thời điểm nào đó trên người sẽ tản mát ra một loại hương, đó là thời gian dễ thụ thai nhất.

Cho nên để không lãng phí, đàn ông sẽ bảo trì tinh lực nhịn đến đó nhân lúc hăng hái làm một mạch*, tranh thủ một phát ăn ngay.
(*) thành ngữ Nhất cổ tác khí, theo baidu thì là nhân lúc năng lực đang tràn đầy thì hoàn thành công việc ngay=))
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người tùy tâm sở dục càng ngày càng nhiều, còn tuân thủ cách nói kia đã chẳng còn mấy người.

Thứ thay đổi này Lâm Nhất vừa khéo đụng phải, qua mùa đông thai phụ trong thôn mọc ra như măng.
Nhìn mẹ Cáp Y uống thuốc xong, lại khám mạch cho cô, sau khi chắc chắn không có chuyện gì tầm mắt Lâm Nhất đảo qua.

Cáp Y và Cáp Lôi là đúc ra cùng một khuôn, Bố Cốc và tộc trưởng cũng có bảy tám phần giống, nhưng mà…
“Làm sao có thể chắc chắn đứa nhỏ là của mình?” Phong tục nơi này thật sự quá táo bạo.

Cáp Lôi khinh miệt liếc mắt một cái, cứ như là đang nhìn đồ ngu, “Trông giống ai thì là người đó.”
“…”
Lâm Nhất bị đáp án sắc bén này làm cho suýt thì quỳ, cậu cố gắng tìm về giọng nói của mình, ” Lỡ như trông giống mẹ thì sao?”
Vấn đề này dường như làm Cáp Lôi thắc mắc, y nhăn lại mày rậm, có vẻ trước nay không nghĩ tới còn có thể như vậy.
“Tôi đi về đây.” Lâm Nhất cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu sợ nếu mình còn không đi, chỉ số thông minh và lý trí sẽ tay trong tay rời nhà đi trốn.

Cậu rốt cuộc không phải sinh ra ở thời đại này, sẽ luôn vô thức mang theo tam quan sau ít nhất vạn năm nữa nhìn vào hiện tại.
Nhưng tam quan lần lượt bị thay đổi, đến mức chính cậu cũng không còn nhận ra.

Ngày hôm sau tất cả mọi người trong thôn tập hợp trên đất trống.

Lâm Nhất nghĩ có đại sự, kéo Phục Phong ra cửa, còn chưa tới gần đã nghe giọng nói nghiêm túc của Đức Lỗ, đang nghiêm trang phổ cập khoa học cho tộc nhân.
Trong đó có cả một nhà Cáp Lôi, mấy nhà có mang đều đứng đằng trước, là đối tượng giáo dục trọng điểm.
Lâm Nhất đen mặt quyết đoán kéo Phục Phong trở về, “Hiệu suất cao thật.” Sáng tinh mơ đã nghe được âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn.

Phát hiện mở đầu mỗi câu nói Đức Lỗ đều là “Vu nói…”, Lâm Nhất ngắm nhìn người bên cạnh, bình tĩnh cứ như người không có việc gì, thật bội phục.

Phục Phong nghiêng đầu, gọi: “Lâm.”
Lâm Nhất đầy đầu đều là phổ cập kiến thức khoa học, “Ừ?”
Bàn tay vuốt ve trên eo cậu, Phục Phong thấp giọng hỏi: “Có một chuyện tôi nghĩ không ra.”
Tò mò còn có chuyện đối phương nghĩ không ra, bước chân Lâm Nhất dừng lại, “Cái gì?”
“Vì sao lần nào em cũng nói không muốn.” Đáy măt Phục Phong chứa một tia ý cười, môi dán bên tai Lâm Nhất, giọng nói từ tính vang lên, hơi khàn, “Nhưng mà lại quấn rất chặt.”
Lâm Nhất tức giận, cắn một phát lên cằm Phục Phong.
Đè lại thanh niên tức giận, ý cười nơi đáy mắt Phục Phong càng đậm, hiện cả lên trên mặt, “Thỏ cắn người, không đau.”
Gân xanh trên trán nhảy lên, Lâm Nhất tung chân đá vào Phục Phong, kết quả giày rơm trên chân vèo cái bay ra ngoài.
“…” Vẻ mặt của Lâm Nhất chính là một chữ: 囧.
Phục Phong căng chặt cằm, như là đang chịu đựng gì đó, xoay người nhặt giày rơm về, ngồi xổm trước mặt Lâm Nhất phủi đất trên chân đi rồi đeo vào cho cậu.
“Ngoan, không nghịch lung tung.”
Từ trong mũi Lâm Nhất phát ra một thanh âm thực nhẹ: “Ừm.”
Bởi vì lúa là lương thực mới do Lâm Nhất thêm vào, cho nên ngày gặt lúa do cậu quyết định.

