Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 53: Ba kế sách


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 53: Ba kế sách

Translator: Nguyetmai

Ở phía Đông của thành Cô Tô, trên một con phố vốn rất vắng vẻ lúc này lại có vô số người qua lại tấp nập, nhìn đâu cũng thấy những người chơi mặc áo có thêu phù hiệu của Long Hổ Môn, người nào người nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, trông vô cùng hăng hái!

Đa phần những người này xuất hiện ở tòa nhà lớn ở trung tâm của khu, có sư tử đá oai hùng đứng canh cửa, ở cửa còn có mấy đại hán mặc quần áo đen, dáng người vạm vỡ, trên cửa có một tấm bảng hiệu viết ba chữ rồng bay phượng múa – Long Hổ Môn! Nơi này chính là trụ sở chính của Long Hổ Môn, môn phái đầu tiên ở thành Cô Tô.

Khác với khí thế hăng hái của các huynh đệ bên ngoài, giờ phút này, trong đại sảnh mà chỉ những người lãnh đạo mới được vào bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt khác thường!

Ba người một nữ hai nam suýt chút nữa thì xung đột với Khai Tâm ở Ngọc Môn Lâu đang ngồi ở vị trí dành cho khách quý, nghe phó bang chủ Long Mạnh của Long Hổ Môn kể lại chuyện mới xảy ra cách đó không lâu.

Sau khi Long Mạnh nói xong chuyện Nho Tiên rời khỏi Long Hổ Môn, không biết đã đi đâu rồi, cả ba người đều không có phản ứng gì rõ rệt lắm, chỉ có đại hán ngồi chính giữa đại sảnh là nhíu mày lại và khẽ lắc đầu, không biết đang thở dài về điều gì.

“…”

Người đã khiến rất nhiều huynh đệ của Long Hổ Môn mất mạng, còn dây vào một kẻ địch mạnh mẽ là Long Mạnh thì ngày càng căng thẳng.

Mặc dù môn chủ đã nghiêm khắc trách cứ hắn ta về chuyện cao thủ “Nho Tiên” ở cảnh giới Xuất Nhập rời khỏi môn phái, nhưng người khiến hắn ta dè chừng nhất lại là Khai Tâm đã một mình giết chết đại trại chủ của Hắc Phong Trại.


Tận mắt thấy Khai Tâm dùng cơ thể bị trọng thương để giết chết hơn hai mươi cao thủ của Long Hổ Môn, kỹ thuật ám khí đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, hắn ta không dám giấu giếm môn chủ điều gì cả, không những khai ra hết những thực lực tiềm ẩn của Khai Tâm, lại còn phóng đại mối nguy của Lam Sam Quân Tử Kiếm đối với Long Hổ Môn: “Chuyện lần này đúng là lỗi của ta, ta không nên thèm muốn bảo vật của Hắc Phong Trại, nhưng bây giờ sai thì cũng đã sai rồi, chắc chắn Khai Tâm sẽ hận chúng ta lắm… Môn chủ, vì thanh danh của Long Hổ Môn và cả sự phát triển sau này của môn phái nữa, chúng ta nhất định phải diệt trừ Lam Sam Quân Tử Kiếm! Nếu không thì Long Hổ Môn chúng ta làm gì còn cái gọi là uy danh!!” Trong khi nói những lời này, Long Mạnh nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong mắt rất rõ ràng.

“…”

Môn chủ của Long Hổ Môn là Vấn Long, trong hiện thực là một ông chủ khai thác quặng có chút của cải. Người ta thường gọi là “Cửu Văn Long”, có quan hệ với cả giới chính trị và xã hội đen, bản lĩnh cũng kha khá, vào “Giang hồ” chủ yếu là do em gái thuyết phục, để mắt tới giá trị tiềm ẩn và cơ hội buôn bán lớn mạnh của nó, vì thế mới vào “Giang hồ” nhằm xây dựng cơ nghiệp.

Dưới sự tôn sùng của các huynh đệ, hắn ta đột phá cảnh giới Xuất Nhập, dồn đủ mười vạn lượng bạc để thành lập môn phái đầu tiên ở thành Cô Tô.

Nhưng điều mà hắn ta không ngờ tới là… Ngay lúc Long Hổ Môn chuẩn bị khuếch trương danh tiếng và đi chiếm lĩnh các nguồn tài nguyên thì lại xuất hiện đủ mọi loại vấn đề!

Những tên tiểu đệ của Long Hổ Môn ỷ vào cái danh môn phái đệ nhất để làm bừa, rước tới rất nhiều kẻ thù. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà Long Hổ Môn đã bị đông đảo người chơi trong thành Cô Tô coi như bệnh dịch, rơi vào tình cảnh bấp bênh như đứng đầu ngọn sóng.

Vốn dĩ có Nho Tiên hỗ trợ việc quản lý và điều chỉnh mới tốt lên được đôi chút, nhưng không ngờ trong hoạt động ở Hắc Phong Trại, hai đoàn người do phó môn chủ của Long Hổ Môn dẫn dắt không những không thể đánh bại được người chơi Lam Sam Quân Tử Kiếm mà hắn ta chưa từng để mắt tới, ngược lại còn khiến hơn hai mươi huynh đệ bị mất mạng.

Điều làm hắn ta phiền não hơn là, trợ thủ đắc lực Nho Tiên đã nhiều lần đưa ra những đề nghị hay cho hắn ta đã rời khỏi Long Hổ Môn không hề do dự…

Chuyện Lam Sam Quân Tử Kiếm càn quét Hắc Phong Trại và giết huynh đệ của hắn ta đã lan ra rồi, cả thành sẽ nhanh chóng biết.


