Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 20: Tiểu Ngữ Yên


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 20: Tiểu Ngữ Yên

Translator: Nguyetmai

Mấy hôm nay, mỗi khi Khai Tâm thoát game, không phải ăn cơm thì lại là bật máy tính lên xem những thay đổi trên “Bảng giang hồ Nam Hoa” và những tin tức về các kỹ xảo mà một số người đăng lên.

Mặc dù đều đã từng trải qua hết rồi, nhưng được cảm nhận thực tế những hồi ức này vẫn khiến Khai Tâm rất hưởng thụ và hoài niệm…

Lúc này, số lượng người đăng ký “Bảng giang hồ Nam Hoa” đã từ hơn ba trăm người tăng lên hơn một ngàn bảy trăm người, hầu như ngày nào cũng có hàng trăm người gia nhập, danh khí cũng tăng vọt.

Khai Tâm phát hiện ra, thứ tự của mình cũng từ hơn hai trăm tụt xuống hơn một ngàn sáu trăm. Số người mà võ nghệ đã đạt đến tầng thứ chín cũng vượt qua một trăm năm mươi người, lòng nhiệt tình và xông xáo của những sinh viên đại học này thật đáng nể.

Ba tên trong ký túc xá của hắn cũng không tệ, đều thuộc top một trăm người đứng đầu, đặc biệt là “Tiểu Thất Cô Đơn” đã có một môn võ công lên đến tầng thứ mười, đứng ở vị trí thứ bảy.

Phát hiện này khiến Khai Tâm toát cả mồ hôi.

Cứ tưởng mình che giấu chuyện Thiếu Lâm Trường Quyền đã đạt đến tầng thứ mười thì có thể đứng ở vị trí thứ ba một thời gian, không ngờ chỉ một đêm đã có tám người vượt mặt rồi.

“Ngũ Trà Huynh” đứng top một thậm chí đã có bốn môn võ đến tầng thứ chín, một môn võ đến tầng thứ mười, Khai Tâm xem mà không ngừng tặc lưỡi…

Quả nhiên, tên này ghê gớm không giống người gì cả.

Mới được bao lâu mà đã có bốn môn võ tầng thứ chín, một môn tầng thứ mười rồi, chờ đến khi đột phá cảnh giới Tông Sư, ít nhất nội lực cũng sẽ tăng đến mười mấy, hai mươi điểm.


Có lẽ “Giang hồ” sắp là thiên hạ của những người chơi ở cảnh giới Xuất Nhập rồi.

Khai Tâm hít sâu một hơi, rồi bỗng nhớ đến một chuyện!

Sau khi nội lực lên đến tầng cảnh giới thứ nhất, “Giang hồ” sẽ cho ra một nhiệm vụ với quy mô lớn chưa từng có, phần thưởng cũng vô cùng phong phú, rất có sức hút với những người như hắn.

Quan trọng hơn là, nội dung của nhiệm vụ đó khiến những người chơi ẩn nấp ở các môn phái lớn nhỏ trong “Giang hồ” đều kéo nhau ra để tranh giành, tạo thành một “Giang hồ” đầy kích thích và điên cuồng.

Nói thật ra, trang web mà Trần Phàm xây dựng cũng khá đâu ra đấy, quản lý vài ngày đã quy hoạch gọn gàng các bài đăng của những môn phái, nhìn là thấy rõ ngay.

Một vài bài đăng thực dụng cũng được chứng thực nhanh chóng và đặt ở nơi dễ thấy.

Ngoài ra, trên web còn có một mục rất hay. Đó là một khu dành riêng cho thành viên, chỉ cần là những người đã đăng ký làm thành viên thì đều có thể đăng những cảnh chụp màn hình và video đã quay lên.

Tính năng này vừa ra đời đã tạo thành một phong trào cho rất nhiều thành viên, không ngừng lưu những hình ảnh và trải nghiệm mà họ cho là tốt lại.

“Khai Tâm.” Bạch Lãng vừa đi từ ngoài vào, thấy người đang ngồi trước máy tính, cậu ta vui ra mặt: “Cười ngây ra đó làm gì? Thấy người đẹp nào hả?”


“Xuỳ, tôi chỉ biết có thế thôi sao?” Khai Tâm trợn trắng mắt.

“Còn nói là không phải nữa, he he, thằng nhóc nhà cậu cũng nghe được tin rồi hả? Nhìn tôi như vậy làm gì? Đừng có chối. Tiểu Ngữ Yên – tên Giang hồ của người tình trong mơ Hứa Hinh nhà cậu đấy.” Bạch Lãng vừa nói vừa cảm thán: “Chậc chậc, kể ra tính cách của Hứa Hinh cũng khá giống với Vương Ngữ Yên trong Thiên Long Bát Bộ đó, yếu đuối làm người ta đau lòng, còn rất quyến rũ nữa chứ, không biết sau này sẽ hời cho tên khốn nào đây.”

Khai Tâm hơi ngẩn người ra.

Tiểu Ngữ Yên là tên trong “Giang hồ” của Hứa Hinh. Kiếp trước, vì câu chuyện “trời mưa và chiếc ô”, gần như hắn không dám gặp lại Hứa Hinh, hai người rất ít khi gặp nhau. Sau này nghe nói Hứa Hinh được rất nhiều người trong “Giang hồ” theo đuổi, thậm chí còn được lén phong làm “Ngu mỹ nhân” trong “Giang hồ bách hoa phổ”.

