Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 11: Tên côn đồ Ở quán rượu
Translator: Nguyetmai
Một tấm vải viết một chữ “Tửu” lớn tung bay trên con đường ở ngoại thành Cô Tô, vài chiếc bàn vuông, mấy chiếc ghế dài được bày biện sơ sài ven đường, tiểu nhị hăng hái chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại hô lên: “Vâng, khách quan chờ một lát, ra ngay đây”, sau đó lại đi rót rượu cho mấy người khác, trông rất là bận rộn.
Quán rượu – một nơi đặc biệt của giang hồ, cũng là nơi dễ xảy ra những chuyện bất thường nhất.
Rầm!
Một bàn tay to khỏe đập lên bàn cái rầm, bát đũa và rượu rung lên, đủ để thấy người đó dùng lực mạnh thế nào.
“Chưởng quầy!”
Người đàn ông với bộ ngực lớn, mặt mũi hung tợn vừa nấc rượu vừa bưng bầu rượu lảo đảo đứng lên.
Chưởng quầy là một người tầm tuổi trung niên thành thật, cơ thể gầy gò trông rất yếu đuối, ông ấy cười xuề xòa bước đến: “Khách quan, có gì sai bảo ạ.”
“Lấy thêm… một cân… rượu nữa lên cho ta.”
Trên mặt bàn của tên đại hán đó đã có mấy vò rượu trống không, thịt rượu bừa bộn, có vẻ như đã uống khá nhiều rồi, người bên cạnh cũng có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người hắn ta.
“Vâng vâng vâng, Tiểu Trụ Tử, lấy thêm một cân Nữ Nhi Hồng ra đây. Khách quan, để tôi tính cho ngài nhé, tổng cộng của ngài hết…” Chưởng quầy đang định tính tiền cho tên đại hán, nhưng hắn ta lại nói: “Tính làm gì, tổng cộng một trăm lượng bạc, trả theo tháng là được rồi.”
Tên đại hán đó không trả tiền, ngược lại còn nắm tay lại giơ lên trước mặt chưởng quầy. Hắn ta nhìn từ trên cao xuống, ăn nói hùng hổ.
“A… Thế này là… ngài định…”
Dáng vẻ của chưởng quầy rất thành thật, ông ấy ăn nói lắp ba lắp bắp, không hiểu ý của tên đại hán đó cho lắm.
“Quên chưa nói cho ngươi biết, ta là Lý Tam, những quán rượu ở ngoài thành đều phải nộp tiền theo tháng cho ta, vừa rồi ta ăn ở chỗ của ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, đưa tiền đây nhanh lên, ông đây còn phải đi đòi tiền ở chỗ khác nữa.” Tên đại hán say Lý Tam giờ đây nào còn có vẻ gì là say rượu nữa? Thế nhưng bộ mặt hắn lại dữ dằn hơn hẳn, trông như một tên côn đồ.
“Lý, Lý Tam…”
Chưởng quầy lẫn tiểu nhị đều sợ hãi run lẩy bẩy, không ai dám tính tiền cho hắn ta nữa, nhưng cũng không cam tâm nộp tiền để rồi nối giáo cho giặc, chỉ biết đứng ngây ra đó.
Vẻ mặt của tên đại hán Lý Tam đó trầm xuống!
“Thế nào? Xem thường Lý Tam ta hả?” Không biết hắn ta lấy thanh kiếm bằng thép ở đâu ra chặn trước mặt chưởng quầy và tiểu nhị.
Thấy chưởng quầy và tiểu nhị sắp gặp chuyện không may, mấy người ở bàn bên cạnh không thể im lặng được nữa…
“Dừng tay!”
Một chàng trai trẻ vỗ bàn đứng lên!
Ba người bạn của người đó cũng đứng lên, hai nam một nữ, bốn người đó tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn cả sự căm phẫn nữa, tất cả đều nhìn tên đại hán Lý Tam đầy giận dữ. Họ nhanh chóng đứng thành hình vuông vây quanh hắn ta.
