Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 21: Quái Khách Vung Chưởng Thị Oai - Hai Phe Tranh Chấp Dừng Tay Tức Thì


Bạn đang đọc Lục Chỉ Cầm Ma – Chương 21: Quái Khách Vung Chưởng Thị Oai – Hai Phe Tranh Chấp Dừng Tay Tức Thì

Nhưng người đạo sĩ ấy mới nhảy lùi thì bất thần trông thấy thế roi của đối phương dừng lại, không công tới nữa. Như vậy, cuộc giao tranh đang trong tình trạng ồ ạt nhất, bỗng dưng lại trở thành yên tĩnh. Và tuy mọi việc đó xảy ra trong một cái chớp mắt, song đối với người đạo sĩ đứng tuổi ấy thì đó lại là một cơ hội rất tốt.
Bởi thế, ông ta chẳng hề để lỡ mất cơ hội, đưa chân nhanh nhẹn tràn thẳng về phía đối phương, rồi vung ngọn trường kiếm trong tay lên quét tới vun vút ba thế võ mãnh liệt! Đoan Mộc Hồng trông thấy thế, liền nhảy lui ra sau để tránh, và tiếp đó, nàng lại nhảy thêm để tránh luôn hai thế kiếm công tới dồn dập. Vì vậy, trước sau nàng đã lui ra xa đến ngoài hai trượng! Người đạo sĩ đứng tuổi trông thấy vậy, thì trong lòng hết sức vui mừng, nhanh nhẹn tràn thẳng về phía đối phương, rồi vung trường kiếm dùng thế Trường Hồng Quán Nhật đánh ra ào ào, vừa chém lại vừa đâm, quả hết sức hiểm hóc, và cũng hết sức ồ ạt. Nhưng giữa lúc người đạo sĩ ấy đang tràn về phía Đoan Mộc Hồng để tấn công, thì ba vị đạo sĩ đứng cạnh đấy, bất thần kêu to lên rằng:
– Đạo huynh, hãy thận trọng! Thì ra, ba vị đạo sĩ ấy là người bàng quan nên lúc nào cũng sáng suốt hơn. Họ trông thấy đường roi của Đoan Mộc Hồng, trong khi đang giao tranh và hoàn toàn chẳng hề thấy có dấu hiệu nào sắp chiến bại, thế mà nàng bỗng dưng nhảy lùi ra sau liên tiếp. Như vậy, bên trong chắc chắn có điều chi đáng ngờ. Bởi thế, khi trông thấy vị đạo sĩ ấy vừa tràn theo để tấn công, thì họ liền lên tiếng để nhắc nhở ông ta chú ý đề phòng.
Nhưng tiếng kêu ấy của ba vị đạo sĩ đang ngoài, tỏ ra rất sáng suốt, nhưng đã chậm đi mất rồi. Vì trong khi thế kiếm Trường Hồng Quán Nhật vừa quét tới, thì Đoan Mộc Hồng đã khẽ lắc đầu qua một lượt, để hất mớ tóc rối về phía sau, rồi nhanh như chớp lướt người tràn xéo về phía trước, thành một cái hình bán nguyệt to. Thế là, nàng đã đến sát sau lưng của đối phương rồi! Thế lướt tới trên một cái hình bán nguyệt ấy của Đoan Mộc Hồng thật ra là một thế võ chân tài thực học của Phi Yến Môn, chứ chẳng là một cách lừa phỉnh đối phương.
Do đó, dù cho thân người nàng lướt đi trên một cái hình bán nguyệt rất rộng, dài có ngoài hai trượng, thế mà đôi chân của nàng lúc nào cũng dính liền với mặt đất cả.
Việc ấy, chứng tỏ nguồn chân khí trong người nàng được vận dụng liên tục không hề bị đứt quãng, nên mới có thể lướt đi nhanh nhẹn đến mức đó, khiến đối phương không sao đối phó kịp.
Chính vì Đoan Mộc Hồng bất thần lướt thẳng ra sau lưng vị đạo sĩ đứng tuổi, nên thế kiếm Trường Hồng Quán Nhật của ông ta, là một thế kiếm rất lợi hại, và đang được sử dụng hết sức tinh thâm, nhưng vì đối phương đã biến mất hẳn, do đó, thế kiếm ấy dù cho có thần diệu đến đâu, cũng đã trở thành vô dụng! Riêng vị đạo sĩ đứng tuổi ấy, khi trông thấy đối phương bất thần biến dạng, thì cũng đoán biết mọi việc sắp xảy ra rất bất lợi cho mình. Nhưng ông ta không còn kịp đối phó nữa.
vì lúc ấy Đoan Mộc Hồng đã lướt tới sát lưng ông ta và đã rung ngọn roi màu bạc lên êm ru không nghe một tiếng động, sử dụng lại thế Quần Yến Phân Phi như cũ! Thế là, sau ba tiếng bốp, bốp, bốp nối tiếp vang lên, thì ai nấy đã nghe vị đạo sĩ đứng tuổi ấy cất tiếng gào to vô cùng đau đớn, rồi cả thân người cũng loạng choạng tràn tới trước bảy tám bước, mới gượng đứng yên lại được. chừng ấy, ai nấy mới kịp nhìn thấy rõ, trên hai bả vai phía trái và phải của vị đạo sĩ ấy, có sáu lằn roi đánh toạc lớp áo ngoài, rách cả da thịt, khiến máu tươi tuôn ra dầm dề, bị thương không phải là nhẹ.
Đoan Mộc Hồng liền nhanh nhẹn thu ngọn roi trở về, rồi đứng sững như ngọn núi Thái Sơn, sắc mặt tràn đầy vẻ đắc ý, nói:
– Còn có vị nào xông ra nữa không? Tức thì, ba vị đạo sĩ còn lại liền đồng loạt đưa chân tràn tới! Đoan Mộc Hồng thấy thế, trong lòng không khỏi thầm giật mình, nhưng bề ngoài vẫn giữ nét tươi cười như chẳng hề sợ hãi. Vì nàng biết không sao tránh khỏi phải đánh nhau cùng một lúc với ba đạo sĩ này.
