Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 291: Ra khỏi Vương Lăng
Editor: Nguyetmai
Nơi đại sảnh cuối cùng của tầng thứ hai trong Vương Lăng!
Bầu không khí vui vẻ vì những thứ đã thu hoạch được, cảm giác sắp sửa đi đến hồi kết bao phủ khắp bốn phía.
Hơn bảy mươi thi thể của những Ninja khác nhau nằm trong lối đi chật hẹp cách đó mấy chục mét.
Những vệ binh bù nhìn với số lượng không nhiều cũng hoàn toàn vụn nát trong lối đi, dùng những hành động sau cùng để bảo vệ hoàng lăng của vương triều Đại Yên, hi sinh tính mạng để chứng minh giá trị của mình.
Mặc dù cách di chuyển của Ninja phi đao khá phiền phức, nhưng ở tầng thứ hai của Vương Lăng, trong đại sảnh cuối cùng này, bọn chúng vốn chẳng có nhiều đường lui để đi, bị những người ở hai đầu lối đi dồn vào tận góc của đại sảnh… Những chiếc phi đao cắm đầy trên mặt đất, trên vách tường và cột đá của đại sảnh trở thành tác phẩm cuối cùng của bọn chúng.
Hành trình tới Vương Lăng lần này, kết thúc trong sự thắng lợi của người chơi.
Chiến lợi phẩm cũng được phân chia trong hòa bình…
Bốn môn phái lớn chia đều tất cả những gì thuộc về họ.
Một mình Khai Tâm chiếm hết tài nguyên của lối đi bên này, tất cả là bảy danh khí cao cấp, còn có rất nhiều kiếm Phi Ưng và vàng bạc, thu hoạch hết sức đa dạng. Nhưng người của bốn môn phái đều vui vẻ đứng nhìn, không ai đi quấy rầy hắn.
Kể ra thì họ càng quan tâm đến tình hình của Nhẫn Vương hơn.
Thấy Khai Tâm cất chiến lợi xong và quay trở lại, họ bất giác vây quanh hắn.
“Nhẫn Vương đâu?”
“Chuyện này ta không rõ lắm, ở lăng tẩm bên phải, ai có hứng thú thì có thể đi nhìn thử xem.” Khai Tâm thản nhiên cho biết Nhẫn Vương đang bị kiềm chân ở lăng tẩm bên phải, hắn cũng là nhân cơ hội trốn thoát.
“Bù nhìn trong lăng tẩm lợi hại lắm à?”
“Ừm, khoảng chừng tu vi ở cảnh giới Giải Thoát.”
“Thế ngộ nhỡ đánh đến mức cả hai cùng bị thương, thì chẳng phải chúng ta có cơ hội rồi sao?”
Trong đám đông, có người nảy ra một ý, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị những người khác bác bỏ một cách khinh bỉ: “Cảnh giới Giải Thoát đấy, huynh đệ à, cho dù bị thương thì những người như chúng ta cũng chẳng nhằm nhò gì! Huynh có giết được không? Muốn làm ngư ông thì cũng phải có thực lực, huynh tưởng bọn chúng là hai con cún đánh nhau chắc?”
“…”
Khai Tâm mỉm cười: “Nói thô mà thật! Thực ra, chỉ trong mấy phút bị Nhẫn Vương đuổi giết mà ta đã phải dùng hết ba bình Ngọc Lộ Hoàn rồi, nếu mọi người có hứng thú thì ta không ngăn cản, nhưng mà… Tốt nhất nên đợi chúng ta đánh đổ bức tường kia rời khỏi Vương Lăng đã, nếu không bây giờ mà dụ Nhẫn Vương ra đây, chẳng phải mọi người đều sẽ bị hại chết hay sao?”
Nhưng trong lòng hắn đang nói thầm: Nhẫn Vương thì không có, nhưng còn một Lão Hiệp Khách nữa, chọc vào vị này thì chưa chắc đã may mắn hơn chọc vào Nhẫn Vương đâu.
Người vừa lên tiếng lập tức lúng túng, hắn ta đỏ mặt cười xòa, không nói thêm gì nữa.
“Nếu Nhẫn Vương chưa chết thì không nên chậm trễ nữa, mọi người cùng nhau ra tay phá bức tường này để rời khỏi Vương Lăng thôi!” Âu Dương Khánh mở lời.
Phái Võ Đang may mắn còn mười mấy đệ tử sống sót, cũng coi như thê thảm lắm rồi. Nghe Khai Tâm nói thế, hắn ta đột nhiên lo lắng ngộ nhỡ Nhẫn Vương chạy tới đây thật, toàn bộ đội ngũ đều bị tiêu diệt, vậy thì làm sao hắn ta chịu nổi.
Những người khác có vẻ cũng nảy sinh cảm giác bất an khi nguy hiểm đang rình rập, tất cả cùng chạy tới Quỷ Diện Tường màu xanh ở cuối đại sảnh.
Từ lỗ hổng của bức tường này thì có thể nhìn thấy cánh cửa đang phát sáng, ắt hẳn đây là lối ra của Vương Lăng.
“Đợi đã!”
Vừa nói đến việc ra ngoài, Khai Tâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Mặt hắn sa sầm, đón trọn những ánh mắt nghi ngờ của đệ tử bốn môn phái.
“Để ta dùng bồ câu gửi thư, hỏi bằng hữu bên ngoài xem người của Phi Hổ Môn có còn canh chừng ở đó hay không!”
“…”
Bốn môn phái đồng loạt xôn xao.
Thu hoạch và những gì được chứng kiến trên đường đi khiến họ quên khuấy mất chuyện Phi Hổ Môn mà Khai Tâm từng nhắc tới trước đó. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Khai Tâm, họ lập tức sinh lòng cảnh giác.