Thì ra…
Ngay lúc Lý Tam rút vũ khí ra, bọn họ bất ngờ nhận được lời nhắc nhở!
“Có nhận nhiệm vụ cấp thấp gặp chuyện bất bình của Giang hồ không? Trợ giúp chưởng quầy đánh bại tên đại hán gian ác Lý Tam là hoàn thành nhiệm vụ! Ác hán Lý Tam, một tên côn đồ, cảnh giới nội công: Không.”
Thực ra từ mấy hôm trước, bọn họ đã nghe được tin đồn như thế này, nói rằng quán rượu ở ven đường ngoài thành Cô Tô có một tên ác bá thường đến hăm dọa, hầu như ngày nào cũng xuất hiện hai lần, thu phí bảo kê của chưởng quầy trung niên vô tội, người chơi đến gần khu vực này là sẽ kích hoạt được nhiệm vụ!
Điều làm bọn họ kích động nhất là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được lòng biết ơn của chưởng quầy và mười lọ Kim Sang Dược. Nếu giết được ác bá Lý Tam thì sẽ thu hoạch được nhiều hơn nữa, chẳng những lấy được “Tinh Cương Kiếm” của hắn ta – một thanh kiếm có giá trị hơn năm trăm lượng bạc, còn cả hai trăm lượng bạc tiền phí bảo kê, cùng với một bản bí tịch kiếm pháp.
Kiếm làm từ thép đã có giá trị không nhỏ rồi, lại cộng thêm những phần thưởng khác nữa, đủ để những người mới chơi kích động. Ba nam một nữ này từ trong thành ra, chờ hơn một tiếng cũng là vì đợi Lý Tam ra mặt quát tháo.
Ngay lúc ấy, bốn người không hề do dự nhận ngay nhiệm vụ…
“Ái chà, có kẻ dám đứng ra cơ đấy!”
Tên ác hán Lý Tam hoàn toàn không coi bốn người nam nữ cầm kiếm sắt bình thường này ra gì, hắn ta đẩy chưởng quầy và tiểu nhị ra: “Cậy đông ấy hả?”
Còn chưa dứt lời, hắn ta đã dùng ngay chiêu “Lực Phách Hoa Sơn” lên người thanh niên dẫn đầu, khiến người thanh niên đó không kịp đọc bản thảo hùng hồn đầy chính nghĩa đã soạn sẵn của mình ra.
Quá gấp rút, người đó giơ kiếm lên chắn.
Sau khi đã uống say, tên ác hán Lý Tam đó vẫn còn rất nhanh nhẹn, hắn ta ỷ vào lực cánh tay mạnh mẽ của mình mà khiến cho người thanh niên suýt chút nữa không cầm nổi vũ khí. Trong lúc loạng choạng, người đó bị Lý Tam sử dụng Xuyên Tâm Cước đá bay ra, suýt thì đụng trúng một vị khách trẻ tuổi bên cạnh.
Khai Tâm nhún chân, đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Rầm!
Chiếc bàn trước mặt lập tức bị đè sập, bát đĩa vỡ vụn rơi đầy đất, để lại một đống ngổn ngang.
Ném chén rượu trong tay đi, Khai Tâm không tỏ ra giận dữ, cũng không đi giúp bốn vị anh hùng kia xử lý Lý Tam. Hắn thản nhiên tìm một chiếc bàn sạch sẽ khác rồi ngồi xuống, tiếp tục uống rượu một cách tự nhiên như không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nói thật ra, vừa rồi hệ thống cũng nhắc nhở hắn, nhưng Khai Tâm không nhận nhiệm vụ…
Bởi vì trước khi ác hán Lý Tam ra tay, hắn đã lén đánh giá Lý Tam một lần, kết luận đó không phải một kẻ địch tầm thường.
