Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 1: Người trong gương


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 1: Người trong gương

Translator: Nguyetmai

Luận bàn kiếm thuật toàn cầu ở Hoa Sơn!

Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm – “Khai Tâm”, đã chủ động từ bỏ cuộc quyết đấu của mười sáu người mạnh nhất vì không đến tham gia…

Người vẫn luôn lặng lẽ, vô danh với thân phận là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, trở thành người mạnh nhất tiến thẳng vào top mười sáu của cuộc luận bàn kiếm thuật Hoa Sơn, lại tự động bỏ quyền vào thời khắc mà hàng tỷ người xem đang chờ đợi! Tin tức này làm chấn động diễn đàn chính thức của “Giang hồ”, đồng thời trở thành tin sốc nhất từ trước đến nay.

Ngày hôm sau!

“Khai Tâm” tranh chấp với người ta ở chân núi Thiếu Thất, hai bên ra tay với nhau, kết quả bị người của Ngũ Độc Môn mai phục ở đây từ trước nhảy ra chém giết.

Cảnh giới cứ thế giảm dần…

Kết cục là “Khai Tâm” đã lọt vào top mười sáu toàn cầu, đến cuối cùng còn không thể đối kháng nổi với cả mấy trưởng lão bình thường của Ngũ Độc Môn. Vì quá tuyệt vọng, Trần Khải Tâm xóa luôn cái tên “Khai Tâm” đi, đăng xuất game, rời khỏi “Giang hồ” từ đây.

Thế nhưng… điều khiến hắn không ngờ là, trong cái đêm giông tố mơ màng ấy, hắn lại tỉnh mộng.

Hắn ngạc nhiên đứng trong ký túc xá đã quen thuộc tới mức ngấm vào xương máu, đôi mắt bắt gặp quyển lịch năm 2013 ở trên bàn, Trần Khải Tâm lắc đầu mạnh một cái! Hắn không thể tin được những thứ ở trước mắt là sự thật, gõ vào cái đầu còn đang mơ mơ màng màng của mình, hắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

“…”

Trong gương là một người đang há to miệng với vẻ mặt không thể tin được.

Người trong gương trông trẻ hơn, rõ ràng là ngoại hình của chính mình hồi năm ba đại học, khuôn mặt trắng trẻo trông khá bảnh trai, khí chất trí thức cũng còn đó, trên người mặc một bộ Adidas bình dân giá rẻ, vẫn còn non trẻ lắm… Mọi thứ đều quay về ba năm trước.

Trần Khải Tâm ở trong gương sờ vào cái cằm quen thuộc mà xa lạ của mình, đầu óc cứ quay mòng mòng.

Sao lại thế được chứ?!

Hắn hoang mang tới mức không phát hiện ra có ba người đang đứng nhìn ở bên cạnh.

Đương nhiên ba người này chính là bạn tốt cùng phòng của Trần Khải Tâm, từ lúc Trần Khải Tâm phát điên đến giờ, ba người họ vẫn ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mọi hành động của hắn mà cũng không dám làm “Khai Tâm” “tỉnh giấc”.


Theo bọn họ, sau khi tỏ tình thất bại, say rượu một đêm cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề của chàng trai thất tình “Khai Tâm” này, như vậy thì chỉ có thể để anh chàng đáng thương ấy tự liếm vết thương của mình cho đến khi lành.

“Hình như Khai Tâm có vấn đề rồi.”

Cậu bạn cao gầy nâng gọng kính, phát hiện ra điều gì đó nên mở lời, kết quả bị hai người khác liếc xéo: “Nói thừa.”

“… Người không có vấn đề gì ai lại uống hết một chai rượu trắng, nửa chai rượu đỏ, sau đó còn thêm sáu chai bia nữa? Tửu lượng của thằng nhóc này khá đấy…”

“Ê ê ê, hình như bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện tửu lượng đâu, xem kìa, biểu cảm của Khai Tâm cứ sai sai ấy, vừa phẫn nộ, vừa chán chường, lại còn cười lạnh với cái gương nữa chứ… Ôi trời ơi, chắc không phải Khai Tâm nghĩ quẩn đấy chứ.”

“Cậu cận nặng lắm rồi đấy, vứt luôn cái kính đi cho rồi, rõ ràng Khai Tâm đang cười rất đau khổ…” Trần Phàm lại dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Bạch Lãng, sau đó giơ ngón tay giữa ra phản đối.

“Tôi nói này, hai người đủ rồi đấy, bây giờ đang thảo luận vấn đề của Khai Tâm!” Cậu bạn còn lại không chịu nổi nữa.

“Đồ háo sắc, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, cậu phân xử đi…”

“Rõ ràng là cậu chọc ngoáy tôi trước.”

“Đừng có gọi tôi là đồ háo sắc, tên tôi là Tề Tứ!”

Trên trán Tề Tứ toát mồ hôi.

Bạch Lãng nhanh nhảu: “Rồi rồi, tên gì không quan trọng, mấu chốt là…”

Gân xanh trên trán Tề Tứ nổi hằn lên, hơi giống hình dấu thăng (#): “Cái gì mà không quan trọng hả, làm ơn, đó là tên tôi đấy!”

