Đọc truyện Luật Sư Và Bị Cáo – Chương 103: Kate
Những người dự thính còn nấn ná trên ghế như khán giả đọc danh sách đạo diễn, diễn viên ở cuối phim trong vài phút im lặng.
– Chúng ta yêu con, Dante, – bà Marie hét lên lúc cảnh sát đến bàn bị cáo đưa cậu đi. – Chuyện này sắp xong rồi, con ạ.
– Phải, – một thanh niên mặc quần áo bảo hộ lao động dây đầy sơn từ cửa kêu to, – đến lúc đó mày bị xử tử!
Tom và tôi bắt tay Dante, bàn tay cậu vẫn còn run; rồi cảnh sát còng tay cậu và đưa cậu ra thang máy có lồng thép đưa cậu xuống xà lim ở tầng hầm. Ở đầu kia căn phòng, hai cảnh sát hộ tống bồi thẩm đoàn ra cửa thứ hai và đưa họ vào xe buýt đang đợi. Xe sẽ chở họ một phần tư dặm xuống con đường đến khách sạn Ramada, họ sẽ nghỉ cuối tuần trên tầng bảy, tách rời khỏi phần còn lại của thế giới.
Sau khi xe buýt của bồi thẩm đoàn lăn bánh, Tom và tôi lẻn qua cửa sau và vội vã băng qua bãi đến chiếc xe Clarence để lại cho chúng tôi.
Khi chiếc xe tải màu vàng của chúng tôi chạy qua cửa sau, các phóng viên truyền hình và nhiều nhà báo khác vẫn đang đợi chúng tôi ở cửa trước. Lúc họ hiểu ra cơ sự, chúng tôi đã đi được nửa đường đến đường cao tốc Sunrise.
Phần lớn quãng đường về, chúng tôi không nói nhiều. Mệt mỏi là một phần lý do, nhưng đa phần là bẽn lẽn hoặc một thứ đại loại thế. Bỗng nhiên lại ở một mình với nhau, chúng tôi không biết nên xử sự ra sao. Thực ra, tôi đang nghĩ đến những ngày xưa, khi chúng tôi trẻ hơn nhiều. Trong năm cuối cùng ở trường trung học, Tom và tôi gặp nhau hàng ngày – lang thang trên bãi biển. Lối đó gần như xuyên qua trường đại học, và tôi đến hầu hết các cuộc Tom thi đấu hồi anh học ở St. John. Chính vì thế sự tan vỡ là một đòn choáng váng cho tôi. Tôi vẫn không biết liệu tôi đã lành vết thương chưa.
Dù sao khi Tom rẽ vào con đường nhà Macklin và tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, tôi đọc thấy vẻ thất vọng trong mắt anh.
Tôi cũng cảm thấy thế nhưng tôi mệt đến mức cần vào phòng riêng ngay trước khi ngã quỵ. Tôi mở khuy váy trước khi lên đến đầu cầu thang dựng đứng, kéo mành cửa sổ và nằm sóng soài ra giường.
Sự nhẹ nhõm vì được nằm trong những tấm trải sạch sẽ, trắng tinh chỉ kéo dài một phút. Rồi đầu óc tôi tua lại và bắt đầu ngẫm nghĩ lần thứ hai. Tom chủ trương nói đến vấn đề chủng tộc? Chúng tôi không đưa Dante lên bục liệu có đúng không? Vì sao tôi lại dễ dàng với Nikki thế? Lẽ ra tôi phải xé nhỏ cô ta. Liệu chúng tôi đã cố gắng hết sức chưa, nhỡ chúng tôi không theo được vết Loco? Chúng tôi đang lừa ai đây, khi nghĩ có thể thắng vụ này?
Sau đó giấc ngủ, món quà đáng yêu nhất mà con người được ban tặng, rủ tấm màn đen xuống.
Khi ngồi dậy trên giường lần nữa, tôi nhận ra những âm thanh như chim gõ kiến mổ vào kính, mà lúc này mới ba rưỡi sáng. Tôi đã thiếp đi hơn chín tiếng.
Có tiếng cách vào kính, rồi một tiếng cách nữa, tôi bò ra khỏi giường và lảo đảo đến bên cửa sổ. Tôi dò dẫm tìm tấm rèm, giật một cái, nó bay qua mặt tôi lên trần nhà.
Đứng trong sân sau, chiếc xe đạp nằm dưới chân, ném thêm một hòn sỏi vào cửa sổ, là anh chàng duy nhất từng làm tan nát trái tim tôi.
Lúc mặt Tom dãn thành một cái cười rộng ngoác, tôi mới nhận ra mình đang trần truồng.