Dù đã uống khá nhiều rượu, mùi rượu nồng nặc khắp người, nhưng bàn tay cầm kiếm của Lý Tam vẫn rất chắc chắn, vết chai dày nơi bàn tay cho thấy hắn ta đã tập võ thời gian dài, đồng thời cũng là người đã đạt đến một cấp độ nào đó trong võ lâm. Phân tích ra được điểm này, Khai Tâm cho rằng, không những lực cánh tay của đối phương hơn mình nhiều, mà e là ngay cả kiếm pháp cũng không thấp.
Mặc dù hệ thống đưa ra thông tin hắn ta chỉ là một tên côn đồ bình thường không có cảnh giới gì cả, nhưng không có cảnh giới, không nghĩa là không có nội công và thực lực, có thể hắn ta chỉ còn cách cảnh giới Xuất Nhập một bước nữa thôi, trong “Giang hồ” có không ít người như thế!
Điều quan trọng hơn là, Khai Tâm hiểu rõ về thiết lập thực lực của những tên côn đồ như thế này.
Nhiệm vụ kiểu này xuất hiện ở rất nhiều thành trấn, chỉ khác nhau về tên thôi. Dù rằng cái tên Lý Tam này được đặt một cách qua loa cho có lệ, nhưng hầu hết thực lực của bọn côn đồ đều sắp đạt đến cảnh giới Xuất Nhập, đồng thời chúng đều sẽ có một môn võ học đã đạt đến tầng thứ chín, những tin đồn đánh được côn đồ sẽ nhận được Tinh Cương Kiếm và bí tịch đúng là có thật, nhưng trước mắt, có mấy ai đánh bại được một người trong chốn võ lâm đã gần tiến vào cảnh giới Xuất Nhập đâu?
“…”
Khai Tâm dứt khoát từ chối nhiệm vụ này nên mới không rước họa vào thân, không bị Lý Tam chú ý đến.
Còn phía bên kia, bốn người trẻ tuổi hăng hái vừa ra tay đã nhận ra rằng tình hình này không ổn!
Kiếm pháp của Lý Tam rất ổn định, hắn ta còn rất vô liêm sỉ, cùng sử dụng cả tay lẫn chân, cốt là để gây ra lực sát thương mạnh nhất, ba đường kiếm đã đánh bay cả bốn người, còn đánh cho hai người chơi đã nhận nhiệm vụ nhưng chưa ra tay khác kêu rên không ngừng…
“Cùng tiến lên!”
Sáu người lùi về một chỗ, một người đề nghị.
Những người khác cũng gật đầu, sau đó chia làm hai hướng đánh đến! Lần này bọn họ định dùng ưu thế về số người để đánh bại Lý Tam.
Khai Tâm tiếp tục uống rượu, hắn liên tục lắc đầu…
Bọn họ nghĩ gì vậy? Tưởng rằng “ác hán Lý Tam” là những con dã thú không có trí khôn kia sao?
Trong những tiếng thét kinh hoảng, Lý Tam ra tay mãnh liệt, hắn ta nhảy ra sau, dễ dàng tránh được chiêu thức của sáu người, đợi sáu người đó lộn xộn rồi, hắn ta lập tức nhào đến, đánh cho cả sáu người nằm lăn trên mặt đất!
Nhiệm vụ của sáu người thất bại, còn bị Lý Tam vơ vét tài sản trên người, chỉ đành ôm nỗi hận mà rời đi…
Ông chưởng quầy đáng thương không còn cách nào khác, không thể không nộp phí bảo kê để tiễn tên hung thần này đi.
Ác hán Lý Tam lại trở về với bộ dạng say khướt, đắc ý định mang bạc đi, bỗng một tiếng xé gió vang lên từ đằng sau. Hắn ta dừng bước lại, rút vũ khí ra một lần nữa, đôi mắt lờ đờ hiện lên sự tức giận, nhìn vào thiếu niên ở trước mắt.
“Ngươi là ai?”
Thấy bộ dạng say rượu lảo đảo của ác hán Lý Tam, thiếu niên chỉ cười khẽ một tiếng, hất chiếc khăn mà các hiệp khách thường choàng trước ngực ra sau lưng: “Ngại quá, ta là cướp.”
…