Còn hời cho tên khốn nào ấy hả…

Khai Tâm nhíu mày, hình như khoảng thời gian ấy hắn cũng không nghe được tin Hứa Hinh có bạn trai. Bây giờ thấy cái tên Tiểu Ngữ Yên này, nghĩ kĩ ra thì có vẻ như dưới dáng vẻ yếu đuối ấy, Hứa Hinh cũng có một trái tim muốn khuấy động giang hồ.

Vương Ngữ Yên.

Tiểu Ngữ Yên…

Thì ra Hứa Hinh tự so sánh mình với một cô gái yếu đuối cần phải dựa dẫm trong Thiên Long Bát Bộ.

Nhưng người mà cô ấy muốn dựa vào rốt cuộc là Mộ Dung Phục ở Cô Tô, hay là thế tử Đoàn Dự của Đại Lý? Hoặc là chính bản thân cô ấy?


Cái này thì không biết được rồi!

Cười nhạt một tiếng, Khai Tâm bỗng nghĩ đến, kiếp trước hắn là một đệ tử tục gia bình thường của Thiếu Lâm, không có cơ hội gặp gỡ Hứa Hinh, nhưng ở kiếp này, hắn là người của Mộ Dung gia, chưa biết chừng tương lai sẽ có khả năng gặp được Tiểu Ngữ Yên nữa.

“Làm ơn, Khai Tâm à, cậu đừng có cười ngây ngô như vậy nữa có được không, tôi cảm thấy áp lực ngày càng lớn rồi đây này!”

Bạch Lãng run lên một cái, cậu ta lắc đầu, không để ý đến tên đang cười ngu ngơ đó nữa mà đá giày ra bò lên giường.

“…”

Khai Tâm tiếp tục trợn trắng mắt, không có phản ứng gì cả.

Bạch Lãng vừa nằm lên giường vừa hỏi bâng quơ: “À phải rồi, Khai Tâm, cậu đang học mấy loại võ công rồi?”

“Ừm, hai loại.”

Liễu Diệp Phi Đao thuộc dạng ám khí, rất khó để tăng tiến được, hẳn là không thuộc hàng võ công, Khai Tâm cảm thấy vậy.

“Ít quá đấy, nhưng có một môn võ sở trường cũng hay, cảnh giới càng cao thì nội lực càng mạnh, cảnh giới cao nhất của cậu là tầng thứ mấy? Tôi đến tầng thứ chín rồi.”

Giọng điệu của Bạch Lãng rất thản nhiên, có vẻ như không hề cảm thấy bất ngờ. Cậu ta nghĩ, với một tên ngốc như Khai Tâm, nhập môn là tốt lắm rồi, không nên ôm hy vọng lớn lao gì.

“Tầng thứ mười của Thiếu Lâm Trường Quyền.”


Khai Tâm trả lời mà không quay đầu lại, chuyện này chẳng có gì để phải giấu giếm cả.

Một hồi lâu mà không thấy phía sau có tiếng nói chuyện…

Khai Tâm quay lại nhìn thì thấy Bạch Lãng đã đeo kính thực tế ảo vào game rồi, không biết có nghe thấy lời hắn vừa nói không.

Lại trợn trắng mắt một cái, Khai Tâm quay đầu tiếp tục tìm kiếm tư liệu mà mình cần.

Thực ra cũng không phải tìm tư liệu gì cả, hắn chỉ mong biết được chút tình hình xung quanh thành Cô Tô ở “Bảng giang hồ Nam Hoa” thôi…

Cửu Cung Bát Quái Kiếm đã luyện đến tầng thứ chín rồi, nhưng thực sự là Liễu Diệp Phi Đao tiến bộ chậm quá, vì phi đao là một dạng ám khí, không những độ chính xác kém, mà còn thuộc kiểu hao tốn, không thể lấy về để sử dụng nhiều lần được, mỗi lần phải phi trúng mới có thể tăng tiến cấp bậc tu luyện, không trúng thì sẽ không được tăng kinh nghiệm, như ném bạc vào trong nước vậy.

Khai Tâm đã tiêu tốn hơn hai ngàn lượng bạc ở ngoài thành Cô Tô, khó khăn lắm mới lên đến tầng thứ tám, số tài sản tích cóp được trước đó trôi theo dòng nước hết rồi.

Điều duy nhất khiến Khai Tâm vui mừng là, ám khí có yêu cầu rất khắt khe với thủ pháp và nội lực!

Mấy hôm nay, ngày nào hắn cũng đi kiếm chuyện với mấy tên côn đồ, ném đi một đống bạc trắng, nội lực lại từ 4 điểm tăng lên thành 8 điểm.

Nếu không có phát hiện này thì Khai Tâm đã dừng lại để đi xử lý vấn đề cạn kiệt hầu bao rồi.

Cũng chính vì vậy nên nhất định hắn phải tìm kiếm những thông tin về NPC côn đồ, để xem có thể tăng Liễu Diệp Phi Đao lên tầng thứ chín được không.

Những tên côn đồ cấp thấp đã không thể chống chọi được lâu trước lực sát thương của Liễu Diệp Phi Đao tầng thứ tám, nếu lỡ tay phi quá mấy chiếc thì cuộc sống hạnh phúc của hắn sẽ chấm dứt ở đây mất, vì thế hiện tại Khai Tâm rất ưu sầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.