Đọc truyện Luật Sư Hạng Nhất – Chương 19: Chứng Cứ 2
Yên Tuy Chi nghiêm túc nói: “Có.”
Joshua chợt cất cao giọng: “Thật sao?!”
“Chẳng qua cần cậu giúp một chuyện trước đã.”
“Giúp cái gì?”
“Nhìn thấy cái tủ màu đen ở cạnh đầu giường không?” Yên Tuy Chi hỏi.
Joshua gật đầu một cái, “Dĩ nhiên, tôi đâu có mù.”
“Bây giờ cậu đi qua đó.”
Joshua nghe vậy có chút không hiểu, cậu ta gãi đầu một cái, vòng qua giường lớn đi tới tủ đầu giường, dùng chân đá cái tủ kia, “Sau đó thì sao? Anh làm gì mà thần thần bí bí như vậy, nói thẳng ra không được sao? Chẳng lẽ trong này có cách của anh?”
Yên Tuy Chi cười gật đầu: “Đúng, bây giờ cậu kéo ngăn kéo ra.”
Joshua: “…Anh có thể nói một lần luôn không, sau đó thì sao?”
Cậu ta cau mày không ngừng lẩm bẩm, nhìn có vẻ rất không nhịn được, nhưng vẫn làm theo.
Yên Tuy Chi: “Có nhìn thấy bên trong có gì không?”
Joshua: “Có một cái… Băng keo?”
Yên Tuy Chi cười càng ưu nhã: “Vậy thì đúng rồi, chỉ cần cậu xé hai mẩu xuống, dán miệng mình lại, chúng tôi sẽ có cách.”
Joshua: “…”
Trong một cái chớp mắt như vậy, Joshua tay cũng đưa ra.
Yên Tuy Chi mỉm cười nói: “Lật tung tủ đầu giường lên, cậu sẽ mất luật sư.”
“…”
Joshua sậm mặt rút nắm tay về, lại giật giật chân.
“Đá mép giường một cái, hậu quả cũng như vậy.”
“…”
Cậu ta lại cố ghìm bắp chân mình lại, suýt nữa thì rút gân, sau đó lại theo thói quen há miệng muốn mắng người.
Một chữ “đm” vừa mới ra.
Yên Tuy Chi lại cười lên.
Lúc này không cần anh nói nữa, Joshua cũng đã tự động im lặng, nuốt mấy âm tiết phía sau xuống.
“Học một biết mười, đúng là thật thông minh mà.” Yên đại giáo sư khen một câu.
Cái tên bị khen kia… Xem sắc mặt là không muốn sống lắm rồi.
Joshua · Dale bực bội mà không làm gì được, tự mình bực mình đến mức đen cả mặt, nặng nề trở về cái ghế lúc đầu, đặt mông ngồi xuống.
Cậu ta đóng mở miệng mấy lần, cuối cùng mới phun ra một câu: “Tôi biết các anh có quy định, luật sư luôn phải nghĩ vì lợi ích của đương sự, anh không thể bắt nạt tôi như vậy.”
Yên Tuy Chi nói: “Cậu còn biết cái này?”
“…”
Joshua cảm thấy lời này có thể tính là công kích người ta.
Cậu ta trợn mắt nhìn Yên Tuy Chi, sau một hồi mới ngừng công kích cúi đầu, có chút phiền não đá đá chân mình, lại không làm ra động tĩnh quá lớn.
Yên Tuy Chi nhìn cậu ta, còn muốn há mồm, liền nghe Cố Yến bất thình lình ném một câu ra: “Nếu còn tiếp tục, tôi chỉ sợ không còn đương sự nữa.”
Joshua: “…”
Phải, đương sự bị tức chết rồi còn đâu.
“Không đâu.” Yên Tuy Chi cười một tiếng, nhìn vào mắt Joshua, nở nụ cười nói: “Thật ra thì cậu cũng đâu có tức giận thật, nếu không cậu sẽ không giống cá nóc ngồi đây lồi mắt ra nhìn mà tự nghẹn đâu, cậu đã sớm lao lên đấm đá, căn bản không cần quan tâm tôi đang nói gì.
