Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 16: Đánh giá về trận đấu
Translator: Nguyetmai
Khai Tâm ngây người ra một lúc lâu, vẫn không thể tin nổi.
Cúi đầu nhìn hai tay dính đầy bùn đất của mình, hắn không dám tin một cao thủ võ lâm ở cảnh giới Xuất Nhập lại chết oan trong tay mình như thế.
Kẻ địch là người đã tiến vào cảnh giới Xuất Nhập… Nội lực hơn 40 điểm, sau khi khởi động cảnh giới, kỹ thuật, lực sát thương, phòng ngự, tốc độ đều được cường hoá mười phần trăm.
Mà hắn, chỉ là một người mới học Thiếu Lâm Trường Quyền được mấy ngày.
“Giết được tên trộm mộ lão tam, nhận được mười điểm anh hùng của võ lâm!”
“Nhận được năm mươi điểm giá trị danh vọng giang hồ khi giết được nhân sĩ võ lâm có cấp bậc cao hơn mình!”
“Đánh giá về sự nguy hiểm của cuộc chiến cấp A, bạn đã hiểu sâu hơn về việc vận dụng linh hoạt Thiếu Lâm Trường Quyền, từ tầng thứ chín lên đến tầng thứ mười!”
Những lời nhắc liên tục của hệ thống rốt cuộc cũng khiến Khai Tâm bừng tỉnh.
Nhưng điều làm Khai Tâm kích động và quan tâm nhất không phải là điểm anh hùng võ lâm và giá trị danh vọng giang hồ, cái đầu tiên chỉ cần giết chết những kẻ tà môn ngoại đạo gây nguy hại cho võ lâm thì đều có thể đạt được, cái thứ hai dù khó hơn một chút nhưng cũng không có tác dụng gì mấy ở thời điểm hiện tại…
Quan trọng là đánh giá về độ nguy hiểm của cuộc chiến vừa rồi!
Sau khi kết thúc cuộc chiến, lời khen của hệ thống khiến tâm trạng của Khai Tâm rất phấn khích.
Đây là một điểm đặc sắc của “Giang hồ”, khi kẻ địch mạnh hơn ta, dựa vào sự chênh lệch lực lượng, hệ thống sẽ đưa ra đánh giá về độ nguy hiểm, thấp nhất là “Thực lực tương đồng” – cấp E, “có áp lực – cấp D”, “yếu thế hơn – cấp C”, “lấy trứng chọi đá” – cấp B, “không thể chiến thắng” – cấp A, cho đến “chỉ còn đường chết” – cấp S.
Sau khi đánh giá về cuộc chiến, chưa chắc hệ thống sẽ tuyên bố ra, trừ khi hai bên quyết sống chết với nhau, một trong hai phải chết thì mới có lời nhắc vừa rồi…
Nếu bên yếu thế hơn chiến thắng, giết chết được kẻ địch của mình thì sẽ đồng nghĩa với việc đột phá được chính bản thân mình, nhận được lời khen từ hệ thống và có thể nhận được phần thưởng bất ngờ.
Cấp đánh giá độ nguy hiểm càng cao thì phần thưởng nhận được cũng càng cao!
Cấp A!
Đánh giá của hệ thống là không thể chiến thắng thì cũng bình thường, một bên là cảnh giới Xuất Nhập, là nhân sĩ võ lâm giết người không chớp mắt, một bên là người mới tập võ, thậm chí còn chưa có khinh công, quả thực là cách xa nhau quá nhiều! Cú đá vô tình của Khai Tâm cũng đã phải vận dụng đến trí khôn, cũng đạt được sự chấp nhận của hệ thống.
Thiếu Lâm Trường Quyền đã bước vào cấp 90…
Chỉ còn 9.99 cấp nữa là sẽ thành công tiến vào cảnh giới Tông Sư.
Khai Tâm hưng phấn tung ra mấy cú đấm nhanh lẹ, dứt khoát, mang theo tiếng xé gió trong không khí, bùn đất ở hai tấc trước đó cũng hơi lay động.
Thích thật!
Chỉ còn một tầng cuối cùng nữa thôi là từ cảnh giới Xuất Nhập lên được cảnh giới Tông Sư rồi!
Vì cấp bậc tăng lên, nội lực cũng tăng từ 2.27 lên 4.57. Bất cứ một môn võ học nào, khi đạt đến tầng thứ 9 cấp 80, điểm nội lực sẽ tự động tăng lên 1 điểm. Tâm pháp có thể làm nội lực tăng lên được, nhưng một ngày sẽ không vượt quá 0.15 trong “Giang hồ”.
Đúng là một niềm vui bất ngờ.
Dù Khai Tâm đang vô cùng hưng phấn, nhưng hắn cũng không quên một lợi ích nữa khi giết chết được một nhân sĩ võ lâm đã đến cảnh giới Xuất Nhập.
“Bạn có thể kiểm tra thi thể của tên trộm mộ lão tam, lấy đi số tài sản còn sót lại trên người hắn ta…”
Lời nhắc của hệ thống lại vang lên.
Khai Tâm bước nhanh đến bên cạnh thi thể của tên trộm mộ lão tam, tuy tính giả lập của “Giang hồ” khá cao, nhưng vẫn bị hạn chế, đó là không có những hình ảnh quá máu me khiến người ta không thể chịu đựng được.
Khuôn mặt và vết thương trên thi thể rất mờ ảo.
Khai Tâm lục lọi cả người lão tam một lượt, lấy ra một cái túi tiền màu đen, đôi mắt hắn sáng lên.
Túi Càn Khôn.