Tình trạng họa vô đơn chí này khiến hắn ta không thể không gọi em gái ở Hàng Châu tới.

“Muội muội, muội nói xem ta nên làm gì bây giờ?”

Sức mạnh của Lam Sam Quân Tử Kiếm đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Cửu Văn Long – mặc dù hơn hai tháng qua hắn ta vẫn chăm chỉ luyện công và nghe ngóng tin tức trong “Giang hồ”, nhưng thực lực của đại trại chủ Hắc Phong Trại ở đó, hắn ta không thể tưởng tượng ra nổi một người chơi mới đạt tới cảnh giới Xuất Nhập đã chiến thắng bằng cách nào.

Hắn ta chỉ đành hỏi em gái mình!

Dù sao ngộ tính của em gái cũng rất cao, được một trong tứ đại thế gia – Nam Cung thế gia nhận làm đệ tử, hẳn là sẽ biết nhiều tin tức và có kiến thức hơn hắn ta.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, mỹ nhân đeo khăn che mặt buông chén trà xuống. Cô ta vẫn không tháo khăn che mặt ra, ngoại trừ nét quyến rũ bí ẩn ra thì trong mắt cô ta còn ẩn hiện sự thông minh xảo quyệt. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô ta mở miệng: “Đại ca đừng sốt ruột, trên đường tới đây muội đã nghĩ rồi, chúng ta có ba kế sách để đối phó với Lam Sam Quân Tử Kiếm, thượng sách, trung sách và hạ sách…”

“Ồ.” Vấn Long nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Nói ra xem nào.”

“Có câu gọi là không đánh thì không quen, với cao thủ có danh tiếng như Lam Sam Quân Tử Kiếm, chỉ cần chủ động đứng ra giảng hòa thì hẳn là hắn sẽ buông bỏ thù hận, nhưng như vậy thì e là phó môn chủ của Long Hổ Môn chúng ta sẽ phải chịu uất ức một chút.”


Long Mạnh đang chờ mong mỹ nhân đeo khăn che mặt có thể nói ra được kế gì hay ho để đối phó với Khai Tâm, nghe vậy thì sắc mặt hắn ta cứng đờ lại!

Bảo hắn ta phải đi nhận lỗi với Khai Tâm?

Vậy sau này hắn ta làm gì còn uy thế trước mặt các huynh đệ của Long Hổ Môn?

“Trung sách thì sao?” Vấn Long liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Long Mạnh, thản nhiên hỏi.

Làm ông chủ có tiếng nói của cả một vùng trong hiện thực, mười mấy huynh đệ của mình bị giết, lại còn phải khiến trợ thủ đắc lực của mình đi nhận lỗi thì cũng thật là hèn nhát.

Thấy anh mình có vẻ như không muốn cúi đầu, mỹ nhân đeo khăn che mặt khẽ thở dài, cô ta biết tính cách của anh trai: “Trung sách là, chúng ta không cần làm gì cả, chỉ chăm chú vào việc phát triển Long Hổ Môn… Coi như chuyện này chưa từng xảy ra…”

“Vậy thì sao được…”

Lần này, hiển nhiên là Vấn Long, Long Mạnh đều không chịu.

“Nếu không quan tâm tới thì ta phải ăn nói thế nào với những huynh đệ đã chết?”

“Đúng thế, đến lúc đó người ta sẽ đánh giá Long Hổ Môn chúng ta thế nào đây?”


“…”

Mỹ nhân đeo khăn che mặt lại thở dài: “Nếu nhất định muốn làm điều gì đó, thì đó chính là hạ sách… Các huynh phải nghĩ cho kĩ, chắc chắn việc làm kẻ địch với đệ tử xuất sắc của Mộ Dung thế gia sẽ là chướng ngại lớn nhất trong việc phát triển Long Hổ Môn.”

“Nói cụ thể xem phải làm gì?”

Vấn Long hỏi một cách chắc nịch, đôi mắt dần dần hiển lộ khí phách của một môn chủ: “Chỉ một cao thủ mà còn không giải quyết được thì sau này Long Hổ Môn làm sao mà phát triển được, làm sao mà có chỗ đứng trên giang hồ?!”

Thấy được sự kiên định và quả quyết trong hiện thực của anh trai được tái hiện, mỹ nhân đeo khăn che mặt nở một nụ cười vui mừng, giọng nói thay đổi hẳn: “Đây mới là đại ca của muội chứ!”

“Muốn đối phó với hắn thì phải giết chết chỉ với một đòn! Từ giờ trở đi, huynh hãy sai người chú ý mọi hành động của Khai Tâm… Đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ xử lý hắn.”

Nói đến đây, mỹ nhân đeo khăn che mặt hơi dừng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn vào hai người thanh niên bên cạnh: “E rằng chuyện này phải làm phiền hai vị sư huynh ra tay giúp đỡ rồi!”

“Sư muội khách sáo quá!”

“Chỉ là kẻ biết dùng ám khí thôi mà, Hàng Châu chúng ta cũng có vài cao thủ biết dùng ám khí, mặc dù lợi hại thật, nhưng không phải không có cách đối phó.”

“Đúng thế! Ta đã ngứa mắt với tên nhóc đó ngay từ khi ở Ngọc Môn Lâu rồi, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là… Núi cao còn có núi cao hơn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.