Nhưng ngay lúc đó, bỗng ai nấy nghe Sinh Phong Kiếm Khách Âu Dương Bái, một cao thủ số hai trong phái Võ Đang nói to rằng:
– Cô nương trong Phi Yến Môn kia, và các vị đạo huynh trong phái Thanh Thành, xin chớ nên đánh nhau nữa! Vừa nói, người ấy vừa đưa chân dõng dạc bước ra, rồi đến đứng sững giữa hai đối phương.
Vị cao thủ trong phái Võ Đang này, vừa rồi khi mới vượt lên đến đỉnh núi thì chỉ chào hỏi qua loa một số ít người, kế đó, lại tìm đến một phiến đá xanh ngồi yên nhìn trời, không nói chi đến ai nữa. thế mà giờ đây, ông ta bỗng bước ra khuyên ngăn đôi bên, không để cho cuộc chiến tiếp diễn.
Đoan Mộc Hồng tự biết là chỉ một mình mình mà lại đối phó với ba vị đạo sĩ kia, tất thực lực có phần kém sút hơn. Vậy, nếu ba đối phương thay phiên nhau đánh với một mình nàng, thì chắc chắn nàng không làm sao đủ sức để chịu đựng trước một trận chiến dai dẳng, và tất nhiên nàng sẽ bị chiến bại ngay. Do đó, vừa nhìn thấy có người bước ra can ngăn thì nàng hết sức vui mừng, bước lùi ra sau một bước, và đứng yên không nói chi cả.
Nhưng ba vị đạo sĩ trong phái Thanh Thành thì lại đồng thanh lên tiếng hỏi:
– Tại sao lại dừng tay không đánh nhau nữa? Chúng tôi rất vui lòng nghe sự giải thích của ông! Sinh Phong Kiếm Khách Âu Dương Bái quay mặt nhìn về phía Khưu Quân Tố và Ngân Quán Đạo Nhân đang đánh nhau, nói:
– Hai vị Chưởng môn của môn phái đang đánh nhau quyết liệt như thế kia, vậy nếu giữa hai người ai thắng ai bại thì tất nhiên sẽ phân định được võ công của môn phái nào cao, môn phái nào thấp. Bởi thế các vị còn cần chi đánh nhau nữa? Các môn phái kéo nhau lên ngọn Tiên Nhân Phong này ngày hôm nay, lẽ tất nhiên ai có mục đích nấy, nhưng chắc chắn không phải đến đây để đánh lộn như thế này. Vì nếu làm vậy thì tất không khỏi gây huyên náo và làm bẩn mắt bẩn tai mọi người chung quanh! Ba vị đạo sĩ đứng tuổi trong phái Thanh Thành nghe thế, nhất thời cũng không tìm được lời chi để đối đáp lại, nên cả ba đều im lặng đứng trơ ra như pho tượng.
Cùng một lúc đó, bỗng ai nấy nghe thấy có tiếng người kêu to lên rằng:
– Lời nói ấy của Âu Dương Kiếm Khách, quả là đúng lắm! Chỉ với một câu nói ngắn ngủi ấy, nhưng đã thu hút tất cả quần hùng trên đỉnh núi này. Vì giọng nói của người ấy, chẳng những nghe rổn rảng vang rền, mà lại rất nhanh, nên khiến câu nói chót lướt qua khoảng không như một tiếng sấm, và khi câu nói đã dứt, mà bên tai mọi người vẫn không ngớt kêu o… o mãi! Khi ai nấy nhìn về phía đối phương, thì lại không khỏi giật mình, sửng sốt…! Thì ra, người vừa lên tiếng nói ấy, ăn mặc vô cùng quái dị! Ông ta mặc một chiếc áo dài cũn cỡn ngang đầu gối, trong tay cầm một chiếc quạt lá kè đã rách nát.
Song còn một điều lạ lùng hơn, là trên đầu người ấy, lại đội một cái mặt địa đang cười tít toát, to bằng cái thúng, và không ngớt lắc lư. Song, chẳng hiểu có phải lúc bấy giờ, chính cái đầu của người ấy đang lắc lư hay không? Lối ăn mặc kỳ quái đó, nếu nói đúng ra thì cũng chẳng có chi là lạ lùng. Vì trong những dịp Tết, thì người ta thường ăn mặc như thế để dẫn đầu những đoàn múa rồng hay múa lân, hầu làm trò vui cho số người chung quanh. Nhưng một người ăn mặc như thế này mà lại xuất hiện trong dịp tập hợp quần hùng, thì quả là một chuyện quá chướng mắt. Hơn nữa, dù cái mặt địa người ấy đội trên đầu, lúc nào cũng cười tít toát, song hai ánh mắt của người ấy, xuyên qua hai lỗ thủng nhỏ, thì trái lại chiếu ngời ánh sáng màu tía lập lòe, khiến ai nhìn thấy cũng bắt ớn lạnh cả xương sống! Song, có một điều làm cho ai nấy càng kinh ngạc hơn, ấy là, đáng lý người ấy ăn mặc quái dị như vậy, thì khi y vừa xuất hiện tai đỉnh núi này, mọi người chung quanh tất để ý ngay mới phải. Thế nhưng đàng này thì trái lại, y đến đây từ lúc nào, xem ra không ai hay biết cả! Ngay như Liệt Hỏa Tổ Sư của phái Hoa Sơn, sau khi nhìn thấy người ấy, thì liền hạ giọng hỏi nhỏ mấy câu với hai vị Đường chủ đang đứng gần, chứng tỏ lão ta cũng hoàn toàn không được biết người ấy lên đến đỉnh núi từ lúc nào! Lúc bấy giờ, ai nấy trông thấy người đang ngồi yên trên một tảng đá có hình nhọn như một mục măng tre. Đầu tảng đá ấy tuy hết sức nhọn, song người ấy ngồi ngay ngắn xem có vẻ vững vàng chẳng khác chi đang ngồi trên mặt đất bằng.
Mọi người đưa mắt đăm đăm nhìn về phía người ấy một lúc, và không ngớt kề tai kề miệng thì thầm bàn tán với nhau. Vì lẽ, tất nhiên là khi trông thấy có một người lạ mặt xuất hiện, thì ai ai cũng muốn tìm hiểu đây là cao thủ của môn phái nào.
Nhưng sau khi mọi người hỏi tới hỏi lui, thì vẫn không ai biết đối phương là nhân vật nào cả. do đó, sau một Chương bàn tán xôn xao, mọi người đều không còn chú ý đến người ấy nữa.
Vì trên đỉnh núi này ngày hôm nay, cao thủ của hai phe chính tà tập trung về rất đông đảo. Vậy, chỉ cần là một nhân vật có tiếng tăm trong giới giang hồ, thì lẽ tất nhiên có người biết được lai lịch của họ ngay. Như Kim Cô Lâu là một nhân vật rất thần bí, thế mà khi đến nơi, vẫn có người biết được hắn ta.
Như vậy, người ấy đã không ai nhận ra được, thì chắc chắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm mà thôi. Nhưng có lẽ y muốn ăn mặc quái dị như thế, để làm cho mọi người phải để ý tới mình! Trong khi mọi người đều đang có ý nghĩ như vậy, bỗng thấy người ấy đứng lên, bắt đầu từ trên đầu tảng đá nhảy thẳng xuống đất. Và khi từ trên cao rơi mình trở xuống, đôi chân của người ấy lại nện thẳng vào mặt đất nghe một tiếng phịch dường như y là người hoàn toàn không am hiểu chi về khinh công! Sau khi đứng yên trên mặt đất, người ấy không ngớt lắc lư chiếc mặt địa to, rồi cất giọng sang sảng nói:
– Này, Ngân Quán Đạo Trưởng, Khưu Thanh Yến, nhị vị chẳng cần phải đánh nhau nữa.
Lúc ấy, hai đối phương đang đánh nhau tới thế võ thứ mười một và thực lực đôi bên dường như ngang nhau, nên cả hai đều cố dùng nội lực để giao tranh quyết liệt. Nhưng chắc chắn là cuộc giao tranh ấy nếu kéo dài ra thì bên này không dễ chi thắng được bên kia.
Song, mặc dù đang lâm vào một tình trạng giằng co bí lối như vậy, chẳng lẽ cả hai lại bỏ cuộc giao tranh giữa chừng? Chính vì lẽ ấy, nên mặc dù nghe quái nhân đó to tiếng can ngăn, song hai đối phương vẫn làm ngơ như chẳng hề biết đến, rồi mỗi bên lại vung chưởng lên, đánh thẳng ra với những luồng kình phong mãnh liệt. Và khi hai luồng kình phong va chạm vào nhau, liền gây nên một tiếng nổ ầm, đồng thời, cả hai đều bị hất lui ra sau một bước.

Trong khi hai người đang định vung chưởng lên, để đánh ra thế võ thứ mười ba, thì đôi bên không khỏi giật mình sửng sốt…! Thì ra, chẳng rõ quái nhân mang chiếc mặt nạ kỳ quái kia, đã từ lúc nào sừng sững gi ữa hai đối phương rồi. Do đó, cả hai đều không khỏi kinh hoàng thất sắc! Nên biết, Khưu Quân Tố và Ngân Quán Đạo Nhân đều là Chưởng môn của một môn phái, võ công cao cường tuyệt đỉnh, đáng gọi là cao thủ bậc nhất trong võ lâm ngày nay. Hơn nữa, cả hai trong lúc giao tranh, thì khắp một vùng rộng hàng trượng vuông kình phong dấy động ầm ầm, chắc chắn không ai có thể xâm nhập được cả. Thế nhưng, người ấy lại bất thần xuất hiện như vậy, thử hỏi họ không kinh ngạc sao được? Hơn nữa, tai mắt của họ lại hết sức thính, hết sức tinh anh, dù là một con chim nhỏ bay ngang qua đầu, họ vẫn có thể phát giác được. Trái lại giờ đây, người ấy chỉ trong một cái chớp mắt là đã lướt tới đứng giữa hai người, mà cả hai đều không ai hay biết chi cả! Chính vì lẽ ấy, nên cả hai đều đứng sửng sờ như hai pho tượng! Quái nhân ấy lên tiếng nói:
– Nhị vị nếu muốn phân thắng bại, mà đánh nhau như thế này, dù cho có đánh đến năm trăm hiệp, cũng không thể định đoạt được, trái lại, chỉ làm trở ngại thêm việc chính và quan trọng của mọi người mà thôi. Vậy, nếu nhị vị bằng lòng làm theo lời tôi, chắc chắn sẽ biết ai thắng ai bại ngay tức thì! Lúc ấy, Khưu Quân Tố và Ngân Quán Đạo Nhân thấy người đó ăn mặc quái dị, vốn có ý nghi ngờ đối phương chỉ là người tài năng kém cỏi, cố ý lập dị để gây sự chú ý trước mọi người mà thôi. Nhưng giờ đây, bỗng trông thấy đối phương võ công quá cao cường, nên cả hai không khỏi có lòng kiêng sợ, vì nếu người ấy dồn nội lực cho kẻ địch của mình thì chắc chắn mình sẽ lâm nguy ngay.
Do đó, hai người liền đồng thanh lên tiếng hỏi rằng:
– Có phương pháp nào để phân thắng bại ngay được? Chiếc mặt nạ trên đầu của người ấy lắc lư qua một lượt, nói:
– Về mặt võ học, lúc nào cũng lấy nội công làm chính yếu. Giờ đây có rất nhiều cao thủ võ lâm hiện diện, vậy nhị vị mỗi người bước ra biểu diễn nội công của mình cho tất cả xem qua, thì lẽ tất nhiên sẽ được sự phê phán là ai cao ai thấp, hà tất phải đánh nhau đến kẻ chết người sống như thế kia? Ngân Quán Đạo Nhân gằn giọng nói:
– Lời nói của các hạ tuy rất đúng, nhưng giữa tôi và bà ấy chẳng phải muốn so tài để phân định kẻ thắng người bại, mà việc này còn có dính dấp đến việc trừng trị hung thủ đã sát hại Kim Tiên Hàn Tốn! Người ấy cất giọng quái dị cười qua một lượt, nói:
– Tôi biết rồi, nhưng nếu một khi đã định được kẻ nào đắc thắng thì kẻ ấy sẽ hành động đúng theo ý muốn của mình! Ngân Quán Đạo Nhân cất giọng lạnh lùng, nói:
– Song chỉ e là các hạ không thể đứng ra làm trọng tài được! Quái nhân lại cất tiếng to cười ha hả. Tiếng cười của ông ta nghe hết sức chướng tai, và trong khi tiếng cười chưa dứt, chợt thân người ông ta bất thần nhảy lui ra sau…
Thân pháp của quái nhân hết sức nhanh nhẹn, nên chỉ trong chớp mắt, là ông ta đã lướt thẳng đến sát bên cạnh tảng đá, mà ông ta ngồi vừa rồi. Kế đó, ông ta lại bất thần vung chiếc quạt lá kè rách trong tay lên, quét thẳng về phía tảng đá một lượt…
Giữa lúc số người hiện diện đều hoang mang chưa biết ông ta định bày trò gì, thì bất thần đã nghe một tiếng phình, là tất cả đều thấy chiếc quạt lá kè rách trong tay ông ta đã giáng thẳng vào tảng đá ấy.
