Bạn đang đọc Lục Địa Bị Mất – Chương 22: Bác Sĩ Lâm Thời Đại Táo Bạo
“Lâm!”
“Là lâm đã trở lại!”
Lâm Nhất lui về phía sau một bước tiếp lấy Cáp Y phi mình đến, tiếp theo là Bố Cốc, các tộc nhân không dám lao vào chỗ Phục Phong, quẹo hết qua bên Lâm Nhất.
Bị một đám bọn họ nhào lên cho một cái “ôm gấu”*, đều là thân mình cường tráng, sức lực cực kỳ lớn, lại không biết nặng nhẹ, toàn dùng sức mà siết, Lâm Nhất dường như nghe được tiếng răng rắc của xương cốt mình.
(*)như là bodylock trong đấu vật ấy=))
“A Do, mau buông tôi xuống.”
A Do vỗ vỗ khiêng cậu lên, khóe miệng Lâm Nhất run rẩy không ngừng, dù gì cậu cũng cao 180.5, có kích động muốn nôn ra ngoài.
A Do đột nhiên thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại nghi hoặc nhìn, không phát hiện gì, khi tầm mắt thu hồi lơ đãng liếc qua một nơi.
Y nuốt nước miếng, không biết có phải nhìn lầm hay không, Vu có vẻ như không vui cho lắm.
Ngay sau đó người A Do run lên, thứ cảm giác này lại tới nữa, y lập tức buông Lâm Nhất xuống, bản thân lui lại hai bước, gãi gãi đầu, đầy ngại ngùng nói: “Lâm, lúc bọn tôi rời Xà thị có muốn gặp cậu, nhưng bọn họ không đồng ý, sau đó chúng tôi không tranh lại nên gấp gáp trở về trước.”
Mặc kệ thứ mùi lạ phả thẳng vào mũi, Lâm Nhất cười nói không sao, nghiêng đầu dùng ánh mắt chọc chọc cái người đàn ông đứng ở phía sau bên trái kia.
Thấy Đức Lỗ đi qua nói gì đó, sau đó hai người cùng nhau rời đi, cậu nhíu nhíu mày.
Có thể là do bọn A Do kể hết chuyện xảy ra ở Xà thị ra, bao gồm cả cái “thần thông” cậu có thể cầm máu vết thương kia, còn có cả câu nói đó, hy vọng sẽ không rước phiền toái cho Phục Phong.
“Bối Bối, vừa rồi anh cảm thấy hình như Vu đang nhìn anh.” A Do nhìn chằm chằm bóng dáng Phục Phong, “Có thể là anh nghĩ sai rồi.”
Bối Bối khoanh tay trước ngực, thình lình nói: “Anh nghĩ không sai.”
A Do a lên, làm vẻ mặt sợ hãi nhảy lui về sau một bước, y rũ đầu, nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra, “Vì sao Vu lại nhìn anh?”
Tầm mắt chuyển qua trên người con thú lớn kia, mặt Bối Bối vô cảm, “Bởi vì anh ngốc.”
A Do trừng mắt, thấy Bối Bối nhìn qua, y nhanh chân chạy mất, vừa chạy vừa la lên: “Anh đi tìm Ly Ly đây.”
“Anh về trước đấy.”
Chào hỏi với người xung quanh xong, Lâm Nhất đi đến chỗ Cáp Lôi và mấy người đàn ông đang muốn kéo con thú lớn đi, khuâng sọt của mình lên lưng rồi đi về hướng lều tranh, lại bị ngăn lại.
“Lâm, là cậu săn được à?” Cáp Lôi vỗ mạnh bả vai Lâm Nhất cười ha ha, “Đây là con mồi to khỏe nhất chúng tôi từng gặp đấy.”
“Không… Không phải” Lâm Nhất xua tay, lời giải thích phía sau bị mọi người cắt ngang.
“Nhất định là Vu thần đại nhân xuất hiện!”
Lâm Nhất: “…” Cái này mẹ nó liên quan tới Vu thần chỗ nào?
“Vu thần đại nhân vĩ đại sẽ bảo vệ chúng ta.” Lâm Nhất bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, khô cằn nhả ra một câu khỏi miệng, trên mặt bày ra vẻ kính ngưỡng, cùng mấy người Cáp Lôi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Chuyện lần trước Phục Phong ở trong rừng giết chết sói cũng chỉ có một mình cậu biết, hẳn là cố ý giấu giếm.
Lòng người ở thời đại này cho thần linh là thánh khiết, chí cao vô thượng, chỉ sợ đến cả linh hồn cũng thuần khiết, không có giết chóc.
Lâm Nhất nhịn những lời đã nhảy đến cổ họng xuống, trên mặt đầy hắc tuyến bị vây quanh nào là “thật là lợi hại” lại thêm một câu “Thật ghê gớm”, “Trong thôn sắp náo nhiệt rồi đây”.