Cậu thật sự không tức giận là bởi vì có thể phân biệt ai đang trêu chọc cậu, ai mới thật sự mang ác ý ghim cậu.”
Yên Tuy Chi dừng một chút, lại nói: “Thật ra thì cậu rất thông minh, nhưng tính tình lại nhanh hơn đầu óc.
Nếu như mắng người ít đi đôi câu, trước khi nổi giận suy nghĩ một chút, giống như như bây giờ ấy, vẫn dễ dàng làm cho người ta yêu thích.
Huống chi nếu thật sự muốn chèn ép người ta cũng không cần phải dựa vào mấy lời nói thô tục, cậu có nhìn thấy tôi vừa mắng cậu không? Không phải mặt cậu vẫn xanh lè như thường sao?”
Joshua: “…”
Cố Yến: “…”
Câu trước còn nói nghiêm túc như dạy dỗ, nhưng cuối cùng là đang dạy con người ta cái thứ nát bét gì vậy…
Nhưng đúng là Joshua không thể nổi nóng được với anh, chỉ có thể liếc mắt một cái coi như trả lời.
“Sẽ có cách thôi.” Yên Tuy Chi nói, “Chỉ cần cậu không lừa chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không gạt cậu.
Cậu về trước đi, tôi và thầy Cố nghiên cứu thêm một chút.”
“Ừ.” Lần này Joshua · Dale không nói gì thêm nữa, đàng hoàng gật đầu một cái, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc cậu ta mở cửa có chút do dự quay đầu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, buồn bực ra ngoài.
Ngược lại lúc sắp đóng cửa, Cố Yến đột nhiên từ tốn nói một câu: “Sau này đừng trèo tường rào nhà người khác, đấy không phải là chuyện tốt.”
Joshua: “Ừ.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Joshua · Dale rời đi.
Hai người trong phòng lại không lập tức nói chuyện.
Một phút sau, Cố đại luật sư nhấc mí mắt nhìn về phía đồng hồ điện tử trong phòng khách sạn: “Từ lúc Joshua · Dale vào cửa đến lúc cậu ta ra ngoài, tổng cộng 1 giờ 39 phút, cậu đại khái chiếm 80%, chỉ chừa lại cho tôi 20% thời gian bổ sung.”
Hắn ta vừa nói, đôi mắt động một cái nhìn về phía Yên Tuy Chi, không lạnh không nóng nói: “Nếu không chúng ta đổi một chút, tôi làm thực tập sinh đi.”
Yên Tuy Chi: “…”
Thói quen thật là đáng sợ, Yên đại giáo sư suýt chút nữa cười trả lời “Được nha, tôi không có ý kiến gì”, may mà kịp thời kéo khóe miệng xuống.
Anh “ờm” một tiếng, cảm thấy cần phải đổi đề tài một chút, vì vậy theo thói quen cầm cốc cà phê thủy tinh lên, nói: “Lần đầu tiên trực tiếp tham dự vụ án, có chút hưng phấn.
Đúng rồi thầy Cố, liên quan tới sự kiện xảy ra mà Joshua · Dale đã miêu tả 800 lần, anh thấy thế nào?”
Có tôn xưng cho đối phương mặt mũi, có việc chính dời đi sự chú ý của đối phương.
Hoàn mỹ.
Nhưng mà cốc cà phê kia của anh còn chưa kịp uống vào miệng, đã bị Cố Yến đưa tay rút đi.
Ngón tay của Cố đại luật sư vuốt dọc theo cốc cà phê, dùng ngón trỏ chỉ anh một cái, lành lạnh nói: “Cho cậu một đề nghị, có thể nói lảng sang chuyện khác, nhưng đừng để tay sai chỗ, lấy cà phê của người khác uống.”
Yên Tuy Chi: “…”
“Còn về chuyện đã xảy ra mà đương sự nói —” Cố Yến uống một hớp cà phê, rút ra một tài liệu chứng cứ vừa nhìn vừa nói: “Thầy giáo trước kia của tôi mặc dù ít khi nói lời đứng đắn, nhưng dù sao vẫn có một câu có thể nghe được.”