Tức thì, tảng đá to hàng người ôm ấy, liền bị đánh gãy làm đôi. Nhưng trong khi phần trên của tảng đá nặng nề đó chưa kịp ngã xuống đất, thì quái nhân đã nhanh như chớp, lướt trở về sát bên cạnh Khưu Quân Tố và Ngân Quán Đạo Nhân, nói:
– Ông xem tôi có thể đứng ra làm trọng tài được không? Liền đó, ai nấy đều nghe một tiếng ầm, rồi lại thấy đá vụn bắn đi vèo vèo khắp nơi, tuôn đổ lào xào xuống đất! Phần trên của tảng đá vừa bị quái nhân ấy đánh vỡ, nặng ít nhất cũng có ngoài một vạn cân. Và một vật nặng nề như thế, tất nhiên khi ngã đổ xuống đất, thì có một sức rơi rất nhanh. Thế nhưng quái nhân ấy đã có thể từ bên cạnh tảng đá đó lướt về vị trí cũ, mà tảng đá vẫn chưa hề rơi xuống đến mặt đất kịp. Như vậy, cũng đủ thấy tài khinh công và nội công của ông ta cao cường đến mức tuyệt đỉnh.
Qua thực trạng đó, chẳng những Khưu Quân Tố và Ngân Quán Đạo Nhân đều thán phục là mình không làm sao bì kịp, mà đồng thời quá nửa số người hiện diện trên đỉnh núi cũng chắt luỡi tán thưởng không ngớt! Riêng Đàm Nguyệt Hoa thì lại càng cảm thấy kinh dị hơn, hạ giọng nói nhỏ rằng:
– Ca ca, võ công của người này quả đến mức tuyệt đỉnh trong đời, song chẳng biết ông ta là ai thế? Người anh trai của nàng lắc đầu, đáp:
– Anh cũng không được biết, vì trong võ lâm dị nhân rất nhiều, mình làm sao biết hết được? Thế là, những nhân vật trong các môn phái có mặt trên đỉnh núi, đều kề tai thì thầm nói nhỏ với nhau, bàn tán về quái nhân này không ngớt.
Ngân Quán Đạo Nhân tuy trong thâm tâm hoàn toàn chẳng có thiện cảm với quái nhân này, nhưng đứng trước tài nghệ tuyệt đỉnh của ông ta, thì Ngân Quán Đạo Nhân cũng không thể không khiếp phục.
Vì dù với thuật khinh công cao tuyệt của ông ta, cũng không có chi đáng phải khiếp sợ, mà chỗ đáng khiếp sợ nhất, chính là chỗ ông ta đã dùng một chiếc quạt lá kè rách nát, để quét gãy một tảng đá to.
Nếu quái nhân đó dùng chưởng lực để đánh vỡ một tảng đá, thì chuyện đó không có chi là lạ, vì trong số những người hiện diện tại đỉnh núi này, chắc chắn có quá nửa làm được việc đó.
Hơn nữa, nếu quái nhân ấy cầm trong tay một món võ khí nặng ví như một ngọn Phục Ma Kim Cang Chữ hoặc Bát Lăng Tử Kim Chùy thì việc đánh gãy một tảng đá to, chẳng có chi làm cho người ta phải kinh ngạc cả.
Nhưng đằng này trong tay ông ta chỉ vỏn vẹn có một chiếc quạt lá kè rách nát mà thôi! Như thế, tức có nghĩa là, ông ta đã dùng nội lực trong người mình truyền qua thân cây quạt lá kè rách, rồi từ cây quạt lá kè rách giáng thẳng vào tảng đá to kia, mới khiến nó bị đánh lìa ra như vậy được. Do đó, cũng đủ thấy về sự rèn luyện nội lực của quái nhân ấy đã tiến tới mức ném một đóa hoa, hoặc ngắt một chiếc lá, thì cũng đủ gây thương tích cho đối phương rồi. Một trình độ nội công cao cường đến mức ấy quả là từ trước đến nay chưa hề nghe ai nói đến, chớ nói chi là được mục kích! Vì lẽ ấy, nên Ngân Quán Đạo Nhân biết mình hãy còn kém sút hơn đối phương xa, do đó, lão ta suy nghĩ một lúc bèn lên tiếng nói:
– Nếu tôn giá không muốn cho chúng tôi cùng ra tay đánh nhau nữa, thì cũng được. Vì nơi đây thật ra chẳng phải là nơi để cho chúng tôi gây sự đánh nhau như vầy. Và giờ đây, chúng tôi cũng không muốn làm nhọc công đến tôn giá, phải can dự tới chuyện riêng chúng tôi, mà chúng tôi sẵn sàng dừng cuộc giao tranh lại, để chờ khi trở xuống núi rồi sẽ tiếp tục nữa.
Quái nhân phất cây quạt lá kè một lượt, nói:
– Nếu thế, thì còn chi hay hơn nữa. Nhưng các vị đã đến ngọn Tiên Nhân Phong này rồi, thì lẽ tất nhiên chẳng phải muốn tìm đến đây để chờ xem mọi việc ồn ào diễn ra trước mắt.
