Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 56: Thay đổi


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 56: Thay đổi

Translator: Nguyetmai

Sau khi đám người Long Hổ Môn rời khỏi đó không lâu, Khai Tâm tiếp tục tu luyện ở trong sơn cốc. Mặc dù Đăng Vân Bộ đã đến tầng thứ chín, nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa mới đạt tới mức sử dụng tự nhiên (khinh công ở cảnh giới Tông Sư rất ít hao tốn nội lực, hơn nữa tốc độ, độ cao đều tốt hơn hẳn so với hiện tại). Mặt khác, Toàn Chân Tâm Pháp cũng mới đến cấp 86, còn 13 cấp nữa mới tới cảnh giới Tông Sư, đường còn dài lắm.

Khai Tâm tin rằng, sau trận chiến này, chắc chắn Long Hổ Môn sẽ bớt kiêu ngạo hơn nhiều, trong khoảng thời gian tới sẽ không dám đối địch với hắn, mấy người Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý cũng sẽ được an toàn.

Nhân cơ hội này, hắn phải luyện tập khinh công và tâm pháp cho tốt, trong tương lai đi lại trong giang hồ, dù gặp phải tình cảnh nào không thể ứng đối được thì còn có thể chạy trốn.

Cứ thế trôi qua nửa ngày…

Tối đến!

Trong hơi lạnh của gió đêm, tốc độ của Khai Tâm càng lúc càng nhanh, sau mỗi lần vận hành tâm pháp để khôi phục thực lực, hắn có thể sử dụng một thời gian khá dài. Từ khi lên đến tầng thứ chín, hắn đã có thể kéo dài được năm phút, dần dần lên đến tám phút, đến bây giờ là mười phút.

Đáng tiếc, tốc độ vận chuyển của Toàn Chân Tâm Pháp càng lúc càng nhanh nhưng tốc độ tăng tiến lại càng lúc càng chậm, mỗi lần vận chuyển chỉ có thể tăng được 0.03 cấp, vậy nên vẫn chỉ dừng lại ở tầng thứ chín, cách tầng thứ mười một đoạn khá xa.

Khi khinh công gần đột phá đến cảnh giới Tông Sư, một chú bồ câu đưa thư bay từ ngoài cốc vào, đuổi theo bóng dáng đang mải mê chạy của Khai Tâm, sau đó đậu trên vai hắn.

Khẽ ồ lên một tiếng, Khai Tâm vội vàng dừng lại, lấy tờ giấy buộc trên chân bồ câu xuống: “Sư huynh thật oai phong! Huynh làm thế nào mà môn chủ của Long Hổ Môn lại chính miệng thừa nhận đã thất bại dưới tay huynh, còn hạ lệnh cho thuộc hạ sau này gặp huynh đều phải kính trọng vậy! Ha ha! Huynh giỏi quá đấy, bây giờ cả thành Cô Tô đang sôi sục lên, mọi người đều bàn tán về trận chiến của huynh và Long Hổ Môn, môn chủ của mấy môn phái mới sáng lập gần đây đều đến gặp bọn đệ, nhờ bọn đệ giúp họ liên lạc với huynh, chắc là muốn mời huynh gia nhập đây mà!”


“Ha ha, sư huynh, trước mắt huynh đừng có trở về, để bọn đệ hưởng thụ cảm giác được người ta khách sáo nhờ vả đã, ha ha, sướng quá…”

Đọc là biết đây là thư của Tuyền Phong Tiểu Lý. Xem hết những tin tức mà Tuyền Phong Tiểu Lý nói với mình, Khai Tâm không những không cảm thấy vui, ngược lại còn đứng im tại chỗ suy tư.

Vốn hắn cứ nghĩ rằng, chỉ cần hắn không nói chuyện ngày hôm nay ra, Long Hổ Môn cũng sẽ hiểu ý của hắn, về sau không đến kiếm chuyện với hắn nữa, chuyện này cũng sẽ không bị tung ra ngoài.

Nhưng rốt cuộc vì sao Long Hổ Môn để lộ chuyện lần này ra?

Môn chủ của Long Hổ Môn làm như thế, rõ ràng là giúp cho uy phong và tiếng tăm của hắn tăng lên, đặc biệt là mệnh lệnh gặp hắn là phải kính trọng kia, hiển nhiên nó sẽ làm ảnh hưởng đến uy nghiêm và khí thế của Long Hổ Môn…

“Muốn làm hòa sao?”

Ngoại trừ việc này, Khai Tâm không thể nghĩ ra được lý do nào khác.

Nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà cảm động, trong mắt hắn, Long Hổ Môn chỉ là một đám ô hợp mà thôi, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn. Chỉ cần bọn họ không chủ động gây sự, hắn cũng chẳng rảnh mà kiếm chuyện với họ. Còn việc làm hòa thì thôi đi, sau này đỡ dính vào những phiền toái không cần thiết của Long Hổ Môn.

Sau khi nghĩ kĩ điều này, Khai Tâm trả lời Tuyền Phong Tiểu Lý vài câu, rồi lại tiếp tục tập chạy trong bãi cỏ của sơn cốc.


