Đọc truyện Luật Sư Và Bị Cáo – Chương 33: Tom
– Sao cậu không bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về trận ẩu đả, – Barney Van Burren nói. Anh ta khoa trương vì có một nghi phạm ở đây, thuộc một vụ lớn đầu tiên làm Burren thực sự xáo động. – Cuộc ẩu đả chiều hôm ấy giữa cậu và Eric Feifer.
Dante đợi tôi gật đầu, rồi mới bắt đầu câu chuyện cậu đã đợi gần hai tuần để kể.
– Tôi chỉ biết vì sao chúng tôi xông vào nhau. Tôi không nghĩ cậu ấy làm thế. Mọi người bắt đầu xô đẩy, vài cú đấm tung ra. Nhưng không có ai bị thương. Khoảng ba mươi giây sự việc chấm dứt.
– Tôi nghe nói cậu ta nện cậu khá mạnh, – thanh tra J.T. Knight nói, đầu gối phải ông ta nảy lên dưới mặt bàn kim loại.
– Có lẽ cậu ấy thoi vài quả, – Dante nói. – Nhưng như tôi đã nói, không có gì nghiêm trọng.
– Tôi lấy làm lạ, – Knight nói. – Cậu cảm thấy ra sao khi bị một kẻ nhẹ hơn cậu hai chục ký đá vào mông, trong lúc các bạn cậu đứng bên lề quan sát?
– Không phải như thế, – Dante nói và nhìn tôi y như Knight.
– Nếu đó là việc nhỏ như vậy, – Van Burren hỏi, – tại sao bạn cậu lại chạy ra xe và lấy súng? Tại sao cậu ta lại dí súng vào đầu Feifer?
– Lúc đó rất lộn xộn, – Dante nói, trán cậu vã mồ hôi. – Tôi không biết Michael làm thế. Thậm chí tôi còn không biết cậu ấy có súng. Trước kia tôi chưa bao giờ nhìn thấy khẩu súng đó.
Tôi không biết Dante có nói thật không. Nếu cậu ta có thể nói dối những điều nhỏ nhặt thì sao?
– Walker còn đe dọa Feifer lần nữa, vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc? – Van Burren nói. – Tôi thấy chuyện có vẻ lớn đây.
– Cậu ấy chống cự.
– Chống cự? – Knight nói, thở phì phì. – Là cái gì?
– Hành động gay gắt, – Dante nói và liếc nhìn tôi cầu cứu. – Cậu ấy cố giữ thể diện vì Tom dỗ cậu ta bỏ súng xuống.
– Cả hai người tưởng chúng tôi là đồ ngốc? Phải không? – Knight nói, ông ta bất ngờ nhô qua bàn, dí sát mặt vào mặt Dante. – Mười tiếng sau cuộc ẩu đả “không có gì nghiêm trọng” và câu dọa đó, Feifer, Roche và Walco bị bắn vào đầu. Một vụ giết ba người – mà không có gì?
– Đấy chính là điều tôi đang cố kể với các vị về việc nó không phải là nghiêm trọng, – Dante nói, cái nhìn của cậu van nài hai thanh tra hiểu và nhìn nhận đúng ý nghĩa điều cậu đang nói. – Lý do duy nhất chúng tôi đến đấy đêm đó vì Feifer đã gọi cho Michael và đề nghị chúng tôi đến gặp cậu ta ở đó để có thể gạt chuyện này ra sau. Đây là sự thực, Michael đang tìm mua ít cần sa trên đường Beach. Lý do duy nhất chúng tôi bỏ trốn vì chúng tôi nghe thấy toàn bộ sự việc xảy ra và nghĩ rằng kẻ giết người đã nhìn thấy chúng tôi. Sự thực Feifer đã gọi điện và yêu cầu chúng tôi đến gặp cậu ấy, chứng tỏ điều tôi nói là thật.
– Vì sao cậu ta có số của Walker? – Van Burren hỏi.
– Tôi không biết. Tôi đã thấy Feifer nói chuyện với cô em họ tôi là Nikki ở nhà Wilson; có lẽ cậu ta lấy số từ cô ấy.
– Cậu cảm thấy ra sao về chuyện đó? – Thanh tra Knight hỏi.
– Về chuyện gì?
– Về việc Eric Feifer gặp cô em họ cậu.
Lúc Knight nói thế, ông ta lại nhoài qua nửa cái bàn nhỏ, nên khi tôi đập mạnh bàn tay vào giữa bàn, ông ta nhảy lùi về phía sau như súng nổ.
– Ông mới là người có vấn đề, – tôi nói, lúc này mặt tôi dí sát vào mặt Knight, còn gần hơn cả ông ta dí vào mặt Dante. Tôi lừa, nhưng Knight không biết. – Dante chẳng dính dáng gì đến những vụ giết người này. Cậu ta đã ở đó. Thế thôi. Bây giờ cậu ta ở đây để kể mọi thứ cậu ta nghe thấy và nhìn thấy đêm ấy. Hoặc giọng điệu của cuộc chất vấn này phải thay đổi, hoặc cuộc phỏng vấn này chấm dứt!
Knight nhìn tôi như thể ông ta sắp vung nắm đấm, và tôi mong ông ta làm thế. Nhưng ông ta chưa kịp làm thì có tiếng gõ mạnh vào cửa.