Trái lại, chỉ e rằng đến chừng đó, giữa các vị với nhau, cũng khó bề tránh khỏi được phải dùng võ lực để giao tranh. Như vậy, nếu ai là người võ công hãy còn kém cỏi, thì nên có một sự quyết định sáng suốt trước, kẻo tới chừng đó thì lại chịu mất mặt với người ta! Lời nói ấy của ông ta, rõ ràng là muốn cảnh báo khéo với tất cả số người hiện diện tại đỉnh núi này. Và giọng nói đó, quả thật là lớn lối, không còn ai dám lớn lối hơn thế nữa! Liệt Hỏa Tổ Sư của phái Hoa Sơn, bỗng mở to đôi mắt ra, ánh sáng từ hai tròng mắt chiếu lập lòe, quát hỏi rằng:
– Các hạ là ai thế? Quái nhân ấy cất tiếng cười ha hả, đáp:
– Tôi tức là tôi! Vừa nói, quái nhân ấy đưa chân bước tránh qua một bên. Hành động của ông ta lúc bấy giờ, cũng chẳng có chi là nhanh nhẹn lắm. Khi ông ta đi ngang qua trước mặt anh em của Đàm Nguyệt Hoa, thì bỗng dừng chân đứng lại, rồi đưa mắt chú ý nhìn về phía hai người.

Hai anh em của Đàm Nguyệt Hoa thấy hai tia mắt của quái nhân ấy sáng ngời màu tím, từ bên trong chiếc mặt nạ xuyên ra ngoài, khiến họ nhìn thấy liền cảm thấy ớn lạnh cả xương sống.
Nhưng quái nhân đó dừng chân đứng yên chú ý nhìn hai anh em Đàm Nguyệt Hoa chẳng bao lâu rồi lại đứng yên một chỗ.
Qua chuyện rắc rối đó, thì trời đã đứng trưa. Nhưng từ bên dưới chân núi luôn luôn có người tiếp tục vượt lên, và số người đó thực là đông đảo, không sao nhớ cho hết.
Đến xế chiều hôm ấy, thì Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng dẫn đủ ngưu đầu mã diện của ông ta, thong thả kéo nhau lên đỉnh núi.
Mang Sơn Song Quỷ là Thạnh Tài và Thạnh Phủ, trông thấy người cha già của mình vừa đến nơi, thì vội vàng bước đến hạ giọng nói nhỏ chi với lão ta một lúc.
Đôi mắt chiếu sáng lập lòe của Quỷ Thánh Thạnh Linh liền quét nhìn về phía Trúc Lâm Thất Tiên và hai anh em Đàm Nguyệt Hoa mấy lượt. Song cuối cùng lão ta lại dẫn số người của mình tìm đến một bãi cỏ trống rồi cùng ngồi xuống.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế liền cười nói:
– Ca ca, con quỷ già ấy vừa đến, thì lũ quỷ con liền xúm nhau tới để tố cáo mình đấy! Chàng thiếu niên vội vàng nói:
– Hãy im ngay! Không hiểu tại sao đến giờ này cha vẫn chưa đến? Vậy, chúng ta chớ nên gây sự với bọn họ nữa! Đàm Nguyệt Hoa cũng biết Quỷ Thánh Thạnh Linh chẳng phải là một nhân vật dễ trêu chọc, nên thè chiếc lưỡi ra thật dài một lượt, rồi ngồi im lặng không nói chi nữa.
Sau khi Quỷ Thánh Thạnh Linh lên đến đỉnh núi chẳng bao lâu, thì lại có một môn hạ trong Quỷ Cung của lão ta, ăn mặc chẳng khác chi một con quỷ dạ xoa, từ dưới chân núi chạy lên, đến sát bên cạnh Quỷ Thánh Thạnh Linh thì thầm nói nhỏ chi một lúc.
Liền đó, bỗng trông thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh lại đưa mắt nhìn về phía hai anh em của Đàm Nguyệt Hoa một lượt, rồi cất giọng lạnh lùng nói:
– Lại có chuyện như thế hay sao? Gã đàn ông ăn mặc như một con quỷ dạ xoa ấy, bèn gật đầu nói:
– Đúng thế! Mọi người chung quanh không ai abiết bọn họ nói với nhau những gì. Nhưng riêng Đàm Nguyệt Hoa thì đoán biết được, có lẽ câu chuyện giữa bọn họ, lại có dính dấp gì đến hai anh em mình. Song, vì nàng thấy giờ đây mình đang ngồi chung với nhóm Trúc Lâm Thất Tiên, và ba cao thủ võ công cao tuyệt của Lục Chỉ Tiên Sinh, nên cũng chẳng sợ Quỷ Thánh Thạnh Linh gây điều rắc rối cho mình, do đó nàng vẫn ngồi yên một cách bình tĩnh.
Suốt trong ngày hôm ấy, có rất đông nhân vật giang hồ nối tiếp nhau vượt lên đỉnh núi, song chẳng hề có chuyện chi xảy ra.
Mãi đến hoàng hôn, thì lại thấy hai cao thủ trong phái Võ Đang cũng kéo đến nơi. Họ có cho biết là trên đường đi, họ đã trông thấy Chưởng môn nhân của phái Điểm Thương, tức Lăng Tiêu Nhạn Khuất Lục Kỳ đang dẫn trên mười cao thủ hối hả đi về phía Tiên Nhân Phong.
Hai người ấy lại cho biết thêm, là trên mười cao thủ mà họ đã được gặp, chẳng những gồm có các cao thủ của phái Điểm Thương, mà lại còn có hai lão bà ăn mặc rất quái dị, từ trước đến nay họ không hề gặp mặt lần nào. Trên cổ của hai lão bà đó, đều có quấn một con rắn dài, vải ngũ sắc sặc sỡ.
Số người hiện diện nghe thế thì đều biết phái Điểm Thương hiện đang trên đường đi đến Tiên Nhân Phong, và như vậy, chắc chắn các cao thủ tại gia và xuất gia của phái Nga My cũng đang trên đường kéo đến đây.
Chẳng mấy chốc, thì màn đêm đã buông rũ khắp nơi nơi. Song trên đỉnh núi vẫn yên tĩnh, chẳng có chuyện chi rắc rối xảy ra. Nhưng trong lòng của mọi người đều có một cảm giác là sự yên tĩnh này, chính là một sự yên tĩnh nặng nề, ngột ngạt, trước khi xảy ra một biến động kinh hồn.
