Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 118: Tom


Đọc truyện Luật Sư Và Bị Cáo – Chương 118: Tom

Đoạn Kết: Sau Mùa Thu


Tiếng giày ống nặng nề của người gác ban ngày dội vào những bức tường cách âm trộn than sỉ vây quanh tôi. Một phút sau có tiếng chìa khóa lách cách và tiếng then rít lanh lảnh, rồi lại có tiếng bước chân, tôi nhảy khỏi cái giường sắt rộng sáu mươi phân. Khi người gác rẽ qua góc cuối cùng đến xà lim của tôi, tôi đã đứng bên cửa.

Trong bảy tháng bị nhốt ở Riverhead – tôi ở đúng tầng giam Dante -, tôi không được người nào đến thăm, những bức thư duy nhất tôi nhận được là của thanh tra Connie P. Raiborne. Nếu Connie muốn moi và sử dụng kiến thức về tội phạm của tôi, tôi bảo, cứ lấy đi.

Vì những bức thư của ông ta là tất cả những gì tôi nhận được trong mối tương tác với nhân loại, tôi cố hết sức khiến ông ta thích thú, dẫu tôi phải bịa đặt ra nhiều thứ, tôi vốn rất cừ khoản này.


Người lính gác dẫn tôi vào một mảnh sân rào kín vì chính quyền bang có lệnh mỗi tuần cho tôi ra ngoài hai mươi phút, mở còng cho tôi qua một khe trong mớ dây thép gai khi tôi đã ở bên trong an toàn.

Bên kia con đường, các bạn tù được đưa đến đây chạy ngược xuôi trong sân, làn da đen của họ lấp lánh mồ hôi ngay dưới mặt trời tháng Chạp nhợt nhạt.

Tôi chơi vẫn cừ hơn những gã kia, nhưng người ta không cho phép tôi chơi bóng rổ trong cái ổ lưu manh này. Tôi chỉ được tự do ngắm quả bóng nảy lên và để mặt trời dọi vào gáy tôi. Lúc tôi đang tận hưởng những thứ đó, có sự gì đó rối loạn ở cuối trại, một số bạn tù bị đẩy vào trong.

Chỉ còn lại mình tôi, cách biệt với tất cả các bạn tù khác, từ khi tôi phang cho thằng cha ấy một trận nhừ tử đến mức họ vẫn phải cho hắn ăn bằng ống. Lúc này tôi hiểu đang xảy ra chuyện gì đó với cả sân, vì quả bóng rổ ngừng nảy và nơi này bỗng im phăng phắc. Với những thằng khốn tởm lợm ấy, nơi này còn tốt chán.

Tôi hầu như cảm thấy như thế. Nó làm tôi sợ chết điếng, nhưng là nỗi sợ đầy kích thích. Không ai biết được toàn bộ sự thực về mình, nhưng ở một nơi như thế này, bạn khám phá ra mình thiếu vắng những gì, hơn cả làn da hoặc nụ cười của Kate hoặc sự mơ mộng khiến nàng sinh động, tôi thiếu hành động, như đổ những quân xúc xắc lắc rào rào rồi để chúng lăn tròn, và lúc này chúng nảy qua sàn xi măng quây kín của sân nhà tù này.

Tôi đứng dậy và ung dung đến một góc gần hàng rào. Bằng cách đó không ai có thể đến sau tôi, và mỗi lần chỉ một người có thể với tới tôi.

Họ cử ba tên tới hành sự. Một tay da trắng trông ốm yếu, tay áo dài lượt thượt màu xanh và hai tay da đen to con.


Tôi không lúc nào rời mắt khỏi tên da trắng, vì tôi biết kẻ ở giữa bao giờ cũng thủ dao.

Lúc này, chúng đã đi quá nửa khoảnh đất và đi nhanh, nhưng tôi không động đậy một bắp thịt, ngay cả trên mặt. Tôi để chúng đến gần hơn nữa, và khi đó mọi sự sẽ thay đổi trong chớp mắt. Tôi đưa bàn chân phải lên và giáng một cú vào xương bánh chè của tên bên phải. Một tiếng rắc và tiếng hét đau đớn, và lúc này mặc dù trên bắp tay hắn xăm hình giao lộ vòng xuyến, thằng cha Ireland không thấy thế là may sao?

Nhưng còn nhiệm vụ sau đó, hắn không còn lựa chọn. Hắn rút bàn tay phải từ phía sau đùi và thọc mạnh con dao vào tôi.

Tôi nhìn thấy con dao khắp mọi phía, như một cú đấm chậm. Tôi có đủ thời gian cần thiết để xoay người và chộp lấy cổ tay hắn, quăng hắn vào tên thứ hai. Rồi tôi nện liên tiếp vào thằng khốn xăm hình cỏ ba lá, đồng thời dùng người hắn làm khiên, che đỡ khỏi tên kia. Lúc hắn đi khập khiễng, tôi chộp lưỡi dao tự tạo trong tay hắn và mảnh sân đầy tiếng chân dậm thình thịch của bọn chúng như đây là trận đấu quyền Anh ăn tiền, tôi xoay vào tên đứng bên trái, hắn to con, lạnh lẽo, đột nhiên tiến đến gần hơn không hề vội vã.

Tôi đã có ba vụ giết người, thêm một vụ nữa nào có khác gì, nhưng có một thứ khiến tôi lưỡng lự – có lẽ trong mắt hắn có một tí tẹo của Raiborne – và đó là lúc thằng cha thứ tư, tôi không nhìn thấy vì hắn đứng ngoài lồng sắt, thò cánh tay qua mắt lưới. Hắn cắt cổ tôi từ đằng sau.


– Người đó của Macklin, – một giọng phía sau tôi nói.

Khi cái thứ ướt, nóng tràn xuống cổ tôi, tôi biết thế là hết.

Tôi quỵ gối rồi ngã ngửa, tự hỏi ý nghĩ cuối cùng tôi có, vật cuối cùng tôi nhìn thấy là gì. Tôi không cần cha cố hoặc ai đó nắm bàn tay tôi. Tôi đã nhìn thấy Kate trần truồng đứng trong ánh trăng trên bãi biển. Tôi đã chơi bóng rổ trong NBA. Tôi đã đến Paris.

Mặt trời mỗi lúc một rực rỡ hơn và tung tóe thành hàng ngàn chấm trắng rồi các chấm này tan ra và một hình chữ nhật đen ngòm, khổng lồ choán hết bầu trời. Từ phía sau vẳng tới tiếng ầm ĩ kinh hoàng của kim loại cọ vào kim loại, rồi hình chữ nhật tách ra làm đôi và biến thành hai cửa sổ đồ sộ ấy, Cổng Địa ngục. Lúc giọt máu cuối cùng chảy khỏi người tôi, các cánh cửa mở toang đón tôi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.