“Ê.”

Thấy người nào đó sắp bùng nổ đến nơi rồi, cuối cùng Trần Khải Tâm cũng không thể tiếp tục bỏ qua tiếng cãi nhau càng lúc càng gắt của ba người họ: “Muốn cãi nhau thì ra ngoài kia.”

“OK! Đàn ông thất tình là lớn nhất, hôm nay nể cậu vậy.”


Tính nhanh nhảu của Bạch Lãng lại khiến Tề Tứ, Trần Phàm toát mồ hôi, chỉ hận không thể cầm lấy cục xà phòng nhét vào trong miệng cậu ta, cuống cuồng đẩy cậu ta ra ngoài.

Lúc này, Trần Khải Tâm vẫn luôn quay cuồng nãy giờ cuối cùng cũng hoàn hồn lại nhờ ba người bạn hâm hấp của mình.

Bạch Lãng! Sinh viên xuất sắc khoa máy tính, suốt ngày tìm bạn gái bằng đôi mắt cận thị nặng, kết quả ba năm trời rồi mà vẫn chưa thu hoạch được gì, được mệnh danh là “anh Bạch cô đơn ban ngày”.

Trần Phàm, bạn cùng lớp của Bạch Lãng, làn da ngăm đen, thuộc phần tử sôi nổi trong lớp, trong khoa, đáng tiếc với các cô gái thì lại không có cảm giác an toàn, vậy nên trước mắt cũng không có bạn gái, biệt hiệu là “anh Hắc cô đơn về đêm”.

Cuối cùng là Tề Tứ, bị Bạch Lãng, Trần Phàm gọi là “đồ háo sắc”…

Vốn là người khá biết đối nhân xử thế, nhưng vì Tề Tứ là người duy nhất trong phòng ngủ có bạn gái nên cậu ta đã trở thành đối tượng bị “cô lập” và “chèn ép”, sau một lần nói đùa, Tề Tứ bị dính cái nhãn “một đêm bảy lần”, trở thành anh bảy lần trong mắt của tất cả người quen, một anh bảy lần cô đơn ban đêm lẫn ban ngày, có tiếng mà không có miếng.

Ba người này cùng được xưng là “ba con sói cô đơn” trong khoa máy tính!

Mãi cho tới khi tiếng đóng cửa cái rầm vang lên, Trần Khải Tâm mới ngờ ngợ nhớ lại, hình như hôm qua hắn đã uống rất nhiều rượu. Thời đại học, những ký ức như thế này cũng không nhiều, lần khắc ghi nhất trong số đó e là… cái lần mà hắn xấu mặt nhất.

Lần đầu tỏ tình!

Vào học kỳ hai của năm ba đại học, trong một buổi tối mưa phùn, Khai Tâm tình cờ gặp người tình trong mộng mà mình đã đơn phương hai năm, hoa khôi của khoa được mọi người trong khoa công nhận là xinh đẹp, dịu dàng – Hứa Hinh.

Hứa Hinh đứng một mình ở hành lang, nhìn ra làn mưa lất phất ngoài trời.

Không biết lúc đó lấy can đảm ở đâu ra, đầu óc của Trần Khải Tâm nóng lên, bước tới đưa chiếc ô của mình cho người ta, kết quả là một cảnh tượng xấu hổ đã xảy ra – Hứa Hinh vừa vặn thu ánh mắt về, lấy một chiếc ô ở trong túi ra, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của Trần Khải Tâm từ nét khẳng khái hy sinh vì nghĩa biến thành màu tím đậm đầy lúng túng.

Chỉ sau một tiết học, cảnh tượng này đã trở thành chủ đề hot hài hước nhất trường, vì thế mới có chuyện ai đó đêm khuya say rượu.

Ký ức dần trở nên rõ ràng.


Từng hình ảnh của ba năm trước xuất hiện như vừa mới xảy ra hôm qua. Trong gương, khuôn mặt trắng trẻo của Trần Khải Tâm nóng bừng, đỏ rực, biểu cảm cũng trở nên kỳ lạ và dở khóc dở cười!

“Chắc không trùng hợp thế chứ.”

Tuy rằng chuyện đã xảy ra mấy năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến nó, Trần Khải Tâm vẫn rất xấu hổ khi nhớ lại biểu cảm ngốc nghếch không biết nên rút ô về hay đưa ô ra của mình…

Vì vậy, mỗi lần họp lớp là sẽ có người lấy chuyện đó ra trêu đùa, hy sinh một mình hắn để điều hòa không khí của cả đám.

Trong gương, Trần Khải Tâm tức tối nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi: “Đã xuyên không thì sao không xuyên về trước đó một chút chứ?”

“…”

Sát vách nhà vệ sinh, ba cai tên vớ vẩn đang nghe lén lời lẩm bẩm khó hiểu, đứt quãng của chàng trai thất tình, họ ngơ ngác nhìn nhau: “Thằng nhóc này đang hối hận hôm qua không tiến lên thêm chút nữa à?”