Đàm Nguyệt Hoa kể từ ngày có trí khôn đến giờ, luôn luôn theo sát bên cạnh cha nàng và thường ở yên trong sơn động để tập luyện võ công. Chỉ những năm gần đây, cha nàng mới dẫn nàng đến vùng ngoại ô Tô Châu để ở, nên từ nhỏ đến lớn, nàng chưa hề có dịp nào trông thấy một khung cảnh như thế này.
Trước đây, nàng có ý muốn ra đi khắp nơi nơi, hầu có dịp tiếp xúc với nhân vật trong các môn phái, để cùng nhau đàm luận, mở rộng tầm hiểu biết cho mình. Đồng thời cũng rất có thể trong sự giao thiệp rộng rãi đó, nàng sẽ tìm được nhiều lợi ích khác cho cá nhân.
Nhưng vì hôm nay khi hai anh em của nàng vừa mới đến đây, thì đã gây sự trêu cợt Mang Sơn Song Quỷ và hiện giờ lại thấy còn có cả Quỷ Thánh Thạnh Linh xuất hiện, nên nàng không còn dám đi đứng bừa bãi, sợ đối phương gây chuyện rắc rối cho mình.
Hơn nữa, số nhân vật trong phái Hoa Sơn cũng đang hết sức căm tức nàng, do đó, nếu nàng rời nhóm Trúc Lâm Thất Tiên, thì chắc chắn họ sẽ gây sự với nàng ngay.
Do đó, nàng bèn ngã người nằm ngửa ra bãi cỏ, gối đầu lên một cánh tay, nghe người anh trai mình đang thì thầm nói chuyện riêng với Hàn Ngọc Hà không ngớt, nhưng nàng vẫn không làm sao nghe rõ được họ đang nói gì.
Trong khi Đàm Nguyệt Hoa đang cảm thấy hết sức buồn tẻ, thì bất thần nghe có một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, bay lọt vào tai rằng:
– Này, con bé kia! Này, con bé kia! Người nào đó chỉ gọi “con bé kia” chứ không kêu đích danh là ai cả. Do đó, mặc dù Đàm Nguyệt Hoa nghe rất rõ ràng, song nàng vẫn nằm yên không chú ý tới.

Nhưng tiếng người ấy lại tiếp tục gọi như thế đến ba lượt nữa, khiến Đàm Nguyệt Hoa không khỏi lấy làm lạ. Vì nàng thấy tiếng gọi đó tuy hết sức nhỏ, nhưng lọt vào tai mình thì lại rõ mồn một như đối phương đang ở cạnh mình.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa không khỏi giật mình, vì thấy rõ ràng là đối phương đang sử dụng thuật Truyền Âm Nhập Mật, một môn truyền âm rất độc đáo mà cha nàng trước đây có nói cho nàng được biết là khi muốn sử dung nó, người ấy phải am hiểu huyền môn vô thượng nội công. Như vậy, chả lẽ đây lại là quái nhân vừa rồi đã lên tiếng gọi mình hay sao? Vì nghĩ thế, nên nàng vội chỏi tay ngồi lên, đưa mắt rảo nhìn khắp bốn bên, và thấy cách xa mình độ bốn trăm trượng, quái nhân đầu đội chiếc mặt nạ to, tay cầm quạt lá kè rách ấy, đang vẫy tay để gọi nàng.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa không khỏi cảm thấy hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu ông ta gọi để làm gì? Do đó, nhất thời nàng không khỏi tỏ ra do dự, không biết nên bước đến ông ta hay ngồi yên một chỗ.
Nhưng ngay lúc ấy, bỗng giọng nói nhỏ vừa rồi lại lọt vào tai nàng rằng:
– Con bé kia, nơi đây không ai biết được lai lịch của ta cả. Nhưng riêng cha ngươi chắc chắn biết được lai lịch của ta. Vậy, ngươi hãy yên lòng, ta không bao giờ làm hại ngươi đâu! Đàm Nguyệt Hoa biết với trình độ võ công của người ấy, nếu muốn sát hại mình, thì thật ra mình không làm sao trốn tránh đi đâu cho được. Do đó, nàng phải âm thầm đứng lên, đưa chân bước thẳng đến phía người ấy. Và khi đến nơi, nàng liền hạ giọng hỏi nhỏ rằng:
– Chẳng hay tiền bối cho gọi tôi để có điều chi dạy bảo? Người ấy cười nói:
– Ngươi ăn nói nghe ngọt ngào quá! Vừa mở miệng ra là đã gọi tiền bối rồi. Ta hỏi ngươi, hiện giờ ta có một việc muốn sai ngươi đi làm, vậy chẳng hay ngươi có bằng lòng không? Vào Chương sáng này, trong khi quái nhân ấy lên tiếng nói chuyện, thì âm thanh sang sảng, khiến ai nghe lọt vào tai cũng phải kinh hoàng, thế mà giờ đây, giọng nói của ông ta lại dịu dàng ấm áp, làm cho ai nghe cũng phải ưa thích, hoàn toàn trái hẳn với giọng nói trong ngày vừa qua.
Đàm Nguyệt Hoa sau khi nghe xong câu hỏi của quái nhân ấy, thì không khỏi lộ sắc kinh ngạc, nói:
– Chẳng hay tiền bối muốn bảo tôi làm việc gì? Người ấy mỉm cười, nói:
– Nói về lòng can đảm, thì chắc chắn không ai có thể bì kịp với ngươi. Vậy, nếu ngươi làm xong được việc này, thì không khi nào ta lại đối xử tệ với ngươi đâu. Vậy, ngươi có bằng lòng giúp ta không? Đàm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: “Ông chưa bảo cho tôi biết rõ là việc gì, thế mà lại hỏi tôi có bằng lòng làm giúp không, thật quả là kỳ lạ!” Tuy nhiên, bề ngoài nàng vẫn tỏ ra vui vẻ chẳng dám làm phật lòng đối phương. Nàng tươi cười nói:
– Xin tiền bối hãy nói rõ việc mà tiền bối muốn sai tôi làm, để tôi được nghe qua trước đã! Quái nhân ấy bèn đưa cây quạt lá kè lên quạt qua một lượt, nói:
– Việc này, nếu nói ra thì thật là đơn giản..
