Luân Khả Khải Hoàng

Chương 7: Chúc em sớm ngày thuộc về anh


Đọc truyện Luân Khả Khải Hoàng – Chương 7: Chúc em sớm ngày thuộc về anh

Chương này sẽ giải đáp thắc mắc cũng như ấn định cho các đọc giả hiểu Bạch Khả là công hay thụ!

————————

Đã nhiều năm từ khi biết nhận thức, Bạch Khả luôn đón giáng sinh cùng anh trai. Nói là đón giáng sinh cùng, nhưng thực tế Bạch thiếu gia chỉ ngồi cho có tụ! Chẳng đóng góp được gì!!!

Điển hình như năm ngoái, sau khi Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đánh lẻ trốn con đi hẹn hò, thì Cố Nhạc Luân đã kéo Bạch Khả đến công viên gần nhà nướng thịt ăn mừng. Mọi công đoạn từ mua nguyên liệu, chuẩn bị đồ dùng, trang trí đèn đuốc… đều do một mình Cố Nhạc Luân gánh vác.

Sai!

“Còn có 5 người chúng tôi!!!!” – Cận vệ một bên tập thể kháng nghị.

À! Cố Nhạc Luân đã mang theo cả cận vệ của Bạch Khả để phụ giúp khuân vác.

Sửa lại một chút ở trên: Bạch thiếu gia chỉ tham gia cho có tụ và đóng góp được hai người cận vệ! Nếu không muốn nói là đẩy cận vệ ra làm bia đỡ đạn! Cực kì tuyệt tình!

Về phần cận vệ đương nhiên là không có ý kiến, được đi chung và giúp đỡ cho cậu Luân thì còn gì bằng. Cho nên bọn họ lập tức bỏ mặc Bạch Khả mà chạy theo sau Cố Nhạc Luân. Dù cho cậu Khả có trừ lương chúng tôi vẫn cam lòng! Chính xác là ăn cây táo rào cây sung như vậy đó!

Ai bảo cậu Luân quá mức đáng yêu đi! Cận vệ ai nấy mắt đỏ hoen mi cảm thán! Cách thức đi lựa chọn thức ăn trong siêu thị cũng thật khoa học. Chúng tôi thật sự rất ganh tỵ. Tại sao lại có người hoàn mỹ như cậu ấy!

“Các chú đến đây” – Cố Nhạc Luân vẫy tay về phía đám cận vệ đang rối nùi giành nhau vị trí đẩy xe hàng cho cậu chủ.


Cận vệ lập tức bổ nhào qua.

“Các chú thích ăn gì? Thịt bò hay là cừu?” – Cố Nhạc Luân giơ hai túi thịt lên hỏi.

Cận vệ lập tức dùng ánh mắt da diết nhìn cậu chủ của mình. Không ngờ cậu chủ còn có thể nghĩ cho chúng ta như thế. Xứng đáng để chúng ta liều chết tận tuỵ!!!

“Chúng tôi ăn gì cũng được. Là của cậu cho thì cái gì cũng là mỹ thực” – một cận vệ phát biểu, quả thực rất biết ăn nói nha.

“Vậy sao?” – Cố Nhạc Luân cười tủm tỉm, lại tiếp tục lựa thức ăn.

Rốt cuộc cận vệ cũng đã giải quyết được vấn đề ai có thể đẩy xe hàng cho Cố Nhạc Luân. Chính là mỗi người đẩy 2 phút, sau đó đổi ca! Rất có nguyên tắc, lại không đánh nhau. Tốt.

Sau khi mua đầy đủ mọi thứ, Cố Nhạc Luân sẽ đem mớ đèn năm trước xài chưa hư ra nối dây rồi trải quanh bàn nướng thịt giữa công viên. Khung cảnh bừng sáng như cổ tích, hoặc đại loại là giônga mấy cảnh ngôn tình trong phim truyền hình hay làm. Cậu thích như vậy! Và cũng ước gì có người hiểu được sở thích của cậu.

Chứ đừng như em trai!

“Chói mắt muốn chết” – Bạch Làm Tụ chỉ biết ngồi không mà cũng nhăn mặt ý kiến – “Anh muốn cả cái công viên này biết chúng ta ở đây đang làm trò mất mặt sao?”Cố Nhạc Luân thành thành thật thật gật đầu lia lịa: “Anh muốn mọi người biết chúng ta đang cùng nhau đón giáng sinh. Đây không thể gọi là trò mất mặt được” – anh trai đang lên tiếng chỉ bảo em đó – “Chúng ta là người thân, nếu em không tranh thủ đón giáng sinh với anh lúc còn có thể thì mai này khi xa nhau, có muốn cũng muộn rồi.”

