Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 244: Hào kiệt bốn phương


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 244: Hào kiệt bốn phương

Editor: Nguyetmai

“Nhất Phẩm Đường và Hiệp Nghĩa Môn, cứ để bọn chúng đấu đi, tốt nhất là chó cắn chó, cả hai cùng bị thương, để chúng ta ngư ông đắc lợi…”

“Ngư ông đắc lợi? Hầu hết những người tới đây đều có suy nghĩ như ngươi đấy, cũng có thể vì vậy nên Lăng Tiêu Cung mới phái ít người tới đây như vậy! Ngươi cảm thấy trên thế giới này có nhiều ngư ông đắc lợi đến thế sao, đừng để người ta cười cho nữa.”

“Lăng Tiêu Cung? Hừ, mặc dù tiếng tăm thì vang vọng đấy, nhưng thực lực chưa đủ, có thể bỏ qua luôn cũng được.”

“Ít nhất thì các huynh đệ trong Thiết Kiếm Bang chúng ta rất đồng lòng, chỉ đâu đánh đó, hay là cho mấy người trong Chấn Thương Khung các ngươi ra đây luyện với bọn ta vài chiêu?”

Trong rừng cây có lối vào của Động Hồ Ly, những người đứng sau ba bang phái lớn tranh luận ầm ĩ, mùi thuốc súng nồng nặc!

Hầu hết những người này thuộc những bang phái tương đối có tiếng tăm trong “Giang hồ”, hình thành một đội quân thứ hai, đa số thực lực không tầm thường. Mặc dù không có ai trên Long Phượng bảng, nhưng thực lực tổng hợp lại thì đủ để vượt qua đội ngũ của Lăng Tiêu Cung.

Sau những bang phái này là một số đội ngũ của những bang phái nhỏ thông thường, trang bị khá lạc hậu, chỉ có mười mấy cao thủ thượng thừa, đủ khả năng để tự bảo vệ mình khi xông vào Động Hồ Ly, là thế lực trung lập, lần này tới đây chủ yếu là để góp vui.

“Nhìn thấy người bên kia không?”


Trong đám người này, không thiếu những người thường xuyên tới thăm dò Động Hồ Ly, chỉ vào đám người trước mặt bằng phong thái của cao thủ: “Người mặc Hoàng Long Cung Phục, đeo móng tay giả cổ trang bằng vàng ở đằng trước được xưng là Thiết Quyền Chấn Thương Khung, môn chủ của Thương Khung Chấn Thiên Môn, công phu của hắn ta đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, nghe nói sánh ngang với Khai Tâm, có thể đồng thời đấu với ba, bốn con yêu hồ…”

“… Oa! Lợi hại thế à? Trâu bò ngang Khai Tâm?”

“Nói thừa!”

Người đang nói cười lên ngạo nghễ, vẻ mặt như rất khinh thường: “Ngươi cho rằng cả “Giang hồ” chỉ có mình Khai Tâm là cao thủ ư? Không biết thì đừng có ăn nói linh tinh! Nói cho ngươi biết, những người có thể dừng chân lâu ở Động Hồ Ly đều không phải hạng xoàng xĩnh, tất cả đều là chém giết mà ra cả đấy! Chỉ có điều thường ngày họ lo luyện công kiếm tiền, không nổi tiếng mấy thôi, nếu phải chọn ra cao thủ thì nhặt đâu chả được mười mấy người có thể đấu ngang tay với Khai Tâm…”

Cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc ngày càng nhiều đổ dồn tới từ xung quanh, hắn ta sợ những người khác không tin, chỉ tay về phía trận doanh của Hiệp Nghĩa Môn: “Có biết phó môn chủ của Hiệp Nghĩa Môn không? Lâm Tiêu, người đời xưng là Nghĩa Khí Hầu, đã tới cảnh giới Huyền Diệu hơn hai mươi ngày rồi! Thần ma gì cũng phải né tránh Bá Vương Kiếm Thức của hắn ta! Phong Linh Toàn đạt level max, đương đầu với sáu con bạch hồ mà không tốn nhiều sức, xếp thứ chín trên Long bảng!”

“Sáu con bạch hồ?!”

Đám đông trở nên hỗn loạn.

Đối với một số người chơi tới Động Hồ Ly lần đầu tiên và không nắm bắt thông tin một cách nhanh nhạy, tin tức này rất hấp dẫn, ngày càng nhiều người chơi thấy hứng thú hơn.

Người kia càng thêm đắc ý, hắn ta lại chỉ ra lần nữa, vẻ mặt như đang bàn chuyện quốc gia đại sự: “Lâm Tiêu lợi hại lắm đúng không? Nhưng Hiệp Nghĩa Môn còn có một người lợi hại hơn nữa… Người đó cũng là phó môn chủ, tên là Hồng Trần! Kiếm pháp của hắn ta phải gọi là chém được quỷ thần! Thế nhưng, sau khi ghép kiếm và vỏ vào thì sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội! Trong vòng năm mét xung quanh, không ai có thể sống sót được, đánh với một đàn bạch hồ cũng chẳng hề hấn gì! Theo tin tức nội bộ của Hiệp Nghĩa Môn thì Hồng Trần đến từ Thiếu Lâm, kế thừa y bát của Lão Tăng Quét Rác ở Tàng Kinh Các.”


Tin tức này lại khiến đám người xung quanh thốt lên kinh ngạc!

Theo lời đồn thì Lão Tăng Quét Rác là thần tăng số một của Thiếu Lâm, mặc dù không nổi danh, nhưng thực lực, Phật pháp lại hơn xa các đời trụ trì và phương trượng, chỉ có điều công pháp rất thần bí, không ai hay biết…

“Y bát của Lão Tăng Quét Rác sao?”

“Võ công tuyệt thế đấy! Sao ta không gặp may được như vậy chứ… Ôi ôi ôi! Lão phu tức chết mất!”

Đám người bỗng chốc sôi trào.

“Còn có ai lợi hại nữa?”

“Đại ca, còn có chuyện gì bí ẩn nữa không, kể cho bọn ta nghe đi, cho bọn ta được mở mang tầm mắt.”

“Hê hê.” Người kể chuyện tỏ ra đắc chí, hắn ta ngạo mạn khoát tay áo: “Nhiều lắm, ngươi nhìn đi, Dận đường chủ của Chiến Hồn Điện, mặc dù không có tên trên Long bảng, nhưng Vô Ảnh Tật Phong Cước cũng chẳng thua kém gì Khai Tâm. Nghe nói găng tay mà hắn ta đeo là danh khí cực phẩm, có hiệu quả tăng 30% tốc độ, vung quyền vừa nhanh vừa nặng, cảnh giới Huyền Diệu trở xuống không thể đỡ được.”


“Quỷ Kiếm Sinh của Ngự Quỷ Tông, biệt hiệu là Quỷ Kiếm Xuất Sinh, tự sáng tạo ra một bộ kiếm pháp giết người, kết hợp giữa quyền pháp và kiếm pháp, nghe nói nhận được lời đánh giá khá cao, từng giết chết mấy cao thủ cảnh giới Huyền Diệu rồi…”

“Nơi này là Động Hồ Ly, cũng có những người thành danh bằng Thiên Huyễn Trảo, người có cảnh giới cao nhất là Ti Tửu Đỗ của Phái Ức La, phối hợp với Hồ Yêu Mị Ảnh, hắn ta đã từng thoát thân dưới sự bao vây của mấy cao thủ cảnh giới Huyền Diệu, xảo quyệt và khó chơi hơn cả bạch hồ.”

Người này giải thích rất lưu loát, khiến những người đang rất khinh thường và mai mỉa trong đám đông cũng dần thu lại biểu cảm khinh miệt của mình.

Đúng lúc này, không biết ai la lớn một tiếng: “Động Hồ Ly mở rồi!”

Rầm!

Vô số người chơi lập tức dồn hết mọi sự chú ý vào trong rừng cây. Ánh trăng màu trắng rọi xuống từ trên trời, những người được trải nghiệm lần đầu tiên đều có vẻ rất hồi hộp, ngừng thở chờ đợi thời khắc này.

Người của Nhất Phẩm Đường, Lăng Tiêu Cung và Hiệp Nghĩa Môn thì đều không hề động đậy gì cả, chẳng thèm quan tâm gì tới cánh cửa Động Hồ Ly đang chậm rãi thành hình ấy.

“Các vị ở xa tới, là khách mà không đi trước một bước sao?”

Lâm Tiêu cười lớn bước lên phía trước hai bước, âm thanh vang dội vọng vào tai của những người đến từ hai bang phái lớn khác

Trong đội ngũ của Nhất Phẩm Đường, Mộng Vân che mặt bằng một chiếc khăn lụa màu bạc, nàng ta không đáp lời, mà để một người đàn ông ở bên cạnh bước lên, hắn ta tươi cười nhã nhặn: “Nhập gia tùy tục, dù sao nơi này cũng là khu vực của Hiệp Nghĩa Môn, những người tới sau như bọn ta không muốn lấn quyền, xin mời các huynh đệ của Hiệp Nghĩa Môn!”


Một cô gái với khuôn mặt lạnh lùng, mặc quần áo màu trắng bước ra từ trong đội ngũ của Lăng Tiêu Cung: “Nghe nói vào Động Hồ Ly rồi vẫn phải tuân theo quy củ, bọn ta đi theo sau để quan sát, xin mời Lâm phó môn chủ!”

“Nếu thế thì cung kính không bằng tuân lệnh!”

Lâm Tiêu không nói thêm gì nữa, hắn ta vung tay lên, người của Hiệp Nghĩa Môn đều khởi động cảnh giới, cả rừng cây cũng phải chấn động, gió lớn thổi qua, có rất nhiều các cao thủ cảnh giới Huyền Diệu! Rất nhiều người biến sắc, cảm nhận được thực lực của Hiệp Nghĩa Môn trong lần này.

Tốc độ vào Động Hồ Ly của Hiệp Nghĩa Môn rất chậm… Như thể đang kéo dài thời gian. Tốn những năm phút họ mới vào hết bên trong.

Đối với chuyện này, Lăng Tiêu Cung và Nhất Phẩm Đường như đã có chuẩn bị rồi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường!

Cho đến khi người cuối cùng vào động, gã đàn ông tuấn tú, phóng khoáng ấy mới làm hành động mời với Lăng Tiêu Cung: “Nhân số của quý cung ít, mời đi trước!”

“Đa tạ.”

Nhóm người của Lăng Tiêu Cung cũng không làm bộ làm tịch gì, cô gái có khuôn mặt lạnh lùng nói cảm ơn rồi dẫn đội vào Động Hồ Ly, chưa tới nửa phút đã vào hết trong động.

Trong đám đông, một người đàn ông có khuôn mặt rất bình thường thoáng co con ngươi lại: Rốt cuộc cũng tới lượt Nhất Phẩm Đường rồi!

Sự lạnh lùng lóe lên trong mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.