Liên tục mấy ngày cùng xem vết rạn phức tạp trên mai rùa với Phục Phong, sau khi Lâm Nhất biết trong thời gian ngắn kế tiếp sẽ không có mưa to liền đi tìm Đức Lỗ.
Trong thôn bận rộn, phụ nữ cầm chổi dọn ra một khoảng đất trống lớn, người già và con nít đều dọn hết đá trên mặt đất đi, lại đóng vài chiếc cọc gỗ xuống dùng dây đằng cột lại.
Ngày gặt lúa đó tổ chức một nghi thức đầy long trọng, cầu cho mùa màng bội thu.

Phục Phong muốn xuống ruộng, Đức Lỗ đi đầu, tất cả mọi người đứng ra ngăn cản.
“Mời Vu trở về!”
Không phải lần đầu tiên thấy, nhưng Lâm Nhất vẫn rất giật mình.

Những người này nếu biết Vu vĩ đại lại tôn quý của bọn họ mỗi ngày đều nấu cơm nhân tiện rửa bát cho cậu, chắc là sẽ làm ẫm làm ĩ cả lên.

Giữa mày bình thản của Phục Phong nhíu lại, Lâm Nhất nhạy cảm nhận thấy khí tràng xung quanh hạ thấp rất nhiều.
Mà Đức Lỗ lại là người cố chấp, cả tộc nhân của y cũng chút tính tình giống như thế, rõ ràng là sợ hãi nhưng không lùi bước.
“Em muốn ăn trứng gà.” Lâm Nhất dùng âm lượng chỉ có cậu và Phục Phong nghe được nói: “Cắt lúa xong em sẽ về nhà liền, không chạy lung tung đâu.”
Trứng không dễ tìm, nuôi được mấy con cũng không phải ngày nào cũng đẻ, cho nên phải tốn không ít thời gian.


Nhận thấy yêu cầu cậu đưa ra đối phương đều sẽ thỏa mãn, Lâm Nhất nói xong liền cúi đầu tiếp tục mài liềm đá.

Phục Phong khẽ mím môi, quét mắt nhìn người bốn phía, kéo Lâm Nhất vào trong rừng cây hôn một lúc mới xoay người rời đi.
Xua Phục Phong về tìm trứng gà, Lâm Nhất thở hắt ra, khi trở về nhận lấy các loại ánh mắt kì quái của mọi người, phát hiện không khí còn có chút áp lực, Lâm Nhất cười cười, “Anh ấy không giận.”
Cáp Y đẩy đám người ra chạy lên phía trước kêu sợ hãi: “Lâm, sao miệng anh lại sưng lên thế?”
Mọi người đều nháy mắt với Lâm Nhất, đồng loạt cùng làm.
Lâm Nhất theo bản năng mím môi, còn đang do dự trả lời như thế nào liền nghe Cáp Lôi đối diện lớn giọng, “Cáp Y! La ầm cáì gì đó?”
Cáp Y móc móc lỗ tai, trước khi Cáp Lôi động thủ đánh nhóc đã kéo tay Lâm Nhất tránh đi, “Đi đây.”
Mọi người mang theo liềm đá đã mài sắc bén, nước và quả dại xuất phát, ngoài ruộng là bông lúa lớn nặng trĩu sắc vàng óng làm lúa cúi thấp.

“A Do, anh dẫn đầu phụ trách bên này.”
“Hòa, cậu dẫn đầu bắt đầu từ bên kia.”
“Nhớ phải cắt nghiêng! Cẩn thận đừng cắt vào tay!”
Cáp Lôi đứng ở bờ ruộng ra lệnh trên dưới, giao việc cho mọi người.
Ngoài ruộng đều là tiếng “Xạch xạch xạch”, phụ nữ phụ trách ở phía sau lấy dây cỏ buộc lúa đã gặt thành từng luồng, được người già và bọn nhỏ ôm ném lên bờ ruộng.
Mỗi người một cái sọt đan bằng trúc, bên trong đầy lúa, dùng gậy gỗ gánh lên mang về thôn.