Lại đang luyện bộ phim nào đây?! Thật phiền!

Bạch Khả chỉ ngồi đó tỏ thái độ, nhưng vẫn là không có bỏ đi. Cậu biết nếu cậu bỏ đi, anh trai sẽ rất cô đơn, nói không chừng còn khóc. Nên thôi vậy, chịu mất mặt một chút cũng không sao.

Nhưng giáng sinh lần này, chính anh trai đã bỏ mình lại để đi trốn ở đâu đó. Đừng tưởng Bạch Khả không biết! Nhìn vào ánh mắt lúc chiều của Cố Nhạc Luân, cậu hiểu ra tất cả.

Buổi chiều còn tình cờ nghe thấy Thái Nhã Uyên bàn tán về pool party tối nay mà trong khi hỏi anh hai lại bảo anh ấy đi ăn tối dưới ánh nến và nghe nhạc thính phòng!

Rõ ràng là không cùng quan điểm!

Đêm nay chỉ có cậu một mình ở nhà, ngồi hoài trong phòng cũng không có gì hay ho, Bạch Khả quyết định ra ngoài hít thở không khí, tiện thể tìm vật gì đó làm quà giáng sinh trao đổi với Cố Nhạc Luân.

Đường phố lên đèn, dòng người tấp nập đổ ra khu quảng trường, Bạch Khả không tự lái xe mà bắt một chiếc taxi đi đến khu trung tâm mua sắm, dự định tìm một chiếc áo choàng.

“Chào anh. Cho hỏi anh cần tìm mua gì? Tôi có thể giúp được gì cho anh không?” – nhân viên cửa hàng chào đón Bạch Khả.

“Tôi tìm áo choàng cho mùa đông. Loại ấm một chút. Size M”


“Vâng, bên này thưa anh”

Sau khi mua được quà, Bạch Khả thả bộ dọc theo quảng trường khu mua sắm, dừng lại tại một thương hiệu cafe yêu thích. Cậu ghé vào ngồi xuống và gọi một ly caramel machiato như cũ, cầm gọn chiếc ly trong tay, đưa mũi đến gần. Đây đúng là hương vị của Giáng Sinh!

Bạch Khả đưa ly đến miệng nhấp một ngụm, lúc hạ ly xuống thì bất ngờ phát hiện một người thanh niên cao lớn đang đứng trước mặt cậu.

“Xin lỗi. Bàn đầy hết rồi, tôi có thể ngồi ở đây không?” – người thanh niên tỏ ý ái ngại chỉ tay về phía quần chúng.

Bạch Khả đưa mắt nhìn quanh, lúc nãy vẫn chưa đông lắm, khách rõ ràng thưa thớt, tại sao trong khoảnh khắc đã không còn một chổ ngồi nào?

Có chút kì lạ nhưng thôi, cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ đó, Bạch Khả hướng mắt về phía người thanh niên gật đầu: “Mời ngồi”

Thanh niên vui vẻ ngồi xuống ghế: “Cám ơn”

Vài giây sau, tâm tình Bạch Khả bắt đầu rối loạn!

Mùi nước hoa này!

Chính là mùi hương ký ức đã ám ảnh cậu bao nhiêu năm nay! Chưa bao giờ cậu ngưng thắc mắc tại sao bản thân lại đặc biệt thích loại hương thơm này? Lại còn ra sức kiếm tìm nó. Thậm chí còn kết thân với Lưu Phan chỉ vì hắn mang trên mình mùi hương tương tự như vậy!

Hôm nay, ngồi ngay trước mặt cậu đây, là một thanh niên xa lạ nhưng mùi hương thì không lệch đi đâu được. Chính là thứ cậu khát khao mong cầu được sở hữu trong ngần ấy năm.

“Cho hỏi..” – Bạch Khả chủ động mở lời – “Mùi hương trên người của anh là sử dụng loại nước hoa gì vậy?”

Người thanh niên nọ vốn đang chăm chú nghịch điện thoại thì nghe thấy Bạch Khả hỏi, bèn ngẩng đầu lên trả lời: “Sao? Anh hỏi tôi hả? Tôi không sử dụng nước hoa. Mùi này là mùi cơ thể của tôi, từ khi sinh ra đã có được”


Có cần xạo như vậy không! Trên đời làm gì có chuyện Hàm Hương Nam Nhân! Quỷ mới tin!

“Anh không tin hả? Tôi cho anh ngửi thử” – trông thấy nét mặt nghi hoặc của đối phương, người thanh niên nhấc ghế lấn tới, khiến cơ thể của hắn dán sát vào Bạch Khả.

Nếