Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 70: Thế
Translator: Nguyetmai
Mặc dù về mặt võ học và cảnh giới nội công, Khai Tâm yếu thế hơn rõ rệt, nhưng hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu mà đối phương không có, khéo léo tới gần cột cờ trước. Ngay khi lời nhắc nhở của hệ thống vang lên, hắn nói một câu khiến Orochimaru giật mình, lực chú ý của hắn ta tập trung hết lên người mình.
Orochimaru không làm Khai Tâm thất vọng…
Dưới bầu không khí mà hắn tạo ra, Orochimaru cũng rất phối hợp, hoàn toàn chỉ chú ý tới Khai Tâm. Sự lo lắng khó hiểu, áp lực hình thành khi Khai Tâm nhìn từ trên cao xuống cùng với uy thế tăng lên sau khi khởi động cảnh giới nội công, tất cả làm ưu thế của Orochimaru tan biến. Kết hợp với Liễu Diệp Phi Đao, hắn ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cột cờ. Như thể một con dã thú gặp phải thiên địch, Orochimaru kề sát Tử Mẫu Kiếm vào thắt lưng, cơ thể hơi co lại, bước từng bước tới gần cột cờ, cũng chính là vị trí của Khai Tâm và Liễu Diệp Phi Đao trên tay hắn.
Khai Tâm cũng ngừng thở, hắn lẳng lặng nhìn Orochimaru bước lại gần, lông mày nhíu chặt lại.
Tử Mẫu Kiêm Cố!
Đây là kỹ thuật phòng ngự nổi tiếng của Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, mang ý nghĩa kiểm soát mọi mặt từ trước đến sau.
Muốn ném trúng phi đao ngay trước mắt hắn ta quả thực là một thách thức rất lớn – Orochimaru cũng là kẻ địch mạnh nhất mà hắn gặp được kể từ khi vào “Giang hồ” đến nay, chỉ hơi bất cẩn thôi là có thể sẽ bị đối phương chớp thời cơ! Như vậy thì không những mất hết những ưu thế trước đó, mà còn có khả năng thua trận nữa.
Chỉ với chút ít kinh nghiệm và kỹ xảo thì không thể hoàn toàn lật đổ ưu thế của võ học thượng thừa được!
Nhưng mấy ai biết được sự căng thẳng trong lòng Orochimaru?
Quyền pháp cấp tông sư, khinh công cấp tông sư, hơn nữa từ ánh sáng lạnh lẽo trên phi đao của đối phương thì ắt hẳn ám khí cũng đã đạt tới cấp tông sư, sức chiến đấu không thua bất cứ một cao thủ ở cảnh giới Tạo Hóa nào.
Nếu không phải vì muốn đoạt được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng cao thủ Nam Hoa để làm nhục giáo viên trong trường, thật sự hắn ta cũng không muốn đối đầu với một kẻ có thực lực mạnh mẽ và hiểu biết về võ công của mình như vậy!
Những tiếng đếm ngược của hệ thống về thời gian Khai Tâm đến gần phạm vi cột cờ không ngừng nhắc nhở Orochimaru phải tiến lên!
Thế nhưng, Liễu Diệp Phi Đao trong tay Khai Tâm lại giống như một loại vũ khí đoạt mạng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đầy sát khí, bao phủ từng ngóc ngách trên võ đài, càng đến gần thì nguy hiểm càng lớn!
Mỗi một bước đều là mạo hiểm tính mạng.
Mồ hôi lạnh dần thấm ướt lưng, bước đi của Orochimaru càng lúc càng nhỏ. Hơn nữa, vị trí đứng của Khai Tâm khá đặc biệt, khiến hắn ta phải ngẩng lên nhìn, góc độ càng lúc càng lớn, gia tăng sự khó chịu và căng thẳng của hắn ta.
Thời gian trôi qua từng giây một…
Khai Tâm chỉ luôn tích lũy năng lượng vào phi đao chứ không ra tay.
Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể đang tiến lại gần của Orochimaru, mũi đao của Liễu Diệp Phi Đao thoáng thay đổi góc độ.
Lúc Orochimaru cách cột cờ khoảng năm mét thì đã qua gần nửa phút. Bởi vì không dám thả lỏng nên cổ của hắn ta đã hơi nhức mỏi, chân nặng như đeo gông, mỗi bước đi đều cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng trên võ đài luận võ 3D này không có mặt trời, nhưng Orochimaru luôn cảm thấy có một mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, tỏa ra nhiệt độ cao như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ, khiến người ta không sao thở nổi!
Bốn mét…
Tốc độ của Orochimaru gần như rùa bò, mất thêm khoảng mười giây nữa.
Ba mét rưỡi!
Chỉ còn mười lăm giây nữa là Khai Tâm sẽ đủ thời gian đứng gần cột cờ.
Ba mét!
Đôi mắt của Khai Tâm đột nhiên trở nên sắc bén! Một lớp sương trắng dày đặc bao phủ lên Liễu Diệp Phi Đao ở giữa hai ngón tay, ẩn hiện những tia sáng đỏ.
Thoáng chốc, Orochimaru cảm nhận được sự bén nhọn mạnh mẽ như muốn xé tung hắn ta chực chờ lao tới, bàn chân thoáng khựng lại!
Qua mấy giây nữa, thấy Khai Tâm vẫn không ra tay, vẻ mặt hắn ta đỏ bừng lên, cuối cùng cũng phát hiện ra đối phương đang lợi dụng khí thế để áp chế hắn ta và kéo dài thời gian cho mình. Hắn ta không thể chịu đựng được cái cảm giác bị kẻ khác áp chế, như thể bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp này nữa!
“Mấy trò vớ vẩn!”
Đôi mắt trở nên sắc bén, hắn ta hét lên một tiếng, nội lực bộc phát ra!
Bàn chân hắn ta dùng lực, cả người nhào về phía cột cờ như đạn pháo! Đồng thời, Tử Mẫu Kiếm cũng xoay tròn bay múa, dệt thành một tấm lưới bằng kiếm để bảo vệ những bộ phận trí mạng.
Rốt cuộc ưu thế về mặt tâm lý cũng sụp đổ…
Dưới quấy rối không ngừng đến từ khí thế mà Khai Tâm dựng lên, Orochimaru phải cẩn thận từng ly từng tí một, nhưng rồi hắn ta lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn nữa. Vừa nhìn thấy sơ hở, Khai Tâm không hề do dự, ánh sáng lạnh xẹt qua!
Vút!
Trong thanh âm nhỏ bé không đáng kể, tia sáng màu trắng xuyên thẳng qua tấm lưới kiếm của Orochimaru…
Phập!
Cùng với tiếng phi đao đâm vào thân thể, tấm lưới kiếm cũng bị phá.
Một dòng máu tươi bắn lên không trung, dưới sức ép của một nguồn sức mạnh khổng lồ, cơ thể vừa bước vào phạm vi cột cờ của Orochimaru lập tức bay ra ngoài. Hắn ta không ngừng hộc máu, vẻ mặt như muốn nói “Quả nhiên là thế”, hắn ta không thể tin được rằng mình đã cẩn thận đến vậy mà còn bị trúng đao.
“Hay quá!”
Những người trên hai võ đài còn lại nhìn không chớp mắt, khi thấy được cảnh tượng Orochimaru bị thương bay ngược ra sau, mắt ai nấy đều sáng lên.
Khai Tâm không hề bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài.
Sau khi ném chiếc phi đao đầu tiên trúng vào Orochimaru, hắn không hề tỏ ra vui vẻ hay đắc ý, đôi mắt vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục hành động một cách nhanh, mạnh, trấn định đến mức khó tả.
Lại có hai vệt ánh sáng lạnh lẽo mang theo khí thế đâm trúng vào người Orochimaru. Đao chỉ còn thừa lại chuôi, đâm vào chân trái và sườn phải của hắn ta, nguồn lực khổng lồ khiến hắn ta ngã gục xuống đất, ngay cả Tử Mẫu Kiếm cũng văng ra ngoài, vẻ mặt tỏ rõ đau đớn và không cam lòng.
“…”
Khai Tâm biết rất rõ về uy lực của ba chiếc phi đao này, chúng không những khiến đối phương bị thương nghiêm trọng, mà còn làm cho sức chiến đấu, khả năng di chuyển và phòng ngự của Orochimaru giảm đi nhiều, không còn chút nguy hiểm nào nữa. Hắn nhìn Orochimaru đang giãy giụa trên mặt đất: “Nhận thua đi.”
“Đừng hòng!”
Mặc dù đã đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Orochimaru vẫn không chịu nhận thua và rời khỏi võ đài, hắn ta vừa thở hổn hển vừa quát to lên, đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Khai Tâm: “Có bản lĩnh thì tên nhóc ngươi hãy giết ta đi! Đừng mơ ông đây nhận thua!” Không thể đạt được mục đích báo thù và sỉ nhục Nam Hoa khiến Orochimaru thẹn quá hóa giận, đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta liếc nhìn Khai Tâm, bờ ngực không ngừng phập phồng, cơn giận cứ thế trào lên.
“Giết hắn ta đi!”
Trên một võ đài khác, vẻ mặt của Phượng Vũ Thải Y vô cùng phấn khích, hét to lên như một cô gái ngây thơ: “Giết hắn thì ta sẽ làm bạn gái của ngươi.”
“…”
Vì câu nói này, suýt nữa thì Khai Tâm vấp ngã xuống cột cờ, vẻ mặt hắn rất xấu hổ, trừng mắt xem thường, không hề để ý tới.
Orochimaru lại rất cứng đầu, hắn ta nghe vậy thì hừ lạnh: “Lần này ta nhận thua! Nhưng ngươi hãy cẩn thận đấy, Khai Tâm… Ta sẽ nhớ kĩ tên của ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ta báo mối thù này, đến lúc đó, ta sẽ đích thân giật chiếc khăn che mặt ra khỏi thi thể ngươi…” Câu cuối cùng hắn ta nói với giọng đầy sát khí.
Nghe Orochimaru nói vậy, Khai Tâm trầm ngâm một lát rồi nhảy xuống khỏi cột cờ: “Ta không thích giết người.”
Hắn vừa nói một cách bình tĩnh vừa nhàn nhã đi tới trước mặt Orochimaru: “Quăng ngươi xuống võ đài vậy.”
“Ngươi dám.”
Orochimaru vừa kêu gào vừa nhích người, đôi mắt hiện lên sự hiểm độc.
Đợi Khai Tâm tới gần, Orochimaru đang nằm dưới đất bỗng bật cao lên, Tử Mẫu Kiếm rơi xuống cách đó không xa cũng động đậy. Dưới sự điều khiển của một sức mạnh vô hình, nó bay thẳng về phía Khai Tâm nhanh như chớp!
“Ha ha, do ngươi tự mình rước lấy nhé!”
Khuôn mặt độc ác của Orochimaru tỏ ra đắc ý, hai tay hắn ta đan xen, điều khiển Tử Mẫu Kiếm công kích bằng một sợi tơ trong suốt mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Cục diện thay đổi nhanh chóng, những người ở hai võ đài khác hoàn toàn không kịp phản ứng!
Cho đến khi nhận ra Orochimaru vẫn còn có khả năng tập kích bất ngờ và hung hãn như vậy, tất cả mọi người đều kêu lên không ổn, sắc mặt thay đổi hẳn đi.
Thế nhưng Khai Tâm lại như thể đã đoán được từ trước, hắn nhẹ nhàng nhảy lên mà không hề hoang mang, phiêu dật như một làn khói!
Phập! Phập!
Mất đi mục tiêu vốn có, Tử Mẫu Kiếm hung hãn đâm vào người của Orochimaru theo quán tính, thọc qua, kéo thi thể còn chưa kịp hiểu gì của hắn ta bay thẳng xuống dưới võ đài…