Nói đến đây, ông ta bỗng im lặng không nói tiếp nữa, nhưng lại đưa cán quạt lá kè lên viết rằng: “Con trai của Lữ Đằng Không, là Lữ Lân hiện đang bị Thạnh Linh lão quỷ giam cầm dưới tám tầng địa ngục trong Quỷ Cung. Vậy, ngươi hãy đi đến Bắc Mang Sơn, cứu thoát nó mang về đây cho ta!” Đàm Nguyệt Hoa xem xong, thì trong lòng hết sức kinh ngạc. Vì từ đây đi đến Bắc Mang Sơn, khứ Chương nào dưới vạn dặm? Do đó, dù nàng có thể đến Bắc Mang Sơn cứu Lữ Lân ra ngay tức khắc, rồi mang gấp cậu ta trở về đây, thì cũng e rằng mọi người đã phân tán ra đi hết sạch chẳng còn ai hiện diện nơi này nữa.
Đấy là chưa nói Quỷ Cung ở Bắc Mang Sơn, chính là một địa điểm quan trọng của Quỷ Thánh Thạnh Linh, bên trong cạm bẫy lớp lớp, cao thủ đông như kiến, một người tài nghệ tầm thường, chắc chắn không sao xâm nhập được.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa tỏ ra do dự, không dám lên tiếng đáp lại.
Đôi mắt của quái nhân ấy chiếu sáng lập lòe, mắng rằng:
– Các cao thủ trong Quỷ Cung, hiện giờ đều đang tập trung đến đây cả, vậy với trình độ võ công của ngươi, chỉ cần thận trọng trong mọi hành động thì chắc chắn ngươi sẽ làm được việc ngay, thế ngươi còn ngại điều chi mà chẳng dám đi chứ? Đàm Nguyệt Hoa vẫn tỏ ra do dự, nói:
– Vãn bối chẳng phải không dám đi, mà chỉ vì gia phụ bảo hai anh em vãn bối ở tại nơi này, để chờ ông ấy đến. Vậy, giờ đây gia phụ chưa tới nơi, thật sự vãn bối không dám đi đứng bừa bãi.
Người ấy cất tiếng cười nhạt, nói:
– Ngươi tại sao bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn đến thế? Đàm Nguyệt Hoa là một cô gái vốn rất nũng nịu, thường ngày nàng rất ít khi nghe theo lời dạy của cha già, và cha nàng vì quá nuông chiều nàng, nên cũng đành chịu mà thôi.
Giờ đây, sở dĩ nàng nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ để thối thác, song chẳng ngờ quái nhân ấy lại vạch trần được dụng tâm của nàng nên không khỏi đỏ bừng mặt vì thẹn thùng! Quái nhân ấy lại nói:
– Ngươi hãy an lòng, nếu cha ngươi có đến đây, thì ta sẽ nói cho ông ấy biết được rồi.
Đàm Nguyệt Hoa bỗng có một ý nghĩ thoáng qua đầu óc, lên tiếng nói:
– Lời nói của tiền bối tất nhiên là rất hữu lý, nhưng vãn bối còn có một việc muốn hỏi tiền bối nữa.
Quái nhân ấy nói:
– Chuyện chi? Ngươi cứ nói thẳng ra nào! Đàm Nguyệt Hoa nói:
– Tiền bối đã hứa, là sẽ nói lại cho gia phụ được biết thì tôi cũng yên tâm. Nhưng chẳng rõ danh hiệu của tiền bối là gì? Nếu vãn bối không được biết, và sau này gia phụ có hỏi đến, thì lại mắng cho, vì lẽ không biết danh hiệu là chi, thế mà lại bằng lòng đi làm mọi việc do tiền bối sai, thì chẳng hóa ra hài hước lắm sao? Quái nhân ấy buột miệng cười xòa, nói:
– Con bé kia! Ngươi thực là ranh mãnh! Song, danh hiệu của ta nếu nói cho ngươi nghe thì cũng bằng không mà thôi! Đàm Nguyệt Hoa cười, nói:
– Nếu thế, thì vãn bối không làm sao tuân mạng được! Quái nhân ấy cười nhạt, nói:
– Đấy là tùy ý ngươi, vì ta không khi nào lại muốn ép ngươi làm giúp công việc cho ta.

Nhưng sau này thì ngươi chớ nên ân hận đấy nhé! Đàm Nguyệt Hoa tươi cười nói:
– Tiền bối, nếu tôi có bằng lòng đến Quỷ Cung ở Bắc Mang Sơn đi nữa, thì chắc chắn khứ Chương cũng phải trên một tháng trường, như vậy, số người ở tại đây cũng vẫn chưa phân tán ra đi hay sao? Quái nhân ấy đáp:
– Về việc đó, thì ngươi chẳng cần phải chú tâm đến làm gì. Vì ta sẽ ở lại nơi này, chờ đợi ngươi được rồi. vậy, ngươi có bằng lòng đi không, hãy nói mau? Lúc bấy giờ, thật ra Đàm Nguyệt Hoa không làm sao có thể quyết định dứt khoát được là sẽ bằng lòng đi hay không.
Vừa rồi, nàng đã chính mắt trông thấy quái nhân này thi thố võ công cao cường tuyệt đỉnh nên đoán biết chắc chắn ông ta là một vị tiền bối quái kiệt trong võ lâm, và cũng không biết chừng vai vế của ông ta ngang hàng với người cha già của mình, chứ không kém sút hơn.
Tuy nhiên, thật sự thì đối với người cha của mình, Đàm Nguyệt Hoa vẫn chẳng hề biết được gì cả. Nhất là về danh hiệu trước đây đã làm rung chuyển khắp võ lâm của cha nàng, thì nàng lại chẳng hề được biết.
Nhưng dù sao Đàm Nguyệt Hoa hiện giờ cũng đã là một cô gái đi đứng khá nhiều, nên nàng có thể dám quả quyết phụ thân mình chính là một cao thủ thuộc vào hàng thượng thặng trong võ lâm. Giờ đây, nghe qua giọng nói của quái nhân này, thì tựa hồ ông ta rất quen thân với phụ thân nàng, như vậy, chắc chắn ông ta cũng là một nhân vật chẳng phải tầm thường.
Hơn nữa, ông ta lại chẳng tỏ ra muốn rúng ép nàng phải làm việc giúp cho ông ta, mà chỉ bảo là, nếu nàng bằng lòng làm việc ấy, thì chắc chắn sẽ có lợi cho nàng, như vậy, cái lợi đó tất nhiên không phải là nhỏ.
Nghĩ đến đây, thì nàng có ý định đi đến Quỷ Cung tại Bắc Mang Sơn một chuyến rồi sẽ hay. Nhưng khi nghĩ đến việc các cao thủ của hai phái Điểm Thương và Nga My cùng kéo đến ngọn Tiên Nhân Phong này, thì mọi việc xảy ra tất sẽ vô cùng nào nhiệt, và cũng chính là một cục diện ngàn năm chưa gặp một lần, chắc chắn sẽ giúp ích nhiều cho kiến thức của nàng lắm.
Như vậy, nếu nàng bỏ ra đi, thì sau này đâu còn có dịp nào để chứng kiến một cuộc tập hợp quần hùng to tát như thế này nữa? Chính vì thế, nên nàng lại do dự không muốn rời đi. Phương chi, Quỷ Cung là một địa điểm được canh phòng cẩn mật, đồng thời Quỷ Thánh Thạnh Linh lại là một con người giỏi về việc sử dụng chất độc, do đó, khắp Quỷ Cung đâu đâu cũng đầy hiểm nguy, không biết chừng mình chỉ cần đè tay lên bức tường một cái là đã bị trúng độc chết mất mạng rồi! Quái nhân trông thấy Đàm Nguyệt Hoa đăm chiêu nghĩ ngợi thì liền ngửa mặt nhìn trời cao không lên tiếng nói chi cả. Qua một lúc thật lâu, ông ta mới lên tiếng hỏi rằng:
– Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chưa? Đàm Nguyệt Hoa gượng cười, nói:
– Thật ra vãn bối không làm sao có thể quyết định dứt khoát được.
Quái nhân ấy cười, nói:
– Ngươi nói nghe hay lắm! Có phải ngươi thấy nơi này đang ồn ào náo nhiệt, nên không nỡ rời đi, hay ngươi vì sợ Quỷ Cung là một địa điểm nguy hiểm, nên không dám xâm nhập? Đàm Nguyệt Hoa vội vàng đáp:
– Lẽ tất nhiên vãn bối không phải sợ Quỷ Cung nguy hiểm. Vì dù cho đấy là ổ rồng hang cọp đi nữa mà khi vãn bối thấy cần đến, thì vẫn dám đến như thường! Quái nhân ấy nói:
– Nói thế là phải rồi! Hôm nay trong võ lâm chỉ mới bắt đầu đại loạn, chứ chưa phải đến Chương chấm dứt, do đó, những trường hợp náo nhiệt như thế này tất sẽ còn nhiều. Sau này dù cho ngươi không muốn chứng kiến, cũng chắc chắn không thể được! Đàm Nguyệt Hoa không ngớt nghĩ ngợi miên man, và một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
– Tiền bối có thể để cho tôi bàn bạc lại với huynh trưởng của tôi hay không? Người ấy đáp:
– Không cần! Vì nếu ngươi có thể đi, thì cứ ra đi một mình, không để cho ai được biết cả. Trái lại, nếu ngươi không thể đi, thì cũng phải giữ bí mật chuyện này, chớ tiết lộ ra cho người thứ ba rõ. Giờ đây, ta có thể tìm người khác để đi lo việc ấy cũng được. Vì con bé ở trong Phi Yến Môn kia, võ công cũng khá cao cường, và lòng can đảm có lẽ còn hơn ngươi nữa, vậy ta bảo nó đi, thì chắc chắn nó sẽ nghe lời đi ngay.
Đàm Nguyệt Hoa nghe nói thế, thì trong lòng không khỏi thấy chạm tự ái, nên đáp ngay rằng:
– Được, tôi bằng lòng đi giúp cho tiền bối! Người ấy nói:
– Như vậy mới phải chứ! Giờ thì ngươi đã hứa đi giúp cho ta rồi, ta mới nói thẳng cho nguơi được biết là sau này chắc chắn ngươi chẳng có điều chi phải hối hận với việc làm hôm nay đâu! Đàm Nguyệt Hoa tươi cười, nói:
– Sau này nếu có hối hận chi nữa, thì cũng không làm sao kịp được! Quái nhân ấy cười, nói:
– Việc ấy thì phải xem ở ngươi hành sự như thế nào. Ta nói thực cho ngươi rõ, là trong Quỷ Cung nguy cơ lớp lớp, nếu thiếu thận trọng một tí là sẽ mất mạng như chơi. Do đó mọi việc ngươi phải thực đề phòng mới được.
Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng vâng lời, rồi lại hỏi:
– Chẳng hay tiền bối còn có điều chi dạy bảo thêm, hầu tránh bớt đi một phần nào nguy hiểm chăng? Người ấy đáp:
– Ta cũng không biết chi nhiều để chỉ dẫn cho ngươi. Song, có một điều ta biết chắc, ấy là Quỷ Cung có hai bức họa đồ rất tỉ mỉ, một bức được cất giữ cẩn mật trong Quỷ Cung, còn một bức khác, thì mang theo trong người của Quỷ Thánh Thạnh Linh. Vậy nếu ngươi bản lãnh, thì hãy tìm cách trộm lấy bức họa đồ mang theo người của tên lão quỷ ấy, tất sẽ hành sự được dễ dàng. Bằng không, khi xâm nhập vào Quỷ Cung, ngươi trước tiên nên tìm lấy bức họa đồ đó, thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
Đàm Nguyệt Hoa nghe qua thì không khỏi bắt rùng mình! Thử nghĩ, với tài nghệ của Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không còn bị hại dưới tay của Quỷ Thánh Thạnh Linh, vậy bảo nàng tìm cách đến trộm một món vật trên người lão ta, thì chẳng phải là nằm mộng hay sao? Như vậy, chỉ còn cách đến Quỷ Cung, rồi sẽ tìm cách tùy cơ hành sự là hơn. Do đó nàng bèn lên tiếng nói:
– Nếu thế, thì sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên đường ra đi.
Người ấy lắc đầu nói:
– Không thể được! Ngươi phải đi ngay trong đêm nay!
-oOo-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.