Yên Tuy Chi cười lạnh một tiếng trong lòng, lòng nói được đấy, còn nói xấu tôi.
Đợi sau này đến khi cậu biết được sự thật, sợ rằng cậu chỉ có nước khóc thôi.
Anh duy trì nụ cười khéo léo ôn hòa, hỏi: “Câu nào?” Dĩ nhiên anh biết là câu nào, trên thực tế căn bản anh cũng không muốn hỏi cái vấn đề đần độn này đâu, nhưng anh phải giả bộ làm thực tập sinh không có kinh nghiệm gì cơ mà, đơn giản dễ gạt dễ dàng nghi hoặc.
Kinh nghiệm nói cho anh biết, gần như mỗi một thực tập sinh cũng đều từng hỏi vấn đề tương tự, giả bộ một chút đều chính xác không sai.
Cố Yến buông cốc cà phê xuống, nói: “Liên quan tới những điều mà đương sự nói, cậu ta tùy tiện nói một chút, cậu tùy tiện nghe một chút.”
Yên đại giáo sư tiếp tục diễn: “Cho nên ý thầy của anh là Joshua · Dale không nói thật?”
Cố Yến nhìn anh một cái, ánh mắt lại trở về tài liệu chứng cứ một lần nữa, nói: “Câu vừa rồi kia đúng trong tình huống bình thường, nói cho cậu biết chẳng qua là để tránh việc sau này cậu hỏi lại loại vấn đề này.”
Yên Tuy Chi vẫn mỉm cười: “…” Vốn cũng không muốn hỏi đâu.
Cố Yến để mấy trang tài liệu về chứng cứ từ cửa hàng ở giữa hai người, ngón tay vòng quanh giao diện, để chúng hướng về phía Yên Tuy Chi: “Cậu đã xem mấy chứng cứ này chưa? Nếu như Joshua · Dale nói thật, như vậy nội dung mấy tờ này chính là giả.
Nếu như mấy tờ này là thật, vậy cậu ta nói láo.”
Dĩ nhiên Yên Tuy Chi đã xem mấy cái này rồi, thứ bên trong đủ để điền vào cả đống mắt xích chứng cứ, có thể chứng minh Joshua · Dale không chỉ dừng lại bên ngoài cửa phòng Kitty · Bell mà còn vào hẳn trong nhà, chạm vào công cụ gây án vân vân…
Những chứng cứ này đều đến từ phía cảnh sát.
Căn cứ những nội dung này, chuyện xảy ra hôm đó lại là một kiểu khác — khoảng 7 giờ 15 phút, Joshua · Dale leo tường vào nhà bà Kitty · Bell, cậu ta đã quan sát bà cụ này khá lâu, vô cùng quen thuộc.
Cậu ta canh đúng lúc bà lão ngồi trong phòng đan lát, cầm gối dựa trên ghế sa lon ngoài phòng khách và một món đồ trang trí bằng đồng, lặng lẽ tiến vào trong phòng.
Ghế tay dựa của bà Kitty · Bell luôn đưa lưng về phía cửa, bởi vì như vậy để bà dễ hướng mặt vào lò sưởi hơn, ngón tay có thể linh hoạt một chút.
Sau khi Joshua · Dale vào phòng, lợi dụng gối dựa che đi âm thanh, dùng vật trang trí bằng đồng đánh vào gáy bà lão.
Khoảng 8 giờ, cháu trai vẫn sống cùng bà lão – Chester – trở về.
Joshua · Dale nấp ở chỗ tối trong sân, sau khi Chester vào nhà mới vượt qua tường rào trở lại nhà mình, trong lúc vội vàng bỏ sót đôi hoa tai kia.
Nếu như Joshua nói đúng sự thật, như vậy cảnh sát đã làm giả.
Cố Yến: “Xem cậu tin tưởng cách sát, hay tin cậu ta.”.