Đọc truyện Luật Sư Và Bị Cáo – Chương 47: Kate
Tôi rút khỏi cuộc phục kích hoàn toàn bất ngờ của Tom Dunleavy và trú ẩn tại phòng làm việc của mình. Tôi biết đó chỉ là bề ngoài. Nó là một căn phòng. Nhưng tôi chỉ có nó một tháng, đồ đạc trang nhã và quang cảnh sông Đông chói lọi không làm tôi cảm thấy khá hơn ngay khi bước vào.
Từ chín giờ đêm qua có ba mươi mốt e-mail. Tám cái liên quan đến bức thư tôi báo với luật sư trưởng về vụ Pixmen Entertainment tối qua. Thân chủ của tôi, Tập đoàn Watermark cho rằng logo mới của Pixmen quá giống với logo của một trong các chi nhánh của họ, nên tôi viết thư buộc tội họ vi phạm thương hiệu và nêu viễn cảnh một vụ kiện hợp pháp, kể cả khả năng đóng băng mọi thu nhập của Pixmen trong mười bốn tháng qua.
Trong thư gửi lúc ba giờ bốn mươi ba phút sáng, luật sư của Pixmen thông báo đã xóa bỏ logo trên toàn bộ sản phẩm sắp xuất xưởng, các e-mail của luật sư bên Watermark thể hiện sự hài lòng và biết ơn của họ. Buộc tội bằng cách đe dọa để thuyết phục là một trong những mánh rẻ tiền trong nghề nghiệp của tôi.
Hơn chục e-mail khác là hậu quả bất ngờ của tình trạng lúng túng trong Đoàn Luật sư Mỹ về việc đề cao các ngôi sao nữ trong ngành luật. Nhiều thư của các tay “săn tìm người tài”, nhưng thú vị nhất là Hiệu trưởng Trường đại học Columbia hỏi liệu tôi có thời gian giúp Ủy ban tìm một chủ nhiệm khoa mới cho Trường Luật không. Có, tôi sẽ tìm ra thời gian.
Đúng chín giờ sáng, Mitchell Susser tới tóm tắt cho tôi vụ xử buôn bán nội bộ của Franklin Wolfe, nguyên quản lý Credit Mercantille. Phiên xử trước do một trong các đối tác có thâm niên của chúng tôi giải quyết, kết quả là bồi thẩm đoàn lúng túng và tôi được chỉ định trong phiên xử lại.
– Cứ thong thả, Mitch, – tôi nói, không muốn quá vội vã. Susser, người mới thuê, học Luật ở Harvard, đang duyệt lại các bản ghi chép ở phiên tòa.
– Wolfe, – cậu ta nói, – đã dùng quá nhiều thời gian để ngăn chặn một cách đáng ngờ, rõ ràng là bất hợp pháp. Ông ta phải trả giá bằng uy tín của mình và hầu như không đạt được gì. Tôi nghĩ phiên xử thứ hai là một cơ hội lớn.
Chúng tôi đang xem xét những điểm thuận lợi nhất cho bị đơn dự bị của chúng tôi thì Tony Reid, “ngài Reid” của Walmark, Reid và Blundell thò mái đầu hoa râm nổi tiếng vào phòng. Đằng sau ông là Randall Kane, người được coi là khách hàng có giá nhất của hãng.
– Cho tôi một phút được không, Kate? – Ông ta hỏi một cách khoa trương.
Susser vơ gọn giấy tờ của cậu ta và bỏ đi, còn Tony Reid và Kane yên vị ở đầu kia căn phòng.
– Kate, chắc là cô biết Randy rồi.
Tôi không cần gặp Kane mới biết ông. Trong quá trình hình thành Bancroft Subsidiaries, một trong các tập đoàn phát triển nhanh nhất thế giới, Kane đã trở thành một nhà lãnh đạo mẫu mực, hiện thân của một CEO đầy trách nhiệm. Với một đề nghị viết vội trên khăn ăn, một đồng sự tại một đơn vị khác đã ứng trước cho ông sáu triệu đô vì một việc làm ăn về sách vở.
Nhưng khi Reid giải thích kỹ càng mức độ cấp bách, tất cả đang có cơ nguy bị nhiều nguyên đơn kiện. Họ buộc Bancroft tội duy trì môi trường làm việc thù địch với phụ nữ và để tình trạng quấy rối tình dục lan rộng.
– Tôi biết là không cần nói với các vị, – Reid nói, – rằng vụ kiện đầy tính cơ hội này chẳng là gì ngoài mục đích moi tiền được che giấu sơ sài.
Theo kinh nghiệm của tôi với các luật sư trong vụ nhiều nguyên đơn, chắc chắn sự việc đó có thật. Là những chuyên gia xúi giục đòi bồi thường rất tinh vi, các luật sư này đặt ra mục tiêu, chuẩn bị vụ kiện rồi quăng một mẻ lưới bẫm cho các nạn nhân.
– Tôi không dính vào cái vụ này đâu, Kate, – Kane nói. – Toàn chuyện tào lao! Ba trong tám phó chủ tịch kỳ cựu của Bancroft là phụ nữ, và vợ tôi là người đồng sáng lập công ty. Bọn họ vớ nhầm người rồi. Nếu cần thiết, tôi sẽ nhận đến phiên tòa bằng mọi cách.
– Tôi không thể tin đấy là điều cần thiết, – tôi nói, – nhưng tôi cam đoan với các vị rằng phản ứng của chúng ta sẽ là tấn công.
– Cô cứ đánh cược là sẽ thế! – Randall Kane nói.
Phần ngày còn lại kín đặc những chỉ thị, những cuộc gặp và những cú điện đàm trao đổi. Nhà ăn của công ty mang món sa lát cho bữa trưa, sushi cho bữa tối, và khi tắt đèn lúc mười một giờ đêm, tôi không phải là người cuối cùng ra về.
Đêm tuyệt đẹp làm tôi nhớ ra đã bỏ lỡ một ngày thu đẹp, tôi quyết định đi dạo một lát rồi mới bắt taxi.
Tôi đang dợm bước đầu tiên tới đại lộ Park hầu như vắng vẻ, một dáng người cao nhô ra từ những cái bóng của trung tâm thương mại nhỏ bằng đá cạnh tòa nhà công sở của chúng tôi.