Đều là đàn ông khỏe người sức lớn, bước chân nhẹ nhàng, đi một chuyến cũng không hề thở dốc.

Mặt trời mọc, không bao lâu cả một đám đã ướt đẫm mồ hôi, dù sao cũng là lần đầu tiên, không quen tay, một vài người trên tay đã có mấy miệng vết thương nhỏ.

Trên tay Lâm Nhất cũng hiện lên vài vết thương, cậu đưa ngón tay lên miệng hút máu đi, quay đầu lại nhìn, ngoài ruộng lúa lộn xộn ngang dọc thành một đống, chỉ có cậu và Bối Bối là chỉnh tề.
“Bối Bối, không nghỉ một lúc sao?”
Bối Bối không ngẩng đầu, liềm đá vung lên, đặt lúa đã gặt ở ngoài ruộng, “Không cần.”
Lâm Nhất liếm liếm môi khô, không thể thua một cô gái, cậu cứng đầu vung cánh tay bắt đầu cắt liên hồi.

Bối Bối không chịu yếu thế, đuổi sát theo sau.

A Do bên kia há hốc vì kinh ngạc, “Mấy người điên rồi sao?”
Người xung quanh đều nhìn trợn tròn mắt, “Thật… Thật là nhanh.”
Hai người Lâm Nhất và Bối Bối có tốc độ nhanh nhất, bỏ những người khác ở xa phía sau, cả hai đều mệt mà mồ hôi như mưa mùa hè.
Lau mồ hôi trên mặt, Lâm Nhất từ từ thẳng eo, “Tôi… Tôi nhiều hơn cô hai cây.”
Sắc mặt Bối Bối cực kỳ khó coi, lặng lẽ phủi mảnh vụn đi, cô trầm mặc cắt hai cây trên hàng kia.

“Ngang tay.” Lâm Nhất há mồm thở dốc, eo đau kinh khủng, cậu vẫy vẫy tay, “Không làm nữa.”
Bên kia Cáp Y và Bố Cốc cá cược, hai đứa cong lưng ôm bó lúa lớn chạy lên trên bờ ruộng, sau mười mấy lần đã mệt dạng hết tay chân nằm ngoài ruộng.

Khi Lâm Nhất đi quá đá hai cái, “Đứng dậy, ngoài ruộng có sâu.”
Cáp Y lăn đến bên chân Lâm Nhất, ôm chân cậu, “Không dậy!
“Vậy nằm đi.” Lâm Nhất cười nói: “Bạn của hai đứa nhìn qua kìa.”
Bố Cốc là trùm mặt mũi, cậu nhóc đột nhiên nhảy dựng lên vỗ vỗ đất trên người, giả bộ ra vẻ không quen biết Cáp Y còn lăn lộn ngoài ruộng.
“Ngoài ruộng dơ, đứng dậy.” Nhéo Cáp Y ném qua một bên, Lâm Nhất kéo chân có hơi rút gân đi về phía trước.

Mùa hè là một mảnh ruộng, mùa thu sẽ là hai mảnh, sang năm sẽ phân chia ra vài mảnh, càng ngày càng nhiều, về sau mỗi nhà đều có ruộng.

Lâm Nhất bị suy nghĩ của bản thân làm cho tâm trạng phơi phới.
Cậu ngồi trên bờ ruộng hát, đầu tiên là la lên một tiếng cá heo để mở giọng, sau đó tới bài hát kinh điển Cửu muội*.

Cậu sẽ không thừa nhận đây là bài nhớ sâu nhất, lúc trước nhà của chú ngày nào cũng phát.

