Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 287: Lão Hiệp Khách


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 287: Lão Hiệp Khách

Editor: Nguyetmai

Vút!

Vút!!

Trong lối đi phía bên phải của tầng thứ hai Vương Lăng, hai bóng người màu vàng một trước một sau, kéo theo những âm thanh xé gió ngắn ngủi và vội vàng, lao vùn vụt một cách ma mị.

Thế nhưng, hiển nhiên là bóng người màu vàng đuổi theo ở đằng sau nhanh hơn một bậc, lướt dọc trên vách tường của lối đi như một viên đạn màu vàng, mặc dù đơn giản, nhưng tốc độ bộc phát ra thì lại cực kì kinh khủng! Khoảng cách mười mấy mét được giảm thành không chỉ trong nháy mắt, lúc đi ngang qua sảnh nửa hình tròn thì đã đuổi tới bóng người trước mắt, tung ra một cú đá ngang không chút do dự. 

Những lúc thế này, bóng người màu vàng đậm đằng trước sẽ kịp thời né tránh, thậm chí không cần quay đầu lại, hoàn toàn dựa vào những luồng gió rõ ràng trong lối đi để phán đoán quỹ tích công kích của người đang đuổi theo, né tránh từ sớm một cách ảo diệu.

Rầm!!!

Vách tường của lối đi bị Nhẫn Vương đập thành một vết lõm rạn nứt, đá vụn bắn tung tóe, không thể làm Khai Tâm có hộ thể Kim Chung Tráo bị thương. 

Lần đầu như thế, Nhẫn Vương chỉ nghĩ là ngoài ý muốn. Lần thứ hai như thế, y cảm thấy hơi kì lạ. Đến lần thứ ba, Khai Tâm mượn cơ hội nhảy ra đằng sau một nhóm vệ binh, kích hoạt vệ binh bù nhìn để kéo dài khoảng cách một lần nữa, vọt lên mười mấy mét.

“…”

Ánh mắt dưới mũ giáp hoàng kim lại hạ nhiệt độ một lần nữa, Nhẫn Vương đánh ra một chưởng ngay lập tức.

Rầm rầm!

Hai vệ binh bù nhìn được kích hoạt và “sống dậy”, lập tức bị một nguồn lực đáng sợ đánh bay vào tường, khó khăn lắm mới khôi phục lại được năng lực hoạt động thì Nhẫn Vương đã giẫm lên vách tường và biến mất ở ngã rẽ rồi.


Khai Tâm vừa mới thở phào một tiếng thì đằng sau đã vang lên những tiếng xé gió hối hả và kịch liệt, trái tim của hắn lại bị bóp nghẹt một lần nữa, lặng lẽ lấy một viên Ngọc Lộ Hoàn cho vào bụng.

Nội lực hao tổn trên đường đi không nhiều, nhưng nghĩ tới tình cảnh mình bị một chưởng của Nhẫn Vương đánh đến mức trọng thương suýt chết, hắn không dám sơ sẩy chút nào, cẩn thận lựa chọn giữ trạng thái tốt nhất!

Vừa tới ngã rẽ thứ hai thì Nhẫn Vương đã đuổi kịp rồi.

Vút!

Điều khiến Khai Tâm giật mình là, sự đuổi giết như trong dự liệu vẫn chưa xuất hiện.

Liếc mắt nhìn qua, đúng lúc Nhẫn Vương xuất hiện ở bên cạnh hắn, y cũng đang xoay mặt sang nhìn chằm chằm, như một chiến thần lạnh lùng vô tình, lao vùn vụt song song với hắn.

“…”

Trái tim nhảy lên “thình thịch” một cái, Khai Tâm lập tức biết tình hình không ổn.

Hẳn là Nhẫn Vương đã nhận ra chỉ đuổi theo thì sẽ không có tác dụng gì, chẳng lẽ bây giờ y định…

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Còn chưa chắc chắn thì lại một tiếng “vút” vọng tới từ bên cạnh, quả nhiên, bóng dáng màu vàng óng xuất hiện cách đó mười mét, xoay người và ngừng di chuyển, ngăn cản trước mặt Khai Tâm.

Đuổi theo và công kích ở phía sau không thành công, Nhẫn Vương nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, chuyển thành chặn đường. Xoay người lại, bàn chân bật một cái, y đối diện với khuôn mặt khó coi của Khai Tâm rồi lao vút tới. Ánh mắt lạnh lẽo của y ghim chặt vào Khai Tâm, không bỏ qua bất cứ một hành động nhỏ nào.


Mười mét!

Với hai người có năng lực bộc phát cực kì mạnh thì khoảng cách đó chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Vút!

Ngay khi Khai Tâm hạ xuống đất và lựa chọn quỹ tích bay đi, Nhẫn Vương nhanh chóng điều chỉnh trên không trung, cú đá vàng óng ập tới, mang theo áp lực tột cùng và những cơn gió phần phật, lập tức làm không gian xung quanh như ngưng đọng lại! Cú đá đó xẹt qua đến đâu là lấp kín hết mọi đường đi của Khai Tâm đến đó…

Tiểu Long Hình!

Dưới luồng gió mãnh liệt ấy, cơ thể Khai Tâm ngoẹo đi, lướt qua bàn chân của Nhẫn Vương như một con lươn, dáng vẻ dường như không bị trúng công kích, chỉ chớp mắt đã tới cách đó mười mét.

Rầm!!!

Đòn tấn công thất bại, Nhẫn Vương bị lực quán tính kéo ập vào mặt đất, nguồn lực mạnh mẽ chẳng những để lại một cái hố to trên mặt đất, mà còn khiến Nhẫn Vương bị thương nhẹ, bàn chân tê dại đi. Lúc quay đầu lại thì Khai Tâm đã biến mất ở nơi cuối lối đi cách đó khoảng hai mươi mét rồi.

Vút…

Đôi mắt của Nhẫn Vương càng lúc càng đỏ rực lên, y bật chân lên và tiếp tục đuổi theo – dù là vì Thần Kiếm Hộ Quốc, hay là vì sự tự tôn của chính mình thì y cũng không thể để Khai Tâm chạy thoát dễ dàng thế được.

Lần né tránh này giúp Khai Tâm có thêm chút thời gian dư thừa. Hắn vừa uống đan dược để bổ sung nội lực thi triển Tiểu Long Hình, vừa bay lượn với tuyến đường có ưu thế nhất, lao về phía lăng tẩm cất giữ Ngọc Tỉ Truyền Quốc của vương triều Đại Yên ở cuối lối đi bên phải này.


Lúc Nhẫn Vương xuất hiện ở đằng sau Khai Tâm một lần nữa, hắn vẫn tỉnh táo như thường, dùng Tiểu Long Hình giúp tăng 80% hiệu quả né tránh để biến nguy hiểm thành an toàn. Sau hai lần rẽ nữa, dưới sự trợ giúp của vệ binh bù nhìn, rốt cuộc hắn cũng thành công xông vào lăng tẩm khá âm u đó.

Trong lăng tẩm, một ông lão mặc áo xanh, râu tóc hoa râm đang cầm một thanh bảo kiếm, quay lưng về phía lối vào, như thể đang quan sát bức tranh đẹp đẽ trên vách tường. Dù Khai Tâm đột nhiên xông vào, ông ấy cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào, rất thản nhiên chứ không giống như bù nhìn.

Nhưng Khai Tâm biết, đó là do Lão Hiệp Khách là kiệt tác đắc ý nhất của đại sư bù nhìn cao cấp nhất vương triều Đại Yên. Cũng bởi vì kính ngưỡng Lão Hiệp Khách nên đại sư đó đã gia tăng thêm rất nhiều chi tiết nhỏ, vì thế Lão Hiệp Khách mới xuất sắc và sống động như vậy.

Sau khi vào trong lăng tẩm, Khai Tâm để mắt ngay tới hộp gấm được đặt trên bàn ngọc ở bên cạnh Lão Hiệp Khách, ánh mắt trở nên nóng hổi.

Đúng lúc này, tiếng xé gió lại vang lên một lần nữa!

Vút!

Tới cửa vào, Nhẫn Vương dừng lại, nhìn Lão Hiệp Khách bằng đôi mắt dè chừng, rồi lại nhìn về phía người đang bước tới gần Ngọc Tỉ Truyền Quốc là Khai Tâm.

“Hừ!” 

Hừ khẽ một tiếng, rốt cuộc y cũng bước vào lăng tẩm của Ngọc Tỉ Truyền Quốc!

Trong lăng tẩm, lưỡi kiếm trắng ngần bỗng hiện lên như một tia chớp, đâm thẳng vào lồng ngực của Nhẫn Vương!

Keng!!

Sức mạnh khổng lồ trực tiếp làm tan rã thế đi của Nhẫn Vương, khiến cơ thể y rung lên rồi loạng choạng lùi ra ngoài. Bịch bịch bịch, bước chân của y dừng lại ngay bên ngoài cửa vào.

Sắc mặt của Nhẫn Vương thay đổi hẳn!

Cúi đầu nhìn vết kiếm rõ ràng trên ngực mình, lông mày của y nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng không hề nhúc nhích của Lão Hiệp Khách, rồi lại liếc nhìn Khai Tâm đang đứng trước hộp đựng Ngọc Tỉ Truyền Quốc, đôi mắt y hiện lên sự tàn độc.


Vút!

Nhẫn Vương lại xông thẳng vào lăng tẩm một lần nữa. Lần này, y vọt thẳng về phía Khai Tâm: “Chết!!”

Gần như đồng thời, một giọng nói già nua, uy nghiêm cũng vang lên trong lăng tẩm: “Ngu xuẩn…”

Lưỡi kiếm như tia chớp lại xuất hiện một lần nữa!

Thế nhưng, Nhẫn Vương đã quyết tâm phải giết chết Khai Tâm rồi. Y không thèm né tránh, vung một quyền ra cách không trung, đánh thẳng về phía Khai Tâm ở phía sau Ngọc Tỉ.

Keng!!

Rầm!!

Nhẫn Vương lại bị chém bay ra ngoài một lần nữa.

Thế nhưng, Khai Tâm cũng không may mắn gì cho cam. Hắn chạm trán với 20% hiếm thấy của Tiểu Long Hình!

Rầm!!

Kim Chung Tráo nhạt màu đi hơn một nửa. Kêu lên một tiếng đau đớn, Khai Tâm phun ra một ngụm máu tươi vào trên hộp đựng Ngọc Tỉ Truyền Quốc – nội lực cách không trung cũng đủ để làm người ta phải đau đớn rồi.

Mặc dù đã bị thương, nhưng Khai Tâm vẫn không chậm trễ chút nào, hắn nhanh chóng mở hộp, lấy ngọc ấn hình rồng ra và cho vào túi Càn Khôn.

Rốt cuộc Lão Hiệp Khách cũng hành động!

Ông ấy xoay người nhìn Khai Tâm rồi rút bảo kiếm khỏi vỏ, chỉ vào tên Nhẫn Vương với sắc mặt tái mét!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.