Công cụ để chứa đồ mà chỉ có Thiên Cơ Cốc mới có, co dãn tuỳ thích, chứa được rất nhiều thứ, dùng để cất binh khí hay đan dược đều vô cùng thuận tiện, người bình thường phải đạt đến một cấp bậc nhất định hoặc hoàn thành một nhiệm vụ nào đó thì mới có thể có được túi Càn Khôn của môn phái khác.
Xem thử trong này có gì nào?
Khai Tâm nhìn những thứ trong đó, hắn vui sướng nhếch lông mày.
Thu hoạch không tệ!
Ngoại trừ mười hai thỏi vàng, mấy miếng ngọc bội, một quyển bí tịch Liễu Diệp Phi Đao, ba mươi sáu chiếc Liễu Diệp Phi Đao, thì còn có cả vài lọ Kim Sang Dược.
Một trăm hai mươi lượng vàng bằng một ngàn hai trăm lượng bạc, cộng với số ngọc bội có thể bán cho cửa hàng nữa, xem như đã rất đáng giá rồi. Khai Tâm cười không thể khép miệng lại được, hắn phát tài rồi.
Bí tịch Liễu Diệp Phi Đao dù chỉ có nguồn gốc từ một môn phái nhỏ, nhưng đối với người đang cần một môn võ công mới như Khai Tâm thì lại rất đúng dịp, cả thanh “Bách Chiến Đao” bên cạnh thi thể nữa, hê hê, được, được lắm!
Khai Tâm nhặt hết mọi thứ lên, đeo túi Càn Khôn ở cạnh hông. Hắn tìm một lượt nữa nhưng không còn gì cả. Đúng lúc này, quản gia của Mộ Dung gia và một nhóm người với khí thế bất phàm mới đến nơi.
“Đám trộm mộ đâu?”
Quản gia nhìn những thi thể ngổn ngang cạnh nấm mộ kiếm, ông ấy nhíu mày, lúc nhìn sang Khai Tâm mới hơi thả lỏng hơn một chút.
“Chuyện là thế này.” Khai Tâm thấy tu vi, khí chất của nhóm người sau lưng quản gia đều không tầm thường, hắn không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở đây.
Quản gia nghe xong, nét kinh ngạc trong mắt càng thêm rõ ràng.
Chỉ một đêm mà có tận hai đám trộm mộ đến, đám đầu tiên là những thôn dân tham lam đã chết hết rồi, đám thứ hai là nhân sĩ võ lâm, vậy mà cũng có một tên chết trong tay đệ tử nhà mình.
Cả những người của phủ Mộ Dung đứng sau quản gia cũng tỏ ra khen ngợi và khó tin.
Một trong số những người đó bước đến nhìn bàn tay và xương cốt của tên trộm mộ lão tam rồi gật đầu nhẹ với quản gia: “Thực lực không yếu.”
“Hừ, dám động đến cả Mộ Dung gia, chết cũng đáng!”
Trong lúc tức giận, đôi mắt của quản gia vẫn mang theo ý cười, ông ấy nói với Khai Tâm: “Ngươi làm tốt lắm, sau khi về phủ ta sẽ bẩm báo với tiểu thư, để tiểu thư khen thưởng cho ngươi!”
“Đây là chức trách của thuộc hạ.”
Dù nói năng ra vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng Khai Tâm đang không ngừng mừng thầm.
Hẳn là lần này hắn sẽ lại hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc tiếp rồi, có lẽ phần thưởng sẽ không thấp quá đâu…
Thích thật đấy!
Quản gia dặn dò thêm hai câu nữa, rồi ghi chép lại tướng mạo của hai tên trộm mộ còn lại, sau đó đưa đống thi thể ở ngôi mộ kiếm đi, chắc chắn sáng mai Lục Phiến Môn sẽ dán chân dung của hai tên trộm mộ đã trốn chạy lên khắp cửa thành.
Quay về phủ, Khai Tâm gặp Mộ Dung tiểu thư ở hậu viện.
Mộ Dung tiểu thư ôm Tiểu Bạch, nàng ấy cười dịu dàng, trông có vẻ rất thân thiết: “Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi. Quản gia đã nói cho ta biết tất cả mọi chuyện rồi, lần này không những ngươi có công bảo vệ được mộ phần, lại còn giết được một tên trộm mộ, không bôi nhọ phủ Mộ Dung chúng ta, cũng chứng minh rằng đôi mắt của ta không lầm, gia chủ rất hài lòng.”
“Đều là công lao tiểu thư đã dạy dỗ cả.”
“Tốt lắm. Đây là kiếm pháp của phái Võ Đang – kiếm quyết Cửu Cung Bát Quái Kiếm mà quản gia định thưởng cho ngươi lúc đầu…”
Mộ Dung tiểu thư đưa một quyển bí tịch trông rất mới ra, sau đó nàng ấy chỉ khẽ lật bàn tay là một thanh trường kiếm màu tím trông có vẻ rất cổ xưa và nhã nhặn xuất hiện: “Có kiếm quyết, sao lại thiếu kiếm được! Đệ tử của Mộ Dung thế gia chúng ta, tu luyện kiếm pháp thì nhất định phải có kiếm, còn phải phù hợp với khí chất và thân phận của Mộ Dung thế gia nữa!”
Đôi mắt của nàng ấy lại chuyển dời, nhìn xuống thanh trường kiếm trong tay, nói một cách đầy ẩn ý: “Quân Tử Kiếm, đây là kiếm của đệ đệ ta lúc nhỏ, bây giờ ta ban nó cho ngươi, hy vọng ngươi đừng làm ô danh nó.”
Khai Tâm đang cần một thanh kiếm tốt, thấy vậy thì đôi mắt sáng lên, hắn vội vàng tạ ơn và nhận lấy phần thưởng. Mộ Dung tiểu thư mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi.