Bạn đang đọc Lục Chỉ Cầm Ma – Chương 26: Tiếng Đàn Trầm Bổng Du Dương – Cao Nhân Chém Giết Như Phường Ác Nhân
Đàm Nguyệt Hoa là một cô gái thông minh, lanh lợi, thế mà nàng moi óc suy nghĩ thật lâu, song vẫn hoàn toàn không tìm ra được một manh mối nào, nàng mong trên đường đi sẽ gặp mặt phụ thân mình, hầu đem vấn đề ấy ra hỏi cho rõ.
Kế đó, nàng nhớ đến số người trên đỉnh núi, đã nói cái chi là Thất Sát Thần Chưởng, Huyền Võ Tam Nã, những danh từ đó có tương quan đến phụ thân mình. Việc ấy, thực nàng hoàn toàn không hiểu ra sao hết.
Bởi thế, nàng có ý định là khi gặp được phụ thân, thì sẽ có rất nhiề việc cần hỏi, chẳng riêng chi về lai lịch của quái nhân ấy. Mặt khác, nàng lại nghĩ đến việc mình sẽ xâm nhập vào Quỷ Cung, một nơi vô cùng nguy hiểm, khắp trong võ lâm không ai mà không biết.
Vậy chẳng rõ trong chuyến đi này, nàng có thể gặp Lữ Lân và mang cậu ta thoát ra được một cách thuận lợi hay chăng? Chính vì thế, nên trong lòng nàng lúc bấy giờ ý nghĩ thật là rối rắm nhất thời không làm sau thu xếp cho có mạch lạc, nàng chỉ còn biết cúi gầm đầu lướt nhanh về phía trước.
Khi Đàm Nguyệt Hoa vượt qua một mạch xa đến ngoài ba mươi dặm đường và trên nền trời cao, mây đen mỗi lúc càng nhiều, đó đây đều tối đen như mực.
Bỗng Đàm Nguyệt Hoa bất thần giật mình, vì nàng có cảm giác là ở phía sau lưng mình, có một người thần bí nào đó đang bám sát theo.
Nàng vội xoay nhanh thân người lại, đưa mắt rảo nhìn khắp chung quanh. Tuy lúc ấy trời tối đen, song chung quanh người nàng độ ba thước, nàng vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ được. Thế nhưng Đàm Nguyệt Hoa tuyệt nhiên chẳng thấy có một bóng người nào cả.
Nàng đứng yên một lúc, cố suy nghĩ để tìm hiểu tại sao mình bớt ngờ lại có cảm giác, là có người đang bám sát theo sau mình? Song, nàng suy nghĩ một lúc, mà vẫn không thể nào tự giải đáp được. Hơn nữa, lúc ấy chung quanh lại im phăng phắc, không một tiếng động nào khả nghi mà cũng chẳng hề có tiếng gió lùa nhẹ nhành lá.
Nhưng Đàm Nguyệt Hoa vẫn đinh ninh rằng đàng sau lưng mình đang có một người bí mật bám sát theo lưng nàng! Đàm Nguyệt Hoa bất ngờ dừng chân đứng lại, rồi xoay nhanh ra sau, vung sợi lòi tói sắt trên cổ tay phải, quét tới một thế võ nhanh như gió và hiểm hóc khôn lường! Như vậy, nếu sau lưng nàng thật sự có người đang bám sát, thì chắc chắn sẽ bị sợi lòi tói sắt của nàng quét trúng chẳng sai. Thế nhưng đâu đó vẫn vắng lặng như tờ, chẳng hề có một bóng người! Đàm Nguyệt Hoa thấy thế, trong lòng không khỏi cười thầm. Nàng nghĩ suốt đêm qua, mình đã gặp bao nhiêu chuyện quái dị, hơn nữa giờ đây mình lại phải đi đến Quỷ Cung để lo việc cứu người, thực đầy dẫy nguy hiểm. Bởi thế, nàng không khỏi băn khoăn trong lòng.
Đàm Nguyệt Hoa là người trước khi hành sự lúc nào cũng suy nghĩ rất chín chắn trong mọi trường hợp, nàng thường rất dè dặt. Ví như, vừa rồi nàng vung sợi lòi tói sắt quét nhanh ra, nếu ở sau lưng nàng thật sự có người bám sát thì chắc chắn kẻ ấy sẽ bị nàng hạ ngay tức khắc.
Bởi thế, sau khi thấy đâu đó vắng tanh, Đàm Nguyệt Hoa lại tự cho mình là quá cẩn thận, nên bình tĩnh sử dụng khinh công, tiếp tục chạy bay về phía trước. Nhưng sau khi nàng lướt đi độ nửa dặm đường, thì thấy vẫn lại cảm thấy ở sau lưng mình có người bám sát theo! Và nhất là lần này nàng lại còn nghe rõ cả tiếng động nữa.
Vì sau khi nàng vượt khỏi qua một tảng đá to thì bất thần nghe có một tiếng bốp, tựa hồ ai đó đã co chỉ búng mạnh vào tảng đá ấy! Đàm Nguyệt Hoa nhanh nhẹn quay đầu về phía sau. Song nàng thấy chung quanh tảng đá to vẫn vắng ngắt, không hề có một bóng người, nếu chung quanh, có những cây rừng cổ thụ, thì còn có thể là do những trái cây từ trên cao rụng xuống gây ra. Song, đàng này đâu đâu cũng trống trơn, chẳng hề thấy cây cỏ.
Chừng ấy, Đàm Nguyệt Hoa quả quyết là có người đang theo mình thực, nàng cất tiếng cười nhạt, gằn giọng nói:
– Bằng hữu ở phương nào, tại sao lại bám sát theo tôi mãi, mà không chịu xuất hiện để cùng làm quen nhau? Giọng nói của Đàm Nguyệt Hoa tuy không to lắm, nhưng giữa đêm khuya canh vắng, đâu cũng nghe rõ mồn một.
Đàm Nguyệt Hoa đã lặp đi lặp lại câu hỏi của mình đến hai lần, nhưng vẫn chẳng hề nghe có tiếng người đáp lại.
Lúc ấy, Đàm Nguyệt Hoa đã có một sự khẳng định là nếu thật sự có người bám sát mình, thì chắc chắn người ấy hiện giờ đang ẩn kín phía sau tảng đá to ấy. Vì dù cho đối phương có thân pháp nhanh nhẹn đến đâu, tất cũng không làm thế nào vượt ra khỏi tầm mắt của nàng được.
Lúc ấy, mây đen trên trời đã tan đi, cảnh vật chung quanh độ ba trượng, đều có thể trông thấy được rõ ràng.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa lặp đi lặp lại câu nói mấy lượt:
– Các hạ bám sát theo tôi chắc là có điều chi cần? Giờ đây, các hạ đang ẩn sau tảng đá to ấy, tưởng tôi không biết hay sao? Bốn bề vẫn im lặng! Đàm Nguyệt Hoa vừa nói, vừa vận chân khí trong người, nên câu nói vừa dứt, thì đôi chân nàng đã nhún mạnh lên mặt đất, phi thân bay bổng lên khoảng không.
Trong khi nàng sử dụng khinh công để bay vượt đi, nàng cũng vừa dùng một thuật khinh công thần diệu vô song, mà trong võ lâm ai cũng được biết, chính là một trong những tuyệt nghệ của phụ thân nàng.
Nó có tên là Phi Thiên Mã Nguyệt tức một thuật kinh công tuyệt đỉnh, mà trước kia phụ thân nàng đã nghiên cứu những hình chạm trổ trong bức chạm Đôn Hoàng Bích Họa tại một hang đá có tên gọi là Đôn Hoàng Thạch Động. Và nhờ đó, phụ thân nàng đã sáng tạo được thân pháp tuyệt đỉnh ấy. Thế nhưng nàng vẫn hoàn toàn không biết nó có tên gọi là gì cả.
Đàm Nguyệt Hoa tuy sử dụng khinh công để bay bổng lên khoảng không, nhưng nàng không bay cao lắm mà chỉ cách mặt đất trên dưới một trượng mà thôi. Song, thân hình nàng lướt đi trong gió nhanh như mũi tên bắn, bay vèo vèo về phía trước, chỉ trong nháy mắt nàng đã lướt xa đến ngoài hai trượng. Chừng ấy, nàng mới buông nhẹ đôi chân, sa xuống rồi lại điểm mạnh chân lên mặt đất một lượt, cất tiếng thét dài trong trẻo…
Tức thì cả thân người nàng bỗng bay thẳng đứng lên đến hai trượng, và mới nhanh nhẹ đáp yên xuống đầu tảng đá to.
Từ khi nàng nói dứt câu nói, cho đến khi nàng buông chân đáp nhẹ trên đầu tảng đá xanh, chỉ cách nhau trong vòng một cái nháy mắt mà thôi.
Do đó, khi nàng vừa đứng vừa vững trên đầu tảng đá, liền thấy có một bóng người lướt thẳng về phía ngoài, nhẹ nhàng như một làn khói mỏng.
Khi bóng người ấy phi thân lướt đi, đã dùng một thân pháp hết sức quái dị, thực không ai có thể tưởng tượng nổi. vì thân người của đối phương, vẫn đứng ngay ngắn, đôi chân tựa hồ không hề rời khỏi mặt đất, thế mà lại lướt đi nhẹ nhàng như một hình nhân bằng giấy, đang bị một trận gió cuốn đi xa vậy.
Đàm Nguyệt Hoa thấy thế không khỏi giật mình sửng sốt.
Phụ thân của Đàm Nguyệt Hoa, nguyên là một nhân vật võ học cao cường, uyên thâm, có thể nói ít ai sánh kịp trong đời. Hơn nữa, ông ta lại là người hiểu biết rất nhiều về võ công của các môn phái trong võ lâm.
Do đó, hai anh em của Đàm Nguyệt Hoa, chẳng những ngay từ lúc nhỏ đã được người cha đích thân truyền dạy võ học, đồng thời còn giải thích rất tường tận về các thứ võ công của các môn phái khác.
Chính nhờ vậy, nên Đàm Nguyệt Hoa tuy không thể nói là người đi đứng nhiều trong giới giang hồ, song kỳ thực thì kiến thức của nàng rất rộng rãi. Thế nhưng giờ đây nhìn qua thân pháp của đối phương, nàng vẫn không làm sao tìm biết được đấy là thuật khinh công của môn phái nào! Xem qua thân pháp nhẹ nhàng và hoàn toàn không gây lên tiếng động của người ấy, ít nhiều có phần giống thuật khinh công Quỷ Hành Không, tức một thân pháp độc đáo của Quỷ Thánh Thạnh Linh. Nhưng thuật khinh công ấy lại là một môn khinh công cao tuyệt của tà phái, nên khi sử dụng không sao giấu được âm phong tà khí của nó, nên một người có đôi mắt tinh tường, liếc nhìn qua là đã hiểu ngay.
Trong khi đó, thân pháp của người ấy khi lướt đi, lại hết sức linh động và nhẹ nhàng, tuyệt nhiên chẳng thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ là một thuật khinh công của tà phái cả.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa đứng ngây người trên đầu tảng đá suy nghĩ mãi, nhưng không làm sao tìm được câu giải đáp.
Bóng người ấy vượt đi trong nháy mắt đã xa bảy tám trượng rồi lẩn khuất vào màn đêm. Nàng vội vàng lên tiếng nói:
– Bằng hữu đã bị tôi phát giác được, thế tại sao chưa chịu đến gặp nhau? Với tài khinh công cao tuyệt, chắc chắn bằng hữu chẳng phải là một nhân vật tầm thường, thế vì lẽ gì, lại hành động một cách thập thò ám muội như vậy? Mặc dù nàng nói rất to, nhưng bóng đen ấy vẫn như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lướt đi nhẹ nhàng như gió, và chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.
Đàm Nguyệt Hoa tự biết với tài khinh công cao tuyệt của đối phương, dù mình có truy đuổi cũng vô ích. Nàng đứng yên băng khoăn nghĩ ngợi, và không biết được tại sao đối phương lại bám sát theo mình.
Trong khi nàng đang nghĩ ngợi miên man, bất thần nghe một tiếng phựt như tiếng sợi dây cung giương thẳng và bắn ra. Âm thanh đõ cánh nàng không xa mấy. Đồng thời, có tiếng rít gió vèo vèo, y như một ám khí chi bay đang bay đến.
Dưới bóng trăng sao mờ tỏ, Đàm Nguyệt Hoa đã liếc mắt trông thấy từ phía xa, một mũi tên nhỏ dài độ ba tấc mộc, đang bay vèo vèo về phía mình.
Nàng quá tức giận, cho rằng một nhân vật có tài khinh công cao cường đến thế, mà lại hành sự thiếu quang minh.
Nhưng khi mũi tên bé nhỏ đó bay vèo đến còn cách nàng độ ba bốn thước mộc, nàng bèn nhanh nhẹn thò tay ra chụp gọn nó vào giữa lòng bàn tay! Khi nàng đã chụp mũi tên mới biết mọi việc xảy ra không phải tầm thường. Vì mũi tên bé nhỏ ấy chẳng những có phần đuôi để ghì thăng bằng, hơn nữa lại nhẹ nhàng như một cuộn giấy nhỏ, tuy nàng đã cầm gọn trong tay, mà tựa hồ như đang nắm tay không vậy.
Vừa rồi, Đàm Nguyệt Hoa nghe có tiếng sợi cung bắn ra, và theo đó lại thấy có mũi tên bay vèo vèo tới. Như vậy, mũi tên nhẹ bổng này tất nhiên là vừa được dùng cung bắn ra.
Nhưng một người có thể dùng cung để bắn một mũi tên nhẹ bay đi xa như vậy, cũng đủ thấy sức mạnh được sử dụng qua sợi dây cung ấy to lớn dường nào.
Đàm Nguyệt Hoa xòe tay ra, liếc nhìn mũi tên nhỏ ấy, bất thần nàng thấy trên thân tên có mang theo một cuộn giấy nhỏ.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa hết sức kinh ngạc, vội vàng lấy cuộn giấy ấy mở ra xem.
Song nàng vẫn e sợ trên tấm giấy đó có tẩm chất độc, nên chỉ dè dặt dùng móng tay để gỡ nhẹ ra một cách thận trọng, đồng thời lại đặt mảnh giấy ấy cách xa thất khiếu của mình.
Qua ánh trăng sao đang chiếu rọi, Đàm Nguyệt Hoa thấy trên mặt giấy có một dòng chữ thảo viết ngoằn ngoèo rằng: “Chớ đến Quỷ Cung.” Đàm Nguyệt Hoa xem qua nét chữ, biết rằng đấy là bút tích một người mới học viết.
Nhưng. ở phía dưới thì không có ký tên ai.
Đàm Nguyệt Hoa xem xong, rồi lật sang bề trái để xem xét, nhưng ngoài bốn chữ ấy ra, không còn có bút tích gì khác.
Do đó, Đàm Nguyệt Hoa càng cảm thấy quái dị hơn. Vì bởi hành động này, chứng tỏ đối phương là người có ý tốt! Nhưng với một người có tài khinh công cao tuyệt đến mức đó tất nhiên phải là một dị nhân, một cao sĩ trong võ lâm. Thế tại sao đối phương lại dùng một phương pháp đầy thần bí ấy, để cản ngăn việc mình đến Quỷ Cung? Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không tìm được câu giải đáp. Nàng đoán biết đối phương chưa bỏ đi xa, nên liền cất tiếng cười, nói:
– Tại hạ xin cảm tạ lời khuyên ngăn của các hạ, nhưng những việc chung quanh vấn đề này, tại hạ có lắm chỗ chưa được minh bạch, cần phải nhờ các hạ chỉ giáo cho, vậy xin các hạ vui lòng xuất hiện cho tại hạ được gặp mặt.
Câu nói của nàng vừa dứt, trong đầu óc của nàng lại bỗng nhớ đến một vấn đề chi khác, nên càng tha thiết muốn gặp mặt người ấy hơn.
Thì ra, nàng chợt nhớ lại, là việc mình rời Tiên Nhân Phong để đến Bắc Mang Sơn, với ý định xâm nhập Quỷ Cung để cứu Lữ Lân ngoại trừ quái nhân ấy, vì chính ông ta là người ủy thác việc làm này cho nàng, còn thì không có một nhân vật thứ ba nào hiểu được cả.
Hơn nữa, khi quái nhân ấy dặn dò nàng, vì sợ người chung quanh lén nghe được, nên ông ta không nói bằng lời, mà chỉ lấy cán quạt viết thành chữ trên đất, để truyền đạt ý kiến ấy cho nàng mà thôi. Như vậy mọi việc đã tiến hành hết sức kín đáo thế tại sao người này làm gì biết được là nàng đang đi đến Quỷ Cung, mà theo để khuyên ngăn nàng? Chính vì thế, nên nàng nóng lòng muốn gặp mặt bóng đen ấy. Nhưng mọi việc xảy ra hoàn toàn đi ngược lại với ý nguyện của nàng. Vì mặc dù nàng đã kêu to đến năm lần bảy lượt, nhưng chung quanh vẫn im phăng phắc, không có một tiếng đáp lời nào cả.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế hết sức hoài nghi, nhưng không thể làm cách nào khác hơn được. Nàng chỉ còn cất kỹ mũi tên nhọn vào áo có ý định là chờ sau này định gặp người có kiến thức rộng rãi, sẽ mang ra để hỏi về lai lịch của đối phương. Và sau đó, Đàm Nguyệt Hoa lại tiếp tục hành trình.
Kể từ khi nàng rời khỏi Tiên Nhân Phong ra đi, nhờ suốt dọc đường nàng không hề nấn ná nơi nào lâu; nên vừa đến lúc trời hừng sáng, nàng đã ra khỏi vùng núi Võ Di. Từ đấy trở đi, nàng không còn thấy có người bám sát theo sau mình nữa.
Nàng cũng hiểu rõ là trong chuyến đi đến Quỷ Cung này của mình sẽ gặp bao nhiêu chuyện nguy hiểm gian truân. Nhưng vì lúc bấy giờ nàng đã nhận lời làm giúp việc ấy cho người ta rồi, vậy đâu thể nửa chừng lại thay đổi ý định được? Chính vì lẽ ấy, nên nàng không xem lời khuyên ngăn của bóng đen bí mật vừa rồi vào đâu cả.
Chẳng mấy chốc sau, chân trời phía đông đã đâm mây ngang, và Đàm Nguyệt Hoa cũng biết rằng, khi mình vượt ra khỏi vùng núi Võ Di tìh sẽ đến một con đường cái quan rộng rãi nối liền giữa miền nam và miền bắc, khách bộ hành qua lại khá đông đảo. Đàm Nguyệt Hoa thấy nếu để hai sợi lòi tói sắt lủng lẳng trên cổ tay, xem ra rất kỳ quái, và tất nhiên sẽ là sẽ làm cho mọi người chú ý, nhất là người trong võ lâm, phần đông lại ưa gây sự rắc rối.
Do đó, Đàm Nguyệt Hoa bèn dừng chân lại, lấy hai sợi lòi tói sắt quấn gọn vào cánh tay, rồi kéo tay áo che phủ xuống khi nàng vừa toan cất bước, bất thần nghe có tiếng hò reo sát phạt văng vẳng vọng đến bên tai. Nàng giật mình sửng sốt, vì nghe qua tiếng hò reo ấy thì ít nhất cuộc giao tranh phải đông đến hai ba mươi người.
Hơn nữa, chen lẫn giữa những tiếng hò reo ầm ĩ, còn có nhiều tiếng gào thảm thiết, nối tiếp nhau vang lên, chứng tỏ cuộc chiến vô cùng ác liệt và đẫm máu! Song, còn một việc khác đã khiến cho Đàm Nguyệt Hoa phải kinh dị hơn, đấy là giữa tiếng gào thét sát phạt như điên dại đó, lại còn chen lẫn những tiếng đàn tình tang trầm bổng du dương.
Đàm Nguyệt Hoa sau giây phút kinh ngạc, liền chợt nhớ lại tiếng đàn thần bí mà chính nàng đã từng nghe, cũng như bao nhiêu chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra trong võ lâm gần đây, nàng liền định thần nhận định kỹ tiếng hò reo ầm ĩ ấy từ hướng nào vọng đến, và biết được cuộc giao tranh chỉ cách xa mình một vài dặm đường mà thôi.
Tức thì Đàm Nguyệt Hoa bèn vận dụng chân khí, nhằm ngay hướng ấy lướt nhanh tới.
Lúc bấy giờ, Đàm Nguyệt Hoa vì muốn tìm hiểu việc gì đang xảy ra, nên nàng phóng mình như một cơn gió hốt, và chỉ trong nháy mắt sau, tiếng hò reo sát phạt được nghe rõ ràng hơn nữa và tiếng binh khí va chạm nhau, thực rùng rợn.
Dù cho cuộc giao tranh tuy ác liệt, tiếng hò reo vang dội như điên cuồng, binh khí va chạm nhức óc đinh tai, song tiếng động đó, đều không làm sao át mất tiếng đàn quái dị kia! Đàm Nguyệt Hoa biết chắc chắn mọi việc đang xảy ra, tất phải vô cùng to tát. Bởi thế, nàng lại vận dụng thêm chân khí, lướt tới nhanh hơn, và sau bảy tám lượt vọt lên rơi xuống, nàng đã lướt về phía trươc hơn mười trượng rồi. Nàng giương mắt nhìn kỹ về phía xa, thấy trước mặt nàng, một khoảnh đất trống khá rộng chung quanh có những cụm cây rừng thấp vây bọc kín đáo, và bảy tám người còn đang đánh nhau quyết liệt, trong khi trên đất đã nằm ngổn ngang có đến hai ba mươi người.
Họ đang đánh nhau hăng say, chẳng kể chi đến chuyện chết sống. Đồng thời, có hai người trong bọn khắp châu thân dính be bét máu tươi, nhưng vẫn một mực tràn tới đánh nhau không hề lùi bước! Đàm Nguyệt Hoa đứng từ xa nhìn lại, thấy cuộc chiến đẫm máu ấy thì cũng không khỏi khiếp đảm kinh hồn. Nàng hối hả lướt nhanh về phía trước, và khi đến nơi, nàng nghe tiếng đàn quái dị kia đang từ nhỏ dần, tựa hồ như người đánh đàn ấy đang bỏ đi xa.
Nàng vốn đang có ý định truy tầm cho ra tiếng đàn ấy từ đâu vọng đến, thì bất thần nghe một tiếng tình tang cuối cùng vọng lại, bay lâng lâng giữa khoảng không rồi im bặt.
Đồng thời, nàng lại nghe có tiếng bánh xe lăn lộp cộp trên mặt đất, có lẽ đang từ một khu rừng cạnh đấy, vượt nhanh ra ngoài.
Nàng vội nhìn về hướng có tiếng bánh xe lăn, thì thấy một cỗ xe ngựa trang hoàng vô cùng sang trọng, châu ngọc rực rỡ do hai con tuấn mã kéo chạy thong thả về phía tây.
Đàm Nguyệt Hoa định truy đuổi theo cỗ xe ngựa đó, thì bất thần nghe trong số bảy tám đối thủ đang giao tranh với nhau, có người gào to thảm thiết. Nàng giật mình quay mặt nhìn lại, thì thấy trong đám đông lại có năm người nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Trên khắp châu thân họ đều mang thương tích trầm trọng, mau tươi tuôn trào xối xả, hơi thở họ mong manh, chắc chắn dù cho Hoa Đà tái thế, cũng không làm sao cứu sống họ được nữa.
Vòng chiến chỉ còn lại hai người là vẫn đứng sững tại đó, nhưng không tiếp tục giao tranh.
Đàm Nguyệt Hoa vội vàng đưa mắt nhìn về phía hai người ấy thấy họ là hai lão già trên dưới sáu mươi tuổi. Một lão già có diện mục vô cùng thanh tú, tóc buông xõa đến lồng ngực, và không ngớt bay phất phơ theo chiều gió. Hơn nữa, trên bộ râu bạc phơ của ông ta, cũng dính máu tươi đỏ ối. Trong tay ông ta đang siết chặt một ngọn đơn đao cổ bản rộng lưng mỏng, sắc bén vô cùng.
Còn lão già kia là một người đầu cọp, măt to, trên bả vai đang bị trọng thương, máu tươi tuôn trào đỏ ối. Trong tay của lão già ấy, đang cầm một món binh khí hình bát giác, đường kính rộng độ hai thước mộc, trông chẳng khác chi một cái khiêng bằng đồng, trên mặt hình bát quái, gồm đủ các cung.
Đàm Nguyệt Hoa vừa nhìn thấy thế, trong lòng thầm kinh hãi vì căn cứ và món binh khí này, thì đối phương dường như chính là vị Chưởng môn nhân của Bát Quái môn, tức Lâm Cực Ông. Và món binh khí đó có tên là Bát Quái Đồng Thuẫn.
Như vậy, chả lẽ lão già này là vị Chưởng môn của Bát Quái môn hay sao? Hai lão già ấy, sau khi dừng tay thì đưa mắt ngó đăm đăm vào nhau, sắc mặt lộ vẻ ngơ ngác khó hiểu.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế vội lên tiếng hỏi:
– Thưa nhị vị tiền bối, chẳng rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện chi thế? Nhưng hai lão già vẫn đưng trơ như tượng gỗ, tựa hồ chẳng hề nghe được câu hỏi ấy.
Sau một lúc khá lâu, bỗng nghe lão già trong tay đang cầm chiếc Bát Quái Đồng Thuẫn, cất giọng quái dị, nói to lên rằng:
– Bạch huynh, tại sao lại có chuyện như thế này? Lão già râu dài phất phơ ấy, đưa mắt rảo nhìn khắp bốn bên, xem kỹ từng xác chết đang nằm sõng sượt trên đất, rồi bỗng cất tiếng than dài nói:
– Lâm huynh, tôi phải tự tận rồi! Tiếng “rồi” mới vừa thốt ra khỏi miệng, thì bỗng lão ta vung cao ngọn đao lên, nhắm giáng xuống ngay cổ mình nghe một tiếng vút.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế vội vàng đưa chân tràn tới, kêu to lên rằng:
– Thưa tiền bối, chớ nên hủy mình như vậy! Vừa nói, nàng vừa vung sợi lòi tói sắt ra, nhắm ngay ngọn đại đao cuốn tới như một con mãng xà.
Nhưng tựa hồ lão già ấy đã quyết tâm hủy mình, nên nhanh nhẹn lật ngược lưỡi đao chém thẳng về phía sợi lòi tói sắt nghe một tiếng soảng…
Đàm Nguyệt Hoa đoán biết là trải qua một trận ác chiến khủng khiếp mà hai lão già này còn sống sót, tất họ không phải là những nhân vật tầm thường, chứng tỏ họ là những ngươi võ công cao cường tuyệt đỉnh. Bởi thế, khi vung sợi lòi tói sắt quét ra nàng đã dùng đến bảy phần mười chân lực. Thế nhưng khi lưỡi đao của lão già ấy hất lên, đỡ thẳng vào sợi lòi tói sắt của nàng đang cuốn tới, một sức mạnh khiến nàng không sao tưởng tượng nổi.
Một tiếng xoảng, những đốm lửa đỏ liền bị bắn ra tung tóe, đồng thời sợi lòi tói sắt của Đàm Nguyệt Hoa đã bị ngọn đơn đao hất bật trở lên cao một cách dễ dàng! Sau khi lão già ấy, vung đao gạt băng sợi lòi tói sắt của Đàm Nguyệt Hoa thì bỗng lại cất tiếng than dài, rồi xoay nhanh lưỡi đao nhắm ngay đỉnh đầu mình tiếp tục giáng xuống.
Thủ pháp của lão ta nhanh nhẹ không thể tả, nên tiếng than của lão ta chưa dứt, thì lão ta đã té quỵ trên vũng máu chết tốt rồi! Đàm Nguyệt Hoa không ngờ cá tánh của lão già ấy lại cương quyết và nóng nảy đến thế, nên khi thấy mọi việc xảy ra, nàng không khỏi kinh hoàng đến thất sắc.
Nhưng chẳng ngờ giữa lúc Đàm Nguyệt Hoa hãy còn đang sửng sờ, thì lại nghe một lão già khác cất tiếng than dài rằng:
– Thế là hết! Thế là hết! Bạch huynh đã hủy mình, thì tôi còn mặt mũi nào sống trên dương trần này nữa? Nói đoạn, lão ta cũng bất thần đưa cao chiếc Bát Quái Đồng Thuẫn lên nhắm nện thẳng vào đầu mình nghe một tiếng vút! Đàm Nguyệt Hoa vừa nhìn thấy một lão già đã tự sát chết đi, thế mà giờ đây, lão già thứ hai lại toan hủy mình nữa, nên vừa cuống quýt lại vừa tức giận quát rằng:
– Ông chớ nên chết có được không? Dứt lời, nàng bèn rùn thấp đôi chân, rồi lại nhanh nhẹn xoay tròn thân người ba lượt, lướt sát đến trước mặt lão già ấy, dùng thế Bàn Cổ Cái Thiên vung sợi lòi tói sắt quét thẳng lên…
Lần này, Đàm Nguyệt Hoa đã có kinh nghiệm hơn, nên khi quét sợi lòi tói sắt đỡ thẳng vào chiếc khiêng đồng của đối phương, nàng đã sử dụng đến chín phần mười chân lực.
Thế là sau một tiếng xoảng ngân vang, đinh tai nhức óc, sợi lòi tói sắt của nàng đã giáng trúng thẳng vào chiếc khiêng đồng ấy.
Vì lão già ấy đã trải qua một cuộc huyết chiến lâu dài, hơn nữa trên vai đang bị trọng thương, nên sợi lòi tói sắt của Đàm Nguyệt Hoa vừa quét trúng chiếc Bát Quái Đồng Thuẫn thì lão ta không làm thế nào giữ chặt được món binh khí của mình. Bởi thế, chiếc khiêng đồng ấy liền bị quét bay thẳng lên khoảng không ngay! Lão già ấy bèn nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau một bước, nhưng Đàm Nguyệt Hoa lại sợ ông ta tìm cách hủy mình đi, nên vội vàng lên tiếng nói:
– Thưa tiền bối, bất luận là chuyện chi đã xảy ra, chúng ta cũng có biện pháp giải quyết ổn thỏa, hà tất phải đi tìm lấy cái chết? Đôi mắt của lão già ấy ngấn lệ long lanh, nhìn đăm đăm vào Đàm Nguyệt Hoa khá lâu nói:
– Ngươi là ai thế? Đàm Nguyệt Hoa đáp:
– Tôi họ Đàm, vừa rồi bất ngờ có việc đi ngang qua đây, được mục kích cuộc giao tranh đẫm máu của các vị, nên mới hối hả tìm đến đây để xem qua.
Lão già ấy lại cất tiếng than dài, rồi qua giọng buồn bã nói rằng:
– Lão phu họ Lâm, tên là Cực Ông! Đàm Nguyệt Hoa nói:
– Té ra chính là Chưởng môn nhân của Bát Quái môn! Lâm Cực Ông cười đau đớn nói:
– Đúng thế! Nhưng ngươi hãy xem kia, năm người mà ta dẫn theo hiện giờ đã chết hết cả rồi! Vừa nói, ông ta vừa đưa tay chỉ thẳng vào những xác chết đang nằm la liệt trên đất, nói tiếp rằng:
– Ba vị này chính là Vạn Thị Tam Kiệt trong Vạn Gia Trang ở Kỳ Bắc. Bảy vị kia là cao thủ trong Thê Hà phái. Tám vị đều là hảo hán ở hai địa phương Ký Dự. Còn vị ấy chính là Chưởng môn nhân của phái Thê Hà, tức đơn đao Đoạn Nhạc Bạch Hưng lão anh hùng. Riêng lão bà đây chính là Bạch phu nhân! Lão ta nói một thôi dài, và đến đây thì dừng lại một lúc, sắc mặt bỗng hiện vẻ buồn rầu, nói tiếp:
– Cả bọn hai mươi sáu người của chúng tôi, nếu chẳng phải là người có tình nghĩa thầy trò, thì cũng là người giao du từ bấy lâu nay. Nhưng giờ đây chỉ còn lại có một mình tôi là sống sót, vậy tôi làm thế nào tiếp tục sống trên dương trần này được nữa? Đàm Nguyệt Hoa thật ra đã đoán biết được mọi việc đang xảy ra trước mắt. Nhưng khi nghe qua lời nói của Lâm Cực Ông, nàng liền lên tiếng hỏi rằng:
– Vì lẽ gì mà Lâm tiền bối không thể tiếp tục sống trên đời này nữa? Lâm Cực Ông gằn giọng đáp:
– Vừa rồi, khi người vừa đến đây, thì giữa anh em chúng ta hãy còn đang đánh nhau, vậy chả lẽ ngươi không thấy trên hai mươi xác chết này, có một số đã bị chết dưới tay ta hay sao? Anh em của ta đây, có ý định cùng kéo đến Tiên Nhân Phong, nhưng chẳng ngờ…chẳng ngờ…
Nói đến đây, đôi mắt của lão ta giương lên tròn xoe, sắc mặt trở thành vô cùng hung tợn, đỏ gay như máu, hơi thở hổn hển, chứng tỏ trong lòng lão ta đang xúc động vô cùng.
Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:
– Lâm tiền bối, ông không nói thì tôi cũng đã đoán biết được rồi, sở dĩ giữa các ông bất thần ra tay tàn sát lẫn nhau như vầy, chắc chắn bên trong có một nguyên nhân quái dị, và nguyên nhân ấy, có tương quan đến tiếng đàn du dương trầm bổng vừa rồi.
Sắc mặt của Lâm Cực Ông tỏ ra hết sức nóng giận, gầm to lên một tiếng đáp:
– Đúng thế! Đàm Nguyệt Hoa nói:
– Lâm tiền bối, người đã chết rồi, thì không làm sao sống lại được nữa, tiền bối chớ nên nghĩ cùng như vậy. Hiện nay, trong võ lâm bắt đầu có mầm đại loạn. Và theo ý nghĩ của vãn bối, thì mầm đại loạn đó tương quan rất chặt chẽ đến tiếng đàn quái dị kia. Chẳng hay Lâm tiền bối có thể đem mọi việc đã xảy ra kể lại tường tận cho vãn bối rõ chăng? Lâm Cực Ông chán ngán ngồi bẹp xuống đất. Đàm Nguyệt Hoa vội vàng thò tay vào áo lấy ra một cái gói nhỏ bằng lụa tía, nói:
– Lâm tiền bối, tôi…
Chiếc gói nhỏ bằng lụa tía của Đàm Nguyệt Hoa chính là chiếc gói đựng thuốc chữa thương bí truyền của phụ thân nàng. Vì nàng trông thấy vết thương của Lâm Cực Ông vẫn còn tuôn trào máu tươi dầm dề, nên có ý định lấy thuốc đó ra để chữa vết thương giúp cho ông ta.
Nhưng chẳng ngờ, khi nàng vừa lấy chiếc gói nhỏ bằng lụa tía ấy ra, bỗng nghe một tiếng phịch, và từ trong áo của nàng rơi ra một món vật khác.
Đàm Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn xuống, thì thấy vật đó chính là chiếc hộp nhỏ mà quái nhân nọ đã trao cho nàng lúc sắp sửa rời đi và có dặn nàng dọc đường tuyệt đối không nên lấy ra xem.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy chiếc hộp đã rơi trên đất, nên tạm dừng câu nói lại, cúi người nhặt nó trở lên…
Nhưng chẳng ngở sau khi nàng đã cầm gọn chiếc hộp ấy vào tay, thì bất ngờ trông thấy đôi mắt của đối phương đang nhìn chòng chọc vào chiếc hộp, với hai tia mắt nảy lửa! Đàm Nguyệt Hoa không khỏi lấy làm lạ, lên tiếng nói:
– Lâm tiền bối…! Song, nàng chỉ mới nói có ba tiếng, thì Lâm Cực Ông đã bất thần gầm lên một tiếng to, cơ hồ rung chuyển cả trời đất, rồi đứng phắt dậy, giương thẳng hai ngón tay ra như một chiếc dao thép, nhắm ngay Hoa Cái huyệt trước lồng ngực nàng điểm thẳng tới! Hoa Cái huyệt chính là một huyệt đạo chủ yếu, có liên quan đến ngũ tạng và khắp châu thân con người, vậy nếu bị điểm trúng, tất sẽ chết tốt ngay. Đối với huyệt đạo ấy, trừ phi ở vào trường hợp có sự oán thù bât cộng đái thiên, còn thì chẳng ai lại nỡ ra tay tấn công vào đó bao giờ.
Thế mà, giờ đây Lâm Cực Ông vừa vung chỉ điểm tới, là đã nhắm ngay Hoa Cái huyệt của Đàm Nguyệt Hoa. Hơn nữa thế võ của lão ta nhanh nhẹn như điện chớp, sức mạnh lại phi thường.
Lâm Cực Ông lúc bấy giờ, tuy trong người đang bị trọng thương, vì đã trải qua một cuộc ác chiến suốt hai tiếng đồng hồ, nên nội lực đã bị hao hụt rất nhiều. Nhưng lão ta chính là một vị Chưởng môn của một môn phái, võ nghệ cao cường tuyệt đỉnh, nên hai ngón tay tuy chưa chạm đến nơi mà Đàm Nguyệt Hoa đã cảm thấy có luồng nội lực mạnh mẽ vô song quét tới sát bên nàng rồi.
Bởi thế, nàng kinh hoàng loạng choạng nhảy lui ra sau một bước để tránh.
Nàng tự biết, nếu để cho đối phương điểm trúng vào mình, thì chắc chắn phải ngã ra chết ngay. Do đó, nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, về chỗ tại sao đối phương lại bất thần hạ độc thủ đối với mình như vậy, mà chỉ hành động theo bản năng tự vệ, điểm mạnh đôi chân, tiếp tục nhảy lùi ra xa hai trượng để tránh đối phương sát hại.
Nhưng Lâm Cực Ông liền bám sát theo như hình với bóng, sử dụng một lúc đến hai chưởng, chưởng trái đã gây thành một luồng kình lực hết sức mãnh liệt, cuốn tới trùm kín cả thân người Đàm Nguyệt Hoa, và chưởng phải cũng đang nhanh nhẹn nhắm giáng thẳng vào những vị trí hiểm yếu nhất trên người nàng.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Lâm Cực Ông có vẻ như đang điên cuồng, nên càng thêm kinh hãi. Nàng đoán biết, nếu mình không ra tay chống trả lại, thì chắc chắn đối phương sẽ tràn theo tấn công dồn dập mãi, và chỉ cần bị trúng một thế võ của lão ta thì nàng cũng đủ mất mạng rồi.
Bởi thế, khi Lâm Cực Ông vừa vung chưởng quét tới, Đàm Nguyệt Hoa vội vàng rùn thấp đôi chân, vung chưởng phải công trả lại về phía đối phương ngay.
Lúc bấy giờ, tay trái nàng còn đang cầm chiếc hộp bé nhỏ kia, và gói thuốc chữa thương, nên thế võ Lao Yến Phân Phi ấy, nàng không thể sử dụng hết phần tinh tuyệt của nó.
Tuy nhiên, vì trên cổ tay của nàng còn có sợi lòi tói sắt lủng lẳng, nên khi nàng vung chưởng quét tới, thì sợi lòi tói sắt ấy đã tạo ra một áp lực đáng kể.
Chính vì thế, nên khi luồng chưởng lực của đối phương đang bắt từ trên cao đè trở xuống, thì sợi lòi tói sắt trong tay nàng đã mang theo một luồng kình phong, cuốn lên đỡ thẳng vào thế công của Lâm Cực Ông. Đồng thời, sợi lòi tói sắt ấy lại tiếp tục quét thẳng vào mắt đối phương, trông thực vô cùng nguy hiểm! Thế nhưng Lâm Cực Ông tựa hồ hoàn toàn chẳng để ý chi đến sợi lòi tói sắt thô kệch, nặng nề ấy, đang quét về phía mình, trái lại, vẫn một mực vung chưởng tiếp tục tấn công về phía Đàm Nguyệt Hoa một cách ồ ạt và hung tợn.
Lúc bấy giờ, Đàm Nguyệt Hoa tuy không có ý gây thương tích cho Lâm Cực Ông, nhưng trái lại, Lâm Cực Ông thì xem Đàm Nguyệt Hoa như một kẻ thù bất cộng đái thiên, sử dụng toàn những thế võ ác độc, muốn giết chết nàng ngay tức khắc.
Hơn nữa, Lâm Cực Ông dường như không để ý đến sự an nguy của bản thân mình, mà chỉ lo tràn tới tấn công, quyết hạ cho kỳ được đối phương mà thôi! Bởi thế, sau một tiếng phịch to sợi lòi tói sắt trong tay của Đàm Nguyệt Hoa, đã giáng thẳng vào đầu của Lâm Cực Ông rồi. Song thế chưởng đang đánh tới của lão ta, vẫn ồ ạt như núi đồi sụp đổ, bắt từ trên cao giáng xuống.
Tiếp đó, lại nghe có một tiếng phình to nổi lên, gây ra bởi sự va chạm giữa hai luồng chưởng lực của đôi bên.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế võ của mình đã gây thương tích cho Lâm Cực Ông thì trong lòng hết sức cuống quýt. Nhưng vì thấy Lâm Cực Ông vẫn sử dụng một chưởng lực nhanh như chớp, mãnh liệt như búa thiên lôi, nên buộc nàng phải đem toàn lực ra đỡ thẳng vào thế công của lão ta.
-oOo-