Không thể ngờ rằng chàng trai thất tình đáng thương lại trở thành tên háo sắc chỉ sau một đêm, Trần Phàm không khỏi cảm thấy khó tin.

Bạch Lãng nở một nụ cười trên khuôn mặt bỉ ổi của mình: “Không hổ là người mà chúng ta đào tạo ra, quả nhiên có di phong của ba con sói cô đơn khoa máy tính chúng ta!”

“Phong, phong, phong, phong cái đầu cậu ấy, cái đó là để nói về người chết!” Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, Tề Tứ cốc liên tục vào đầu Bạch Lãng.

“A!”

“Suỵt.”

Lúc ba người muốn ngừng việc gây tiếng động lại thì cũng đã muộn rồi.

Trần Khải Tâm ra khỏi nhà vệ sinh, ba người vội vàng cười ha ha: “Khai Tâm, chúng tôi biết cậu không sao, có sao cũng đừng sợ, chúng tôi đã góp tiền mua cho cậu cái kính thực tế ảo, ngày mai bốn con sói phòng chúng ta sẽ cùng kề vai chiến đấu, tiến vào Giang hồ, đừng có để bụng tới vài ba lời đồn đại trong trường học đó.”

Tề Tứ vẫn là người phản ứng nhanh nhất, kịp thời lấy phương án tác chiến thứ hai đã chuẩn bị từ trước ra để đánh lạc hướng, che giấu sự thật là ba người đang nghe lén.

Trần Khải Tâm đã được nếm thử chiêu này từ ba năm trước rồi. Hắn nghe vậy thì trợn trắng mắt, lôi một tờ tiền trong túi ra, nói ngắn gọn, súc tích: “Trả góp trong ba năm.”

Ra mắt thị trường một cách long trọng chưa tới một tháng, “Giang hồ” đã có năm triệu người chơi, thiết bị để trải nghiệm trò chơi đặc biệt như kính thực tế ảo được bán với giá ba nghìn sáu trăm tệ một cái.

“Đù.”


Ba người Tề Tứ nhìn Trần Khải Tâm tính toán như thần rồi đưa ra tờ một trăm tệ, ai nấy đều trợn mắt há mồm một lúc lâu: “Thằng này được đấy, món đồ hơn ba nghìn mà còn định trả góp ba năm à? Tỉnh táo ra phết nhỉ.”

“Là ai trong hai người đã để lộ tin tức?”

“Chắc chắn không phải tôi.” Bạch Lãng, Trần Phàm đang nghi ngờ lẫn nhau.

“Đừng đoán nữa, tối qua mấy cậu nói mơ, từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai tôi rồi.”

“Thật à?”

Bạch Lãng đẩy gọng kính, không tin nói.

Trần Khải Tâm không thèm để ý đến họ: “Kính thực tế ảo đâu?”

Mặc dù “Giang hồ” chỉ mới ra thị trường chưa đầy một tháng, nhưng đã có không ít người gặt hái được thành quả, còn nhớ khi hắn vào chơi, đã có hơn 50000 môn phái được thành lập trong “Giang hồ”, thậm chí những người tu luyện tuyệt học võ lâm như “Cửu Âm Chân Kinh”, “Cửu Dương Thần Công” cũng sắp lộ diện, vậy nên bây giờ, mỗi giây mỗi phút đều có thể có rất nhiều người đã kế thừa võ lâm tuyệt học.

“…”

Ba người Tề Tứ lại một lần nữa im lặng.

Vốn tưởng rằng sẽ rất khó để thư sinh ngoan ngoãn nhất trong phòng cùng tiến vào “Giang hồ” với bọn họ, sẽ phải tốn rất nhiều nước miếng và sức lực mới dụ dỗ cậu ta vào game được, ai ngờ thằng nhóc này lại giấu nghề, trông có vẻ còn lão luyện hơn cả bọn họ nữa.

Chẳng lẽ đây là kiểu cao nhân ẩn dật trong truyền thuyết?

“Kính ở trong tủ quần áo của cậu ấy.”

“Nếu vào đó mà có người bắt nạt cậu, nhớ báo tên tôi ra, tôi là Tiểu Thất cô đơn.” Tề Tứ nói.

“Tôi là Tiểu Hắc cô đơn, Bạch Lãng là Tiểu Bạch cô đơn, tôi thấy cậu nên đặt tên là Tiểu Tâm cô đơn đi.” Trần Phàm đặt cho Trần Khải Tâm một cái tên rất máu chó.

Lấy chiếc kính thực tế ảo trong tủ quần áo ra, đôi mắt của Trần Khải Tâm hiện lên vẻ sâu xa, hắn trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu lên: “Tôi vẫn để tên là Khai Tâm.”

Giờ khắc này, Trần Khải Tâm đã ra quyết định!

Trong cuộc luận bàn kiếm thuật ở Hoa Sơn ba năm sau…

Chắc chắn cái tên này sẽ được cả thế giới khắc ghi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.