Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 43: Ban đêm xông vào Hắc Phong Trại


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 43: Ban đêm xông vào Hắc Phong Trại

Translator: Nguyetmai

Long Hổ Môn!

Trong trí nhớ của kiếp trước, Khai Tâm không có ấn tượng gì về nó cả.

Cũng không có gì là lạ…

Sự thành lập và duy trì của một môn phái không chỉ cần một thủ lĩnh sáng suốt, mà còn phải có những quy định nghiêm ngặt, cùng những huynh đệ dám xả thân dâng hiến!

Dù là như thế, nhưng “Kiếm Khí Môn” đã từng oai phong một cõi, danh tiếng vang xa cũng sụp đổ chỉ trong một đêm. Đội hình bao gồm một vị Hầu gia, ba người hiệp khách đã từng trở thành môn phái lớn được người người kính ngưỡng, tiếng tăm không ai sánh bằng, thế nhưng cũng chỉ tồn tại chưa tới nửa năm trên “Giang hồ”.

Bởi vì cuốn vào quá nhiều các cuộc phân tranh trong “Giang hồ”, đòi hỏi quá nhiều thứ, cứ tổn thất dần dần, cuối cùng người của Kiếm Khí Môn không thể chịu đựng nổi, phân chia thành bốn môn phái nhỏ. Tuy vẫn có thể dựa vào bốn vị thủ lĩnh để có một vị trí nhỏ trong “Giang hồ”, nhưng không còn nổi bật như trước nữa, khác biệt một trời một vực, khiến vô số người phải tiếc nuối.

Long Hổ Môn…

Có lẽ cũng là một môn phái bị nhấn chìm trong làn sóng “Giang hồ”.

Nghĩ tới đây, Khai Tâm liếc nhìn Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý, ra hiệu cho họ đừng để người của Long Hổ Môn chú ý tới, lùi về sau rồi tiếp tục lên núi.

“Đi đâu vậy?”

“Đi lên trước một chút nữa là tới cổng của Hắc Phong Trại rồi… Đại sư huynh?”

Cách đó không xa, những bó đuốc hừng hực phác thảo ra hình dáng của sơn trại, những thân cây to đứng thành hàng, cao đến mấy chục mét, có những người đi lại tuần tra, như thể một doanh trại chính quy với quy mô nhỏ!


Nơi cổng chính của sơn trại, những tên đại hán mặc quần áo đen, kẻ đứng người ngồi canh giữ ở gần cổng, số lượng không ít, lộn xộn nhưng không mất cảnh giác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía rừng.

Thấy cảnh này, Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý vô thức cảm thấy căng thẳng, cả hai ngừng thở, nhìn vào bóng lưng của Khai Tâm bằng đôi mắt do dự và kích động.

“Ai!”

Tiếng kêu to xẹt qua không khí, tên sơn tặc trên tường gỗ của sơn trại thét lên phá vỡ không khí yên lặng!

Cùng với hai tiếng kêu rên vang lên, hai tên sơn tặc của Hắc Phong Trại ngã xuống đất, Khai Tâm không chút chần chờ, hắn vội vàng phi ra khỏi rừng cây, Liễu Diệp Phi Đao lại rời khỏi tay…

Phập! Phập!

Liễu Diệp Phi Đao ở cảnh giới Tông Sư đã rất xuất thần nhập hóa khi nằm trong tay của Khai Tâm rồi, lúc mà sơn tặc của Hắc Phong Trại phát hiện ra có huynh đệ của mình đã bỏ mạng thì chỉ thấy được hai vệt ánh sáng lạnh lẽo ẩn hiện trong rừng cây u ám…

Cơn đau đớn kịch liệt khiến hai tên Hắc Phong Trại không thể suy nghĩ điều gì được nữa, tất cả trở về với màn đêm!

Bảy tên sơn tặc gần cổng lớn của Hắc Phong Trại đã chết bốn tên chỉ trong nháy mắt!

“Bịch bịch bịch bịch…”

Những tiếng cảnh báo vang lên trên tường gỗ của Hắc Phong Trại vọng ra khắp rừng cây, một đàn chim bay thẳng lên cao, toàn bộ Hắc Phong Trại như giật mình tỉnh giấc.

Đôi lông mày của Khai Tâm co lại, hắn không hề nghĩ ngợi, những chiếc Liễu Diệp Phi Đao trong tay như có mắt, bay về phía ba tên sơn tặc đang báo động.

“Giết!”


Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt, Khai Tâm xông ra khỏi rừng, bàn tay không ngừng hoạt động, mỗi chiếc đao là một mạng người, chỉ chớp mắt đã giải quyết hết ba tên sơn tặc canh cổng còn lại.

“Đại sư huynh!”

Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh từ trong rừng đuổi theo ra, thấy những thi thể ngổn ngang ở sơn trại, hai người nhìn nhau, ai nấy đều tỏ vẻ khiếp sợ: Phi đao của Khai Tâm đã nhanh hơn, sắc bén hơn…

Nhưng bọn họ không cho rằng chỉ với kỹ thuật phi đao là có thể san bằng được Hắc Phong Trại, nghe những tiếng hô hoán lộn xộn trong sơn trại là đủ để biết những tên sơn tặc trong đó đều đã biết chuyện cả rồi, đợi đến khi đám sơn tặc ùa ra thì có đến mấy Khai Tâm cũng không đủ để bọn chúng giết.

Còn chưa kịp mở miệng hô rút lui thì những bó đuốc sáng ngời đã rọi xuống. Ba người trông thấy một đám sơn tặc của Hắc Phong Trại cầm đao cầm kiếm vọt ra, tên nào tên nấy đằng đằng sát khí! Khí thế dời sông lấp biển khiến ba người thay đổi sắc mặt.