Lâm Nhất vội vàng nói hai câu liền chạy đi mất, cậu thổn thức không thôi, khó trách khi sắp đến cửa thôn Phục Phong lại không đi nữa, còn ném hai sợi dây đằng thô trên mặt đất.
Nếu Phục Phong không muốn để những người khác biết, vậy thì cậu cũng chỉ có thể vĩnh viễn không nhắc gì tới.
Nhưng quả thật cậu có chút bất ngờ Phục Phong đã tín nhiệm mình từ sớm như vậy.
Lâm Nhất chạy đến bên ngoài rào tre, duỗi tay đẩy hàng rào ra, bước chân cậu nhẹ nhàng vào trong lều đặt sọt xuống liền xoay người đi ra ngoài vào bên trong vào nhà cỏ nhỏ.
Trâu đen đang đào đất, bùn đất và cỏ đều bị dẫm loạn cả lên, bốn phía còn có từng đống cứt trâu, không khí cực kỳ nồng nặc.
Gân xanh trên Lâm Nhất nổi lên, chắc mẩm là Phục Phong sẽ không nuôi nấng nên mới lấy hết cỏ khô để ra, quá ngu mà.
Ngay sau đó Lâm Nhất phát hiện không đúng, tính cũng đã hơn mười ngày không gặp, sao bụng con trâu này lại to được.
Đầu tiên cậu liền nghĩ đến là ban đêm có trâu rừng xông vào giao phối với trâu đen.
Nhưng mà cũng không thể nào nhanh như vậy chứ…
Chờ khi cậu dùng tay sờ lên, trâu đen đánh một tiếng ợ lớn, mặt Lâm Nhất đen xì, thực tế là ăn no căng.
Có lẽ là nhận ra nhân loại trước mặt, trâu đen kích động kêu “ụm” vài tiếng, nước mắt lưng tròng, dùng sừng trâu đâm đâm cánh tay Lâm Nhất.
Lâm Nhất mặc kệ, vội vàng cầm cây chổi quét rác.
Chờ sau khi Lâm Nhất dọn dẹp nhà cỏ gọn gàng xong, cậu tháo dây mây trên cây cọc gỗ, dắt trâu đen ra ngoài.
Đóng cửa gần hai tháng, trâu đen vừa ra khỏi nhà cỏ liền phấn khởi chạy như bay, Lâm Nhất ở phía sau túm chặt lấy dây mây, vốn là cậu dắt trâu, bây giờ lại thành trâu dắt cậu.
Trâu đen tung hoành khắp thôn làm mọi người sợ hãi la hét kêu to, Lâm Nhất nhìn thấy Bố Cốc không sợ chết chạy tới muốn cưỡi lên, cậu dùng một chân đá văng ra.
Sau khi dẫm cát bay loạn trong thôn, trâu đen an tĩnh lại, lắc đuôi nhìn Lâm Nhất đầy đầu mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Nhất há miệng thở dốc, chắc chắn rằng cậu đã thấy được sự cười nhạo trong mắt con trâu này,.
Cậu dùng sức giật nhẹ dây mây trong tay, làm trâu đen đau giãy giụa lên.
“Con gái con đứa thì nên ra dáng con gái con đứa.” Lâm Nhất chỉ tay, người phụ nữ cách đó không xa đang hào phóng dang rộng chân mài cục đá, cậu yên lặng thu tay về.
Vốn dĩ chỉ là muốn dắt trâu đi dạo ngoài rào tre một vòng, không nghĩ tới lại thành ra thế này.
Mệt đến sức cùng lực kiệt, Lâm Nhất nhào lên giường đá, ôm da thú ngửi ngửi mùi hương trên đó.
Đương mơ mơ màng màng, Lâm Nhất cảm giác có ánh mắt nhìn mình chăm chú, cậu dịch vào bên trong giường, bên người có một thân thể ấm áp nằm xuống.
“Không thể một lần để quá nhiều cỏ, Đại Hắc sẽ ăn hỏng bụng.”
“Ừm.”
“Bọn Cáp Lôi đều tưởng một mình tôi giết chết cái thứ kia.”
Qua hồi lâu, bên tai như có một tiếng thở dài, Lâm Nhất cũng không biết có phải bản thân nghe lầm hay không.
Cậu rụt rụt vào da thú, đôi mắt không mở, nhỏ giọng nói: “Chuyện Xà thị rất xin lỗi, tôi không còn cách nào khác.”
Phục Phong kéo da thú trên người lên một chút, khép mắt, “Tôi biết.”
Từ xoang mũi phát ra một âm tiết mơ hồ, Lâm Nhất ngáp một cái, cánh tay vói qua tùy ý gác lên người Phục Phong, ôm lấy.
Sau hơn mười ngày mệt nhọc cũng đươc hoàn toàn thả lỏng, không bao giờ phải căng thần kinh.
Khi Lâm Nhất tỉnh lại trời đã tối, cậu cào cào đầu tóc đã dài dài ra nhiều, quá ngứa.