Đến buổi trưa, Khai Tâm lại thoát game để ăn cơm như thường lệ.

Vừa gỡ kính thực tế ảo xuống, hắn liền nhận ra bầu không khí trong phòng ngủ có gì đó sai sai. Hắn quay đầu lại nhìn, ba con sói cô đơn đang tụ tập ở đây cả, bọn họ quây thành một vòng xung quanh bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thấy vậy, Khai Tâm biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nếu không thì ba con sói sẽ không có nét mặt như vậy…

Nhưng cũng không đúng…

Thời kỳ đầu khi trò chơi mới vận hành, hình như ba con sói cô đơn cũng không có áp lực và khó khăn gì lớn lao, rốt cuộc là sao vậy?

Chẳng lẽ…

Nghĩ ngợi giây lát, Khai Tâm đột nhiên hít một hơi khí lạnh.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn đưa ra ý kiến, khiến xu thế của thế giới này xuất hiện sự thay đổi, “Bảng giang hồ Nam Hoa” vào web chính thức của game sớm hơn, tạo thành những thay đổi không lường trước được?

“Xem ra sau này mình ít nhúng tay vào Bảng giang hồ Nam Hoa thì hơn, nếu thay đổi quá nhiều thì rất có khả năng trang web phát triển khá tốt trong tương lai này sẽ gặp phải những mối nguy không ngờ đến.”


Khai Tâm vừa âm thầm tự trách vừa nhảy xuống giường: “Các cậu làm sao vậy? Gặp khó khăn gì khi xin gia nhập web à?”

“À, không phải, việc gia nhập thì đã thành công rồi.”

Bạch Lãng đẩy gọng kính, trông có vẻ không vui mừng lắm: “Nhưng trang chủ game của Giang hồ vừa mới đưa ra một hạng mục nhỏ là đấu trường luận võ, yêu cầu mỗi một khu đã gia nhập đề cử ra một tuyển thủ để vào hệ thống thi đấu, sau đó dùng cái này để xác định tình hình xếp hạng của mỗi khu vực.”

“Đấu trường luận võ?” Khai Tâm sửng sốt.

Không phải hắn không có ấn tượng gì về chuyện này. Trước kia, dựa vào đấu trường luận võ, hắn đã không ngừng luận bàn với các cao thủ trên toàn thế giới, nhờ đó luyện được khá nhiều võ nghệ và tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu.

Nhưng hình như lúc ấy được thiết lập trong trò chơi cơ mà…

Chẳng lẽ tiền thân của đấu trường luận võ này là việc khảo sát số liệu, sau đó mới chính thức mở rộng vào “Giang hồ” sao?

Thấy vấn đề của ba con sói cô đơn không liên quan gì đến lợi ích của bản thân và trang web, Khai Tâm thở phào nhẹ nhõm, hỏi thăm chuyện này kỹ càng hơn.

“Là thế này.”

Trần Phàm kể rõ ngọn ngành.


Thì ra không phải ba người đang lo lắng về việc xếp hạng của đấu trường luận võ. Muốn tham gia đấu trường luận võ này thì trang web phụ trách khu vực nhất định phải tự tổ chức một đấu trường có quy mô.

Số người tham gia phải quá một trăm thì mới được tính!

Đáp ứng được điều kiện này thì người chiến thắng cuối cùng mới có thể làm người đại diện cho trang web, sau đó lại đấu với trang web khác để lấy được xếp hạng.

Lúc mới thấy thông báo này, ba con sói cô đơn còn rất phấn khích, chạy ngược chạy xuôi động viên các sinh viên của học viện tham gia.

Đáng tiếc, khi biết được tham gia đấu trường luận võ là phải chiến đấu với những cao thủ hàng đầu trong cả nước, những người chưa đạt tới cảnh giới Xuất Nhập đều rút lui cả, ngay cả những sinh viên đã tới cảnh giới Xuất Nhập đều cảm thấy không có hy vọng, không muốn tham gia vào cuộc thi lãng phí thời gian này.

Cuối cùng, chỉ có khoảng năm, sáu mươi người tham dự, trong đó đa phần là bạn bè của họ, rất ít người có thực lực, những cao thủ trên bảng xếp hạng của Nam Hoa hầu hết không tham gia.

“Tính cả tôi nữa đi.”

Sau khi hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, Khai Tâm không hề do dự mà tham gia ngay.

“Thêm một người cũng vô dụng thôi, nhất định phải có đủ một trăm người thì đại học Nam Hoa mới chính thức được công nhận là một khu vực.” Vẻ mặt của Tề Tứ rất bất đắc dĩ: “Nhưng quả thực là tham gia đấu trường luận võ sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian, hơn nữa chỉ có người thắng mới được thưởng, vậy nên mọi người không hào hứng lắm. Nếu không huy động được thì Bảng giang hồ Nam Hoa sẽ xếp cuối cùng trên trang chủ game, lại còn là loại không có số thứ tự nữa, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”

Nghe Tề Tứ nói vậy, Khai Tâm sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười như đã có kế sách rồi: “Nếu muốn huy động sự tích cực của mọi người thì tôi có một cách đấy.”

Cả ba người đồng loạt sững sờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.