Nhiều sơn tặc quá!!!

Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh thì sợ đến mức sắc mặt tái mét, nếu không vì Khai Tâm vẫn đứng ở phía trước, không hề lùi lại dù chỉ nửa bước thì e rằng hai người đã co chân lên chạy rồi…

“…”

Hai người nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng không ngừng kêu khổ: Đúng là đối mặt với nhiều sơn tặc như vậy thì rất kích thích, nhưng mà… Khai Tâm đại sư huynh lần này chơi lớn rồi! Nhiều sơn tặc như vậy thì sao mà bọn họ đỡ được!

Khai Tâm không cho là như thế, liếc nhìn cổng lớn của sơn trại, hai tay hắn lắc một cái, hai tên sơn tặc đi đầu hét lên rồi ngã gục xuống, Khai Tâm hô lớn: “Tiểu Lý! Tây Môn! Coi chừng cổng!”

Đôi mắt của hai người đằng sau sáng lên, vui mừng hiểu ra ý của Khai Tâm…

Cổng của Hắc Phong Trại chỉ rộng khoảng ba mét, nhiều nhất chỉ đủ để bốn người cùng đi ra, nói cách khác, nhiều nhất bọn họ sẽ chỉ phải đối đầu với bốn tên sơn tặc, với thực lực của bọn họ thì không phải vấn đề quá lớn.


“Lên!”

Hai người nhìn nhau gật đầu, chạy lướt qua Khai Tâm, một người bên trái một người bên phải, đứng canh chừng ở hai bên cổng chính của sơn trại.

Thấy đám sơn tặc càng lúc càng gần, hai người không hề sợ hãi.

Vì phải đi qua cổng nên đám sơn tặc của Hắc Phong Trại chen chúc nhau, người đầu tiên chen ra trúng ngay Liễu Diệp Phi Đao của Khai Tâm, đổ gục xuống mặt đất…

Mới đầu sơn tặc còn chưa nhận ra âm mưu của ba người, chúng hung hăng nhào về phía hai người đứng gần cổng, còn chưa tới nơi thì đã có tám thi thể nằm xuống.

Khi bọn chúng nhào tới trước mặt Tiểu Lý, Tây Môn Thanh…

Cả hai đồng thời ra tay.

Đao kiếm va chạm, đương nhiên là đám sơn tặc đi đầu không dám lấy thân mình để nghênh đón rồi, chúng hơi khựng lại, tốc độ bị chậm trễ, người đằng sau cũng phải dừng lại theo.

Liễu Diệp Phi Đao lại cướp đi tính mạng của hai người.

Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh dễ dàng ngăn lại hai tên sơn tặc còn lại!

Chờ tên đằng sau giẫm lên thi thể của huynh đệ mình mà nhào lên, trên tay Khai Tâm đã có thêm hai chiếc phi đao khác…

Động tác dứt khoát, không chần chừ!

Thi thể của sơn tặc nhanh chóng chất đầy ở cổng, khiến những tên sơn tặc phía sau càng thêm khó cất bước.

Đến khi có khoảng mười cỗ thi thể nằm ở cổng nhưng vẫn chưa thể xông ra được, những tên sơn tặc Hắc Phong Trại ở phía sau mới nhận ra rằng tình hình không ổn, chúng bắt đầu đi vòng qua bức tường gỗ sau sơn trại, định nhảy từ trên tường xuống để công kích ba người Khai Tâm.


Đáng tiếc, Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh không còn chút áp lực nào từ cổng nữa, mỗi người đối phó với một tên sơn tặc một cách thành thạo, nhân lúc đối phương đang rơi vào thế yếu, bọn họ giết chết hai người một cách gọn nhẹ!

Khai Tâm cũng để hai người tự do luyện công, thấy sơn tặc lại xuất hiện trên bức tường gỗ, hắn ném phi đao ra, tên sơn tặc vừa leo lên tường đã bị nát sọ.

Liễu Diệp Phi Đao liên tục thành công…

Cùng với sự gia tăng về số lượng của sơn tặc, áp lực của Khai Tâm cũng dần dần tăng lên, bắt đầu có kẻ nhảy được từ trên xuống.

Nhưng đương nhiên là những người này không phải mục tiêu hàng đầu mà Khai Tâm chú ý tới.

Hắn sẽ không để những tên này quấy rầy Tiểu Lý, Tây Môn Thanh.

Nhân lúc đối phương vừa nhảy xuống, phi đao lại bắt đầu đoạt mệnh…

Sơn tặc trong Hắc Phong Trại cũng không nhiều lắm.

Trước đó đã có mười mấy tên chết ngoài cổng rồi, lại cả những tên trên tường và dưới chân tường, tổng cộng đã có khoảng bốn chục tên chết trong tay Khai Tâm!

Tiểu Lý, Tây Môn Thanh cũng giết được mấy tên…

Một lúc sau, Tiểu Lý, Tây Môn Thanh lại xử được mấy tên nữa, đống thi thể gần như lấp kín cổng chính của Hắc Phong Trại, hai người dứt khoát lao ra đối đầu với những tên sơn tặc nhảy từ trên tường xuống.

Cổng chính của Hắc Phong Trại trông rất thảm thiết!

Đúng lúc ấy…

Tiếng thét giận dữ như tiếng sét đánh vọng ra từ trong trại: “Tên nhóc nào dám xông vào Hắc Phong Trại ta! Hãy xưng tên ra! Những kẻ chết dưới tay của ông đây không có kẻ nào là vô danh cả!”

Sắc mặt của ba người biến đổi: Chính chủ tới rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.