“Phục Phong?”
Không có đáp lại, Lâm Nhất nhìn thử trong phòng, không thấy được người, cậu thêm cho mình một tấm áo da thú rồi đi ra ngoài.
Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày rất nhiều, trên đất trống có một tụ lửa trại, tất cả mọi người tụ tập ở đó, Lâm Nhất chưa tới gần đã hửi được mùi thịt.
“Lâm, em ở chỗ này!”
Từ xa đã nghe được giọng nói hào hứng của Cáp Y.
Lâm Nhất chuyển bước chân đi đến chỗ nhóc, khi đi ngang qua những người khác sẽ chào hỏi một cái.
Lúc Lâm Nhất ngồi xổm xuống bên cạnh Cáp Y, cơ trên mặt cậu đã muốn rút gân.
Quá quỷ dị, bọn họ trở nên quá nhiệt tình, đặc biệt là mấy cô gái đó, đôi mắt sáng cả lên.
Hoàn cảnh cuộc sống dẫn tới việc người nơi này đều là ăn một bữa no căng, lại đói meo mấy bữa.
Thân thể Lâm Nhất vẫn không thích ứng được, cậu nhận bát đá Cáp Lôi đưa qua, uống một ngụm canh thịt nóng hầm hập.
Cáp Y bên cạnh nhét miếng thịt vào trong miệng, cứ như một con hamster nhỏ, mồm miệng lúng búng, lẩm bẩm: “Lâm, cha nói anh siêu mạnh.”
Mạnh chính là Đại Vu của mấy đứa, có thể lấy kỹ thuật diễn của ảnh đế, Lâm Nhất quét mắt nhìn Phục Phong ở đối diện ngồi cùng Đức Lỗ.
Lấy trai đao ra, Lâm Nhất đưa cho Bố Cốc bên kia, “Trả lại nhóc.”
Ăn luôn đồ ăn trong miệng, Bố Cốc hừ hừ vài tiếng, hào phóng nói: “Thôi đó, cho anh.”
Lâm Nhất nhướng mày, “Thật sự không cần? Anh thoa một thứ tốt trên ở lưỡi dao, có thể làm một con lợn rừng không động đậy.”
“Thứ tốt gì?” Bố Cốc lau lau dầu mỡ trên miệng, rõ ràng là bị hấp dẫn, còn làm ra vẻ không hề gì.
Đã quen với tính tình kiêu ngạo của đối phương, Lâm Nhất cũng không trả lời, “Muốn hay không?”
Cáp Y đột nhiên kêu ra tiếng: “Bố Cốc không muốn, em muốn!”
“Ai nói tôi không cần?” Bố Cốc cướp lấy liền kéo bao da thú bọc lấy đao ra xem thử, lại bị Lâm Nhất ngăn lại.
“Đừng chạm bừa, rất nguy hiểm.” Kế tiếp Lâm Nhất bắt đầu nói vô căn cứ, nửa thật nửa giả cho Bố Cốc nghe.
Bố Cốc bị dọa ngu ngơ gật đầu, cậu nhóc không ngờ trai đao này về sau sẽ cứu mình một mạng.
Ánh mắt liếc thấy một bóng hình ở nơi đó, Lâm Nhất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên thấy thiếu niên kia cười, “Bổng có vẻ như rất vui.”
“Nó à…” Bố Cốc còn lặng im vẫn chưa hoàn hồn trong sự vui sướng bản thân có báu vật, “Sau hừng đông nó phải bắt đầu đi theo Vu học phép thần thông.”
Lâm Nhất ồ lên, nheo nheo mắt, nói như vậy là thế giới hai người của cậu và Phục Phong không còn bao nhiêu?
Không khí xung quanh lửa trại rất náo nhiệt, những chàng trai và cô gái trẻ tụ lại một chỗ nhảy điệu múa rút gân, không giấu giếm đụng chạm thân thể.
Con cái là tài sản lớn nhất, vì gia tăng sức lao động, bọn họ cần phải không ngừng sinh sản, thậm chí trao đổi bạn đời cho nhau.
Có một đám phụ nữ và một đám đàn ông, liền có thể tạo nên một thị tộc.
Thật là thời đại táo bạo mà…
Lâm Nhất cảm thán.
Một giọng nữ trên đỉnh đầu cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhất, cậu thấy hai đứa Bố Cốc và Cáp Y đang cười trộm, ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Cô gái lớn lên cao cao đô đô, ánh lửa chiếu đôi mắt cô sáng ngời, “Lâm, tôi muốn cùng anh.”
“Cùng tôi?” Lâm Nhất nuốt nước miếng một cái, lúc này cậu mới phát hiện phía sau còn có vài cô gái cũng đi đến chỗ cậu.
Cô gái uốn éo vòng eo, tự tin cười, “Tôi có thể sinh cho anh rất nhiều con đó.”
Phụt—
Canh trong miệng Lâm Nhất phun hết ra ngoài..