…
“Lão đại! Ta chờ đến mức hoa cũng rụng luôn rồi, vào Vương Lăng thôi mà cũng mất nhiều thời gian thế à?”
Trong rừng trúc bên ngoài Vương Lăng, Tiểu Bắc suýt nữa thì ngủ quên mất. Mãi mới thấy bồ câu gửi thư tới, cậu ta kể lể hết nỗi oán trách của mình lên trang giấy: “Người vẫn còn, nhưng hình như nhiều hơn thì phải, có khoảng hơn bốn trăm tên. Ừm, hầu hết là cung thủ, chuẩn bị trận địa chờ sẵn rồi. Lũ khốn này, cướp bóc mà còn chuyên nghiệp như thế, có nhiều thời gian để lãng phí đến vậy thì chẳng thà đi luyện công đánh quái còn hơn! Một lũ đần.”
Thấy Tiểu Bắc phát biểu cảm nghĩ lưu loát như thế, suýt nữa Lôi Chiến đã phải liếc mắt khinh thường, nhưng hắn ta cũng không nói gì thêm. Thấy bồ câu bay đi, hai người đều giữ vững tinh thần, chuẩn bị đi làm việc.
Mặc dù người của Phi Hổ Môn có ưu thế về số lượng, lại có cung thủ vây chặt ở cửa, nhưng họ tin rằng, chút trận thế ấy không thể dọa được Khai Tâm…
Quả nhiên!
“Ra tay.”
Bức thư thứ hai rất ngắn gọn và đáng giật mình.
Hai người không nói nhiều lời, vò nát tờ giấy và lặng lẽ nhảy xuống từ một cành trúc. Hai chân họ giẫm hờ trên mặt đất, tư thế bay bổng, nhanh chóng lướt qua đám đệ tử của Phi Hổ Môn.
“Ai!”
“Không hay rồi! Có người!”
Tiếng tay áo xé gió làm một số người có tính cảnh giác cao phát hiện ra, nhưng tốc độ phản ứng thì quả thật không dám khen. Lúc Lôi Chiến và Tiểu Bắc rơi vào giữa đám đông, người của Phi Hổ Môn mới biết là có kẻ địch xông tới.
Khởi động cảnh giới!
Rầm!!
Hai người như mãnh hổ rơi vào bầy cừu, người của Phi Hổ Môn nhanh chóng ngã xuống như ngả rạ.
Vạn Độc Chưởng được tung ra, quét gọn một đám.
Rất nhiều đệ tử của Phi Hổ Môn ngã văng ra với vết thương đen sì.
Lôi Chiến thậm chí còn quyết liệt hơn, Vô Cực Kiếm Pháp phối hợp với Phong Linh Toàn, hắn ta cũng đánh đổ một mảng. Sau đó, lưỡi kiếm sáng chói lên, không để ý tới đủ mọi loại vũ khí gần người, hắn ta đánh ra được một con đường để bay đến đám cung thủ.
Vút!
Nhận thấy số người thương vong và thực lực đáng sợ của hai người này, môn chủ của Phi Hổ Môn giận dữ đứng lên, hắn ta nhìn chăm chú vào hai bóng người trong đám đông, đôi mắt hiện lên nét nghi hoặc và khó hiểu tột độ.
Đột nhiên hắn ta biến sắc: “Không ổn rồi!!”
Hắn ta vội vàng nhìn về phía cửa Vương Lăng, ánh mắt đúng lúc bắt gặp một vầng sáng màu vàng như một chiếc chuông, xông ra khỏi Vương Lăng với khí thế hùng hồn, lao thẳng tới trận doanh của đám cung thủ ở đối diện, tốc độ nhanh đến rùng mình.
Sau bóng người này là một cơ thể cồng kềnh màu đen, tay cầm chiếc rìu màu đỏ tím khổng lồ, lao ra theo một cách oai phong, khí phách.
Thấy những bóng người chen chúc bên ngoài, người đi sau thoáng dừng lại, kế đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng đang tiến thẳng không lùi ở đằng trước, đôi mắt cậu ta tức khắc hiện lên khí phách mãnh liệt và bất tận: “Con bà nó gấu!!”
Cậu ta nghiến răng, gắt nhẹ bằng chất giọng nặng nề như dã thú, nhanh chóng xông vào đám đông như một pháo đài chiến đấu di động!
Dù sao cung thủ của Phi Hổ Môn vẫn luôn để mắt đến cửa ra, mặc dù có người quấy rối thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng những người ở hai cánh trái phải đều phát hiện có hai người lao ra khỏi Vương Lăng. Bọn chúng không hề do dự, cơn mưa mũi tên bay tán loạn!
Thế nhưng, khi mũi tên trúng vào người đi đầu, nó lập tức bị Kim Chung Tráo ngoài cơ thể phá tan. Tốc độ của người đó không hề giảm đi, vọt thẳng vào chính giữa đám cung thủ mà chẳng có bất cứ tổn hại gì.
Phía sau có một người cũng kinh khủng không kém…
Chiếc rìu khổng lồ vung lên, tạo ra những ảnh ảo nối liền nhau, vô số mũi tên bị gãy nát và đánh văng!
“Giết!!”
Các cao thủ của Thải Y Môn và Thập Tam Côn Tăng cùng xông ra khỏi Vương Lăng với khí thế hùng hổ!!
Hự!
Môn chủ của Phi Hổ Môn đang mở miệng định ra lệnh, nhưng sau đó lại phải nuốt xuống. Hắn ta nhìn đội ngũ phe mình nhanh chóng bị bốn người làm cho rối tung cả lên bằng ánh mắt khó tin, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!!