Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 80: Một mình đấu với Cự Lang


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 80: Một mình đấu với Cự Lang

Translator: Nguyetmai

Một mình Khai Tâm giết chết hơn bốn mươi người của Thiên Bá Môn, tin tức này nhanh chóng rơi vào tai của môn chủ Thiên Bá Môn.

Hùng Bá đang rất bực bội.

Bởi vì khi hắn ta nhận được tin tức, đội ngũ đang ra khỏi thành của hắn ta gặp phải đám người của Long Hổ Môn. Lượng người đông đảo hùng hổ tụ tập dưới Hàn Sơn Tự khiến người của Thiên Bá Môn không dám tới quá gần.

Còn về Long Hổ Môn, bởi vì người của bọn họ bị Thiên Bá Môn tập kích và giết chết, ai nấy đều nóng lòng đi báo thù, thế nên trên đường đến Long Hổ Môn đã giết hơn hai mươi ngươi chơi của Thiên Bá Môn…

Hùng Bá chỉ có thể ở lại trong thành…

Bị người của Long Hổ Môn cầm chân, bọn họ không kịp đi chi viện cho Lâm đà chủ, chỉ có thể trơ mắt mặc cho Lâm đà chủ bị Khai Tâm giết chết, còn phải tiếp tục triệu tập người ngựa để ứng phó với hành động quy mô lớn của Long Hổ Môn.

“Lam Sam Quân Tử Kiếm.”

Đứng trong thành, Hùng Bá thầm nghiến răng: “Tên nhóc Khai Tâm này quả nhiên là có chút thực lực…”

Lần này hắn ta bó tay rồi.

Lúc đầu hắn ta định nhân cơ hội này đọ sức với Long Hổ Môn một phen, vì thế đã điều rất nhiều thành viên ở cảnh giới Xuất Nhập tới Hàn Sơn Tự trông chừng những khu vực có Cự Lang, sau đó phối hợp với lực lượng trong thành và giáp công những đệ tử Long Hổ Môn vào rừng cây.

Nhưng hắn ta không thể ngờ được Khai Tâm lại xông vào đó trước!

Hơn nữa bọn họ cũng đánh giá thấp thực lực của tên sát thần này, hơn năm mươi cao thủ mà chỉ có mười người may mắn trốn thoát, cả một đội ngũ bị đánh tan. Những người trong thành lại chẳng dám ra khỏi thành vì khí thế của Long Hổ Môn, kế hoạch hoàn toàn bị đảo loạn, trong lòng Hùng Bá vô cùng tức tối.


“Môn chủ, chúng ta có ra ngoài thành nữa không?”

“Xem trước rồi nói.”

Lông mày của Hùng Bá nhíu chặt lại, hắn ta không dám cho các huynh đệ đang tụ tập ở cửa thành ra ngoài.

Hơn bốn mươi người chết trận trong rừng cây, thực lực bị hao tổn nặng nề (sau mỗi lần tử vong, tiền tài trên người sẽ mất đi 50%, cảnh giới nội công hao tổn 20%, tương đương với một tháng rơi vào trạng thái bị thương), cho dù sống lại thì cũng chỉ bằng thực lực của những người mới chơi bình thường, không thể chiến đấu được. Tình cảnh này mà đi nghênh chiến với Long Hổ Môn thì rõ ràng là không khôn ngoan.

Trầm ngâm một hồi, Hùng Bá ra lệnh: “Dặn dò các huynh đệ đừng hành động lỗ mãng.”

“Phái mấy huynh đệ đi theo Long Hổ Môn vào rừng xem sao, Khai Tâm là kẻ thù cũ của bọn chúng… Nếu hai bên mà đánh nhau thì quá tốt.”

“Rõ!”

Mấy người chơi mới vội vàng ra khỏi thành, bám theo sau đội ngũ của Long Hổ Môn, vào sâu trong rừng cây của Hàn Sơn Tự…

Lúc này người của Long Hổ Môn vẫn chưa biết rằng hung thủ tập kích bọn họ đã rời khỏi rừng cây, người đang chiếm cứ địa bàn của Cự Lang là nhóm người Khai Tâm.

Sau khi giải quyết hết cả đám Thiên Bá Môn, Khai Tâm xem xét một hồi, cảm thấy đánh nhau kiểu này chẳng được tích sự gì cả.

Mặc dù không bị thương, nhưng chiến lợi phẩm thu được khi giết chết người chơi bình thường lại cực kỳ nhỏ, xử lý hơn bốn mươi người mà hắn đã dùng hết tám viên Hoàn Dược rồi!


Một viên một trăm lượng, có nghĩa là tám trăm lượng bạc…

Đối với người đang gặp nguy cơ về tài chính như Khai Tâm, tám trăm lượng bạc cũng coi như một con số không nhỏ rồi. Vì thế, hắn không rảnh mà nghĩ tới phản ứng của Thiên Bá Môn, vội vàng đi tìm tung tích của Cự Lang ở trong rừng cây.

Thời gian có hạn, kiếm chút chi phí để hành tẩu giang hồ rồi nói sau!

Nhưng ba người còn lại hoàn toàn không thể hiểu nổi sự bình tĩnh của Khai Tâm, cười bất đắc dĩ không thôi.

Lúc trước là Long Hổ Môn, bây giờ là Thiên Bá Môn, hơn nữa còn giết chết hơn bốn mươi người cùng một lúc. Bọn họ không hiểu tại sao Khai Tâm có thể thản nhiên như không, lẽ nào không sợ Thiên Bá Môn sẽ dốc sức đuổi giết bọn họ hay sao? Cho dù thực lực của Khai Tâm hơn người, nhưng đối mặt với một môn phái thì vẫn rất nguy hiểm.

