Đọc truyện Luật Sư Hạng Nhất – Chương 15: Bệnh Viện 2
Yên Tuy Chi nhớ tới trong hồ sơ vụ án có viết địa chỉ của Joshua · Dale là số 94 khu Kim Diệp, người bị hại trong án vào nhà cướp bóc là số 93, ngay bên cạnh nhà Dale.
Nhưng mà những căn nhà ở đây rất lộn xộn, không hề có hàng lối, một gian phòng ở đây chỉ hận không thể đông tây nam bắc đều là hàng xóm, căn bản không nhìn ra được nhà bị hại là nhà nào.
Không đến đây tìm hiểu thì không thể hiểu được vụ án này.
Không trách sau khi Cố Yến nhận ủy thác, việc đầu tiên là mua vé tàu bay.
“… Tôi giới thiệu?” Giọng nói của Cố Yến không cao, nhưng cũng không cố gắng hạ thấp, cho nên dù Yên Tuy Chi không có ý định nghe, một phần câu nói vẫn chui vào trong tai kẻ đang thất thần là anh.
“Hôm nay làm sao vậy, cái nào cũng phải lôi tôi vào giữa?” Giọng của Cố Yến rất lạnh nhạt, “Chuyện này cậu nên tìm nhân viên hành chính, cậu ta có thể giúp cậu chọn được một người hợp lí, tôi chỉ nhận thực tập sinh thôi.”
Bởi vì nghe đến mấy chữ “thực tập sinh” này mà Yên Tuy Chi quay đầu nhìn về phía Cố Yến, nhưng đối phương còn chẳng thèm nhấc mí mắt.
Thật giống như cậu thực tập sinh trước mặt này là vật chết vậy.
Ngời đầu kia không biết nói cái gì, Cố Yến lại không mặn không nhạt đâm một câu: “Đúng là cậu không chọn thật.”
Yên đại giáo sư tiến hành suy đoán hợp lí thông qua mấy câu nói này — người truyền tin đầu bên kia hình như muốn tìm một luật sư thích hợp để hỏi ý kiến hoặc nhận một vụ án, có lẽ bởi vì không có thời gian hoặc là có nguyên nhân gì khác, ngay cả thực tập sinh cũng không ngại.
Yên Tuy Chi cong mắt lên, anh lấy tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi, lòng nói ông trời vẫn quan tâm anh lắm, mới vừa nói muốn kiếm thêm thu nhập, đường tiền tài đã tới rồi.
Nhưng mà…
Cố Yến hơi suy nghĩ một chút, dứt khoát nói với đối phương: “Đi tìm Adams đi.”
“…” Yên Tuy Chi duy trì vẻ mặt mỉm cười quay đầu ra lần nữa.
Cút đi, tức chết tôi rồi.
“Đang nhìn cái gì đấy?” Sau khi Cố Yến cắt đứt truyền tin, theo anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhất thời không tìm được mục tiêu.
“Đương sự của anh.” Khóe miệng Yên Tuy Chi mang theo một nụ cười, lại không thèm đưa mắt nhìn cái tên khốn chặt đứt đường tài lộ của mình một cái.
Có thể thấy tâm trạng anh chẳng ra sao cả, bởi vì vừa há miệng là bắt đầu cay độc người ta: “Joshua · Dale, ngay trong ngõ hẻm kia, đại khái đang về nhà, sau lưng còn vác một cái bao, trên miệng cái bao còn có một nhúm lông rối mù…”
Anh vừa nói vừa híp mắt một cái, dừng một chút lại sửa: “Được rồi, nhìn lầm, là đang cõng một người.”
“…”
Căn cứ vào sự miêu tả của anh, Cố Yến tìm được bóng người kia ở trong ngõ hẻm lộn xộn, “Đang cõng Rosi · Dale, còn người đàn ông đi theo phía sau…”
“Tài xế.” Yên Tuy Chi nói, “Vừa rồi hắn đi xuống từ chỗ ngồi của tài xế taxi.
Nhưng mà tôi rất kinh ngạc, Joshua · Dale lại ngồi xe về nhà.”
Khắp Tửu Thành toàn là xe đen, giá cả cũng không rẻ.
Quả thực không giống một phương tiện giao thông mà một người đến cơm còn không có mà ăn sẽ chọn.
Cố Yến nhíu mày, nói với Yên Tuy Chi: “Ăn xong đi xem cậu ta một chút.”
“Không phải đã hẹn ngày rồi à?”
“Nếu đã tới đây thì trước hẹn một chút cũng không sao.”
Thịt cừu ở nhà hàng này có độ lửa vừa vặn, thịt rất mềm, thật ra cũng không nhiều lắm, kết hợp với món súp nóng hổi thì rất thích hợp cho Yên Tuy Chi ăn từ từ.
Cố Yến nhìn sức ăn của anh, hiếm thấy nói một câu tiếng người: “Có muốn gọi thêm không?”
Yên Tuy Chi có chút kinh ngạc, trong lòng nói đồ chơi này thế mà còn quan tâm người ta ăn no hay chưa.
Anh lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ ăn được như vậy trong chốc lát thôi.”
“Đề nghị tốt nhất cậu nên ăn no một chút.” Mặt Cố Yến đầy vẻ lạnh lùng: “Đừng trông mong tôi sẽ dẫn cậu đi ăn năm bữa một ngày.
“…”
Tại sao ban đầu mình lại cho một đứa học sinh biết nói chuyện như vậy vào cửa?
Yên Tuy Chi im lặng hai giây, mỉm cười: “Không cần phiền ngài, tôi cũng có chân.”
Lúc hai người bọn họ đi vào dãy phòng chật chội vừa đúng giờ cơm, dầu mỡ bay ra từ cửa sổ các căn phòng xen kẽ trong ngõ hẻm rất hẹp, gần như bị dầu mỡ lấp đầy, có chút sặc người.
Lúc trước ở trên tầng nhìn xuống dù sao vẫn có thể nhìn ra một vài hoa văn loáng thoáng, bây giờ đi vào đây rồi, Yên Tuy Chi mới phát hiện, đây không phải là khu dân cư, đây rõ ràng là mê cung.
Di chuyển hai ba bước đã không phân rõ đông tây nam bắc rồi.
Trong lòng Yên đại giáo sư nói may mà không tới đây một mình, nếu không vào cái mê cung này, coi như giao cả nửa đời sau cho nó luôn.
Thần kỳ là Cố Yến tìm thấy quy luật số trong sự hỗn loạn này, dẫn Yên Tuy Chi đi qua mấy khúc quanh, liền đứng ở ngoài cửa phòng số 94.
Đây là một nơi duy nhất không có khói bay từ trong ra, một nhà khác cũng có một cái bếp lạnh là nhà sát đó.
Yên Tuy Chi lẩm bẩm suy đoán: “Nhà không nổi lửa kia không phải là số 93 chứ?”
Cố Yến đã tìm được số nhà trước anh một bước: “Ừ, nhà của Kitty · Bell.”
Phu nhân Kitty · Bell là một bà lão hơn bảy mươi tuổi, trong quá trình bị cướp đã bị thương ở gáy, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện.
Nếu như bà có thể tỉnh lại xác nhận kẻ tình nghi, như vậy xét xử vụ án này sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều.
Đáng tiếc bà vẫn chưa mở mắt, hơn nữa gần đây còn có xu hướng không cần mở mắt nữa…
Bây giờ Joshua · Dale rất cần chứng minh cậu ta trong sạch, mà bên truy tố thì đang thu thập nhiều chứng cứ hơn, để đưa cậu ta vào tù.
Cố Yến cúi đầu đi qua mái hiên thấp, gõ cửa nhà Joshua · Dale.
Yên Tuy Chi đứng ở bên cạnh, cũng cúi đầu tránh mái hiên như vậy, tặng cho xương cổ không tính là quá tốt của mình một cái điếu văn.
“Ai?!” Người ở bên trong hiển nhiên không mến khách, lúc kinh lúc rống giống như một con nhím.
“Luật sư của cậu.”
Một lát sau, cái cửa cũ kĩ kia bị người từ bên trong kéo ra, “két” một tiếng khiến người ta ê răng.
Joshua · Dale lộ ra nửa gương mặt, thấy rõ người bên ngoài, “Không phải anh đã hẹn ngày sao?”
Yên Tuy Chi cũng không khách khí chút nào: “Vào nhà nói đi.”
Joshua · Dale: “…”
“Được phép nộp tiền bảo lãnh rồi, kiểu gì cũng phải vui vẻ hai ngày chứ? Sao cái tên nhóc cậu vẫn mang vẻ mặt như viếng ma thế kia?” Sau khi vào cửa Yên Tuy Chi phun ra một câu đùa giỡn.
Joshua · Dale rút lại vẻ thù địch ban đầu, buồn bực nói: “Em gái tôi bị bệnh.”
Cậu ta vừa nói đôi mắt lại đỏ lên một chút, cứng rắn cắn răng mới nuốt được nỗi buồn về, không mang theo tiếng khóc, “Nó vẫn luôn đứng ở ngoài trại tạm giam chờ tôi, bây giờ bị bệnh.”
Yên Tuy Chi đi vào phòng ngủ chật hẹp, liếc nhìn cô bé được bọc trong chăn, dùng ngón tay chạm vào trán nó: “Nóng quá, nó ngồi đó được bao lâu rồi?”
Joshua · Dale: “Chắc năm ngày, nó không thấy tôi sẽ không trở về nhà.”
“Có thuốc sao?” Cố Yến quét một vòng, thấy được hộp thuốc đã bóc ở trên bàn.
“Đã cho uống rồi, cũng không biết có tác dụng hay không.” Joshua có chút phiền não gãi đầu một cái, sau khi vòng vo một vòng ở phòng ngủ, lại lấy áo bông cũ kĩ tới, đắp lên ngoài chăn của Rosi · Dale, “Hy vọng có thể ra mồ hôi nhanh một chút.”
Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn cái bếp đã đóng bụi, hỏi: “Có ăn trước khi uống thuốc không?”
Joshua · Dale lắc đầu một cái: “Không, nó nuốt không trôi, chỉ nói choáng váng khó chịu.”
“Vậy không được, phải đi bệnh viện.
Cô bé là ngày đông đói quá mới sinh bệnh, uống thuốc này cũng vô dụng.”
Chăn nệm cộng thêm áo bông có chút dày nặng, càng khiến cô bé bị đè bên dưới thêm gầy yếu, co ro thành một cuộn nhỏ, môi cắn đến trắng bệch.
Joshua · Dale cào tóc một cái, quay đầu liền bắt đầu lục tung phòng lên.
Lúc cậu ta gấp gáp có chút dọa người, nặng tay nặng chân, giống như có thù oán với cái tủ vậy.
“Cậu dỡ nhà đó hả?” Yên Tuy Chi buồn bực.
Joshua · Dale: “Trả tiền.”
Cố Yến lắc đầu một cái, cầm cái áo bông trên giường bọc cô bé lại, nói với Yên Tuy Chi: “Gọi xe.”
Joshua · Dale đứng ở trước tủ sửng sốt một chút, siết chặt ngón tay, cứng đầu nói: “Tôi có thể tìm được tiền, còn lại một chút cũng đủ đi bệnh viện một lần.”
“Biết rồi, về trả bọn tôi sau.” Yên Tuy Chi ném cho cậu ta một câu, quay đầu đi ra cửa.
Những lời này này như kỳ tích khiến cho Joshua · Dale dễ chịu hơn một chút, thu lại tính tình ngang bướng của mình.
Cậu ta vội vàng đi theo phía sau hai người, kêu lên: “Có xe, trong ngõ hẻm có xe!”
Cậu ta vừa ra khỏi cửa đã lao vào trong ngõ hẻm bên cạnh, gọi một tiếng vào trong một căn nhà đen thui: “Faiks!”
Xe mà Joshua · Dale nói chính là chiếc xe mà Yên Tuy Chi thấy từ trên tầng.
Vị tài xế kia ở trong ngõ hẻm, bị Joshua gọi hai tiếng liền lau miệng chạy đến, mở cửa xe ngồi vào.
“Đi bệnh viện?” Tài xế tên là Faiks cho xe chạy, hỏi một câu.
Giọng nói của gã rất thô ráp, khiến người nghe không thoải mái lắm.
Yên Tuy Chi ngồi ở phía sau, vừa nghe thấy giọng nói này liền nhìn vào kính chiếu hậu một cái.
Tài xế này còn rất quen, trên mặt có sẹo, lúc trước đã từng chở anh và Cố Yến.
“Đúng! Càng nhanh càng tốt!” Joshua · Dale lo lắng thúc giục.
Faiks không nói nữa, đạp ga xông ra ngoài.
“Lúc trước tôi ăn cơm ở trên tầng nhà hàng kia, vừa vặn nhìn thấy hai người lái xe vào ngõ hẻm.” Yên Tuy Chi nói, “Còn đang thắc mắc cậu lấy đâu ra tiền gọi xe, hóa ra là quen biết.”
“Ừ.” Joshua · Dale một lòng nhìn chằm chằm em gái, có chút không bình tĩnh trả lời, “Nhà cách nhau rất gần, thường xuyên gặp được ở trong ngõ hẻm.
Buổi sáng lúc tôi đến trại tạm giam tìm Rosi, vừa vặn nhìn thấy gã đang nói chuyện với Rosi.”
Faiks ở trước mặt nói tiếp, “Lúc đó tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy cô bé ngồi xổm ở đó sắp ngất, dù sao cũng cùng một cái ngõ, không thể mặc kệ được.”
Joshua · Dale đã quen với việc thô lỗ, nghe lời này thì không lên tiếng, qua một hồi lâu mới nhớ cho thêm một câu: “Cám ơn.”
Faiks liếc cậu ta một cái ở trong kính chiếu hậu, “Chớ khách khí như vậy.”
Bọn họ đến bệnh viện Xuân Đằng, gần khu dân cư Kim Diệp.
Bệnh viện này ngược lại rất nổi danh, có rất nhiều chi nhánh ở các hành tinh khác nữa, sau lưng có tập đoàn tài chính chống đỡ, tính chất nửa từ thiện, thu phí không cao, đối với Joshua · Dale mà nói là vô cùng thân thiết…
À, đối với Yên Tuy Chi trước mắt mà nói cũng như vậy.
Điều này cũng có nghĩa nơi đây rất bận rộn, người đến người đi cứ như đang đánh giặc.
Đến khi đưa Rosi · Dale vào truyền nước đâu vào đấy rồi thì đã là nửa giờ sau.
Joshua · Dale giúp em gái đấm bóp cánh tay ở phòng truyền nước, Yên Tuy Chi thì chờ ở bên ngoài.
Trên màn hình ở khu chờ luôn có thông báo, nói chuyên gia cốt lõi của bệnh viện Xuân Đằng hôm nay khám bệnh một ngày, tổng cộng có mười vị, màn hình vô cùng nghiêm túc chiếu ra, cứ như lệnh truy nã.
Yên Tuy Chi dựa vào cửa sổ thưởng thức mấy cái giấy chứng nhận muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu, dư quang liếc về phía thủ tục của bệnh viện bên cạnh màn hình.
Bên trong đang sáng rực một địa chỉ có thể giải phẫu điều chỉnh gen của bệnh viện.
“Điều chỉnh gen…” Yên Tuy Chi híp mắt một cái.
“Cậu nói gì đấy?” Cố Yến sợ hai anh em đương sự chết đói ở bệnh viện, đi ra cửa mua chút đồ ăn, kết quả vừa trở lại liền nghe thấy Yên Tuy Chi đang lẩm bẩm cái gì đó.
“Không có gì.” Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn túi đồ ăn trong tay hắn ta, “Nhiều như vậy? Anh chắc chắn cái dạ dày của hai tiểu quỷ đói đến điên rồi kia có thể chịu được? Đói lâu không thể lập tức ăn quá nhiều đâu.”
Cố Yến không để ý tới anh, vẫn đi vào phòng truyền nước, không lâu sau lại đi ra, đồ trong tay ít đi hơn nửa, nhưng còn giữ lại một chút.
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, tự cầm ly cà phê, đưa đồ còn dư lại cho Yên Tuy Chi, đang căng mặt muốn nói chút gì, lại có một sóng người ùa từ ngoài cửa vào, khóc lóc kêu la “nhường đường một chút”, loạn hết cả lên.
Lúc hai cái giường đẩy gào thét đi qua trước mặt, Yên Tuy Chi mơ hồ nghe thấy trong đám người có người nói ra câu bị nổ đường ống.
Anh giật lông mày mấy cái, dùng cùi chỏ huých vào người Cố Yến, nói: “Ê? Nói đến nổ tôi mới nhớ, trong đống hồ sơ anh đưa cho tôi hình như có rất nhiều án nổ.”
Cố Yến gác khuỷu tay lên trên bệ cửa sổ, uống một hớp cà phê, “ừ” một tiếng.
Yên Tuy Chi hỏi: “Nhận nhiều án nổ như làm gì?”
Một lúc sau, Cố Yến mới nuốt cà phê xuống, nói: “Tôi có một người thầy, nửa năm trước chết ở trong án nổ.”.