(*) Search nếu muốn nghe thử, đặc biệt bài hát này mang phong cách khá là nhí nhảnh, không biết giọng nam hát có khác không.
“Em giống như một bức họa mùa xuân.”
“Hoa đào hồng núi Thiên Sơn trong bức họa.”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, tìm kiếm thanh âm nhìn về thanh niên trên bờ ruộng, sau khi nghe được thì cười lớn lặp lại.
Lâm Nhất cao giọng hát, trên mặt mang nụ cười trong sáng, “Cửu muội cửu muội, muội muội đáng yêu.”
Ngoài ruộng có tiếng phụ họa đồng thanh: “Muội muội đáng yêu.”
Giai điệu xa lạ lại mới mẻ, rất êm tai, mọi người dưới ánh mặt trời sôi trào, phóng mắt nhìn lại, ngoài ruộng vang lên một đống cửu muội.
“Lâm, lại lần nữa!”
“Lại lần nữa! Lại lần nữa!”

Lâm Nhất cầm bình uống miếng nước, nhét vào trong miệng một quả dại, dựa vào dưới gốc cây đặt tay sau đầu, nheo mắt nhỏ giọng ngâm nga một điệu rồi hát lên.
“Tôi nghe thấy giọng nói của người.”
“Có một cảm giác đặc biệt.”

“Tôi yêu người, yêu người, tựa như chuột yêu gạo”
“Mặc kệ có bao nhiêu mưa gió, tôi cũng sẽ vẫn như cũ ở bên người.”

Người đàn ông trong rừng cây nghe phá lệ nhập tâm, ánh mắt dịu dàng không một khắc nào rời khỏi bóng dáng kia.
Tiếng vỗ tay đầy nhiệt liệt vang lên, nhiều cô gái trẻ lén nhìn qua, lại lén khe khẽ nói nhỏ, đều rất thương tâm, các cô không dám cướp người của Vu, cũng cướp không được.
Bố Cốc chạy đến trước mặt Lâm Nhất nhanh chóng lau mồ hôi trên mặt, kết quả bùn trên tay bị trét cả lên, cứ như một nhóc mèo hoa, bả vai Lâm Nhất run lên vài cái.
“Lâm, anh dạy em hát con chuột đi.”
“Mỏi vai.” Lâm Nhất nói xong, trên vai liền có một đôi tay, lực nắn làm cậu đau nhe răng trợn mắt.
“Nhẹ chút!”
“Như vậy à?” Nụ cười trên mặt Bố Cốc còn xán lạn hơn cả hoa dại trên bờ ruộng, lấy lòng hỏi: “Chân có mỏi không nè, xoa bóp cho anh.”
Lâm Nhất co giật khóe miệng, chà chà da gà nổi lên, dạy Bố Cốc hai lần để cậu nhóc qua một bên nghiền ngẫm.

Hai bài tình ca xưa nhanh chóng truyền ra, nam nữ trẻ tuổi ngoài ruộng bắt đầu hát đối.

Ở trong lòng bọn họ, hình tượng Lâm Nhất ở giây phút này vô cùng cao lớn, lấp lánh sáng bừng, chỉ có thể sùng bái từ xa.
Bận rộn một buổi sáng, cả người cứ như rã ra từng mảnh, Lâm Nhóc mệt thành con chó chết trở về tắm rửa, ăn hai quả trứng gà rồi lăn lên giường ngủ mất, mơ mơ màng màng cảm giác có một bàn tay mát xa trên eo mình.

Cậu giật giật người, theo bản năng dựa sang.
“Xuống dưới một chút…Ở chỗ đó…”
Bàn tay ấm áp ổn định lại, hơi lấy lực dùng lòng bàn tay xoay quanh nghiền ép một lúc lại duỗi năm ngón tay ra cẩn thận mát xa.

Phục Phong nghe người trong lồng ngực thoải mái rên rỉ, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.
“Cửu muội là ai?”
Giọng nói bên tai truyền vào rõ ràng, Lâm Nhất ngáp một cái, mí mắt nặng không mở nổi, cậu sờ cánh tay Phục Phong ôm vào trong ngực cọ cọ, “…Nói bừa thôi.”
Không biết qua bao lâu, giọng nói quen thuộc lại vang lên một lần nữa, vẫn là sự bình tĩnh không đổi.
“Lâm, chuột yêu cỏ xanh*, không yêu gạo.”
(*)Chỗ này không biết chị ta đánh pinyin trên bàn phím có bị sai không, cỏ là 草(căo), còn gốc là chữ 糙 (cāo) nghĩa là thô ráp.
Bác sĩ Lâm: Lật bàn, còn có thể đùa với nhau được hay không?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.