“Đừng lo.”

Khai Tâm dẫn đầu, mở miệng giải thích: “Khoảng một tiếng nữa là tối rồi. Đêm đến, nơi này chính là thiên hạ của ta, chỉ cần đầu óc môn chủ của Thiên Bá Môn vẫn bình thường thì trước mắt sẽ không kiếm chuyện với chúng ta đâu, đủ thời gian để chúng ta thu thập một lượng lông sói lớn rồi.”

“…”

Ba người nhìn nhau, thế có nghĩa là hành động lần này của bọn họ có an toàn hay không, còn phải xem đầu óc của môn chủ Thiên Bá Môn thế nào nữa.

Chưa tới hai phút, nhóm người Khai Tâm nhìn thấy một đôi mắt lớn ánh lên tia sáng màu xanh lục ở trong rừng cây.

Ba người dừng bước!


Ngay sau đó, chủ nhân của đôi mắt xanh lục đó thong dong bước tới, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi, chậm rãi ra khỏi rừng cây sâu thẳm. Đôi mắt của nó toát lên sự lạnh lẽo, nhìn bốn người từ trên cao xuống.

Khác với sói hoang trưởng thành, Cự Lang được ông trời ưu ái hơn về thể hình. Cao ngang với một người trưởng thành, thân dài hơn năm mét, như một gã khổng lồ đứng trước mặt bốn người họ, tỏa ra hơi thở của dã thú, khiến Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh và Thương Lang khó thở hơn nhiều.

Cao quá!

Lớn quá!

Ba người lẳng lặng nuốt một ngụm nước miếng xuống cái cổ họng khô khốc của mình.

Chỉ khí thế thôi mà Cự Lang đã khiến bọn họ cảm thấy e sợ rồi, gần như không biết phải ra tay thế nào.

“Các đệ để ý tình hình xung quanh, giao nó cho ta.” Khai Tâm biết, ba người vừa mới bước vào cảnh giới Xuất Nhập muốn đối phó với Cự Lang ở cảnh giới Tạo Hóa thì quá khó khăn, vì thế hắn xòe Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ ra, bước lên trước một cách chậm rãi.

Một bước, hai bước…

Khai Tâm bước đi nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời, ý chí chiến đấu tăng vọt!

Rất nhanh, trong mắt Cự Lang chỉ còn lại một mình Khai Tâm.

Trực giác của dã thú nói cho nó biết, con người trước mặt này không giống với những kẻ mà nó từng gặp trước đó, mặc dù trông rất yếu đuối, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.

Gào!

Trước sự khiêu khích của con người, Cự Lang giận dữ, hơi thở của thú dữ bao quanh Khai Tâm, móng vuốt sắc bén của nó vồ ra, để lại mấy vết cào trên mặt đấy.

Vút!


Trên không, thân thể to lớn như một tia chớp màu đen của Cự Lang nhào về phía Khai Tâm, tốc độ nhanh vô cùng, thậm chí đã vượt qua tốc độ của đại trại chủ Hắc Phong Trại.

Bọn Tuyền Phong Tiểu Lý đồng loạt sợ hãi.

Nhưng con thú dữ thế này thông thường đều đã tập luyện mỗi một động tác đi săn của mình hàng trăm nghìn lần, thậm chí còn hơn xa vài người có võ học tông sư, vì thế cũng rất dễ hiểu khi tốc độ công kích của Cự Lang ở cảnh giới Tạo Hóa nhanh hơn cả đại trại chủ của Hắc Phong Trại.

Vẻ mặt của Khai Tâm cũng trở nên nặng nề.

Cho dù trong tay có Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức dùng da thịt mình để đối chọi trực diện với móng vuốt của Cự Lang.

Với lực sát thương của Cự Lang, kể cả hắn cũng khó mà đỡ được móng vuốt của nó. Khởi động Đăng Vân Bộ, Khai Tâm lướt ra phía sau khoảng nửa mét rồi rơi xuống đất, trùng hợp né được đòn đánh được dồn hết sức lực ấy của Cự Lang.

Không để nó có cơ hội tấn công lần nữa, vừa chạm xuống đất là Khai Tâm lao ngay về phía Cự Lang như một cơn gió lốc.

Hình thể nó quá lớn, không thể hất tung nó ra như khi chiến đấu với sói hoang được, chỉ có thể tấn công thật mạnh mẽ.

Thế nhưng, cũng phải kể đến những bộ phận cần tấn công.

Điểm yếu trí mạng, cũng chính là các huyệt đạo và các khớp nối quan trọng trên người, một khi đánh trúng, thực lực của Cự Lang sẽ giảm bớt, còn nếu cứ công kích bừa thì sẽ giống những người chơi trước đó, quần ẩu cả nửa ngày mới giết được một con, có khi còn không biết bên nào sẽ chết trước nữa.

Ngay lập tức, quyền thế thay đổi, khí thế trên người Khai Tâm cũng thay đổi theo!

Một dòng khí đen rất dễ thấy được Khai Tâm giữ vững trong tay, nhanh chóng quấn quanh Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, mang theo hơi thở hùng hậu nện vào người Cự Lang, hệt như mãnh hổ xuống núi.

Rầm!

Âm thanh vô cùng vang dội! Cự Lang gầm lên một tiếng đau đớn, cơ thể khổng lồ của nó bị một nguồn lực hất văng ra sau nửa mét, móng vuốt xẹt qua mặt đất, tạo thành bốn vệt hằn sâu, trong mắt nó hiện lên phẫn nộ và không sao tin được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.