Đọc truyện Luật Sư Và Bị Cáo – Chương 35: Tom
Tôi không biết việc nào xấu hơn – chuyện vừa xảy ra hay ý nghĩ phải đối mặt với Marie. Tôi lê bước lên cầu thang, vào phòng đợi nhỏ, bà Marie và Clarence nhảy khỏi ghế và vây lấy tôi.
Đằng sau họ, ánh nắng rực rỡ đến khó tin ùa qua cửa kính ra bãi đỗ. Lúc ấy là tám giờ sáng. Dante và tôi đã ở trong ngăn đó hai giờ liền.
– Chuyện gì xảy ra với cháu tôi thế, ông Dunleavy?
– Tôi cần ít không khí, bà Marie, – tôi nói và bước qua cửa vào buổi sáng mát mẻ.
Marie đi theo và chặn tôi lại:
– Chuyện gì xảy ra với cháu tôi thế? Sao ông không nhìn tôi, ông Dunleavy? Tôi đang đứng trước mặt ông đây.
– Họ không tin cậu ấy, – tôi nói và đành nhìn vào mắt bà. – Họ không tin câu chuyện của cậu ấy.
– Sao lại có thể thế được? Trong đời, thằng bé chưa bao giờ nói dối. Ông có nói với họ thế không?
Clarence vòng cánh tay ôm bà và nhìn tôi thông cảm:
– Tom đang làm hết sức, bà ạ.
– Hết sức? Cháu định nói gì, hết sức? Ông ấy phải nói với họ chẳng có lý do gì trên đời để Dante dính dáng đến các vụ giết người ấy chứ? Thế súng đâu? Làm gì có vũ khí.
Tôi nhìn Clarence rồi nhìn bà Marie:
– Thực ra, họ đã có khẩu súng.
Tôi ngồi trên ghế dài và nhìn dòng xe cộ buổi sớm chạy trên đường 27. Đây là một đống hỗn độn, và mới thảm họa làm sao. Nó chỉ mới bắt đầu.
– Thế bây giờ ông sẽ làm gì, ông Dunleavy? – Bà Marie hỏi. – Ông là luật sư kia mà?
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa xoay sau chúng tôi mở. Dante lại bị còng, lần này có thêm hai cảnh sát thuộc Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Suffolk dẫn giải.
Mấy viên cảnh sát cố chặn bà Marie nhưng họ không sánh được với bà, bà chạy lọt vào giữa họ và vòng cánh tay quanh ngực đứa cháu trai. Dante khóc, và bộ mặt bà Marie trông còn thê thảm hơn. Họ không muốn tóm bà nên quay sang tôi.
– Các anh dẫn cậu ấy đi đâu? – Tôi hỏi.
– Trụ sở Tòa án hạt Suffolk.
– Chúng ta sẽ theo họ bằng xe của Clarence, – tôi bảo bà Marie. Bà thì thầm gì đó với Dante lúc Clarence nhẹ nhàng gỡ cánh tay bà. Cả hai bà cháu cùng khóc, và tôi hơi co mình lại.
– Ông có lường được điều này không? – Marie bất chợt hỏi tôi.
Tôi nhìn bà và không nói nhất định rồi, nhưng tôi khá tin chắc bà có thể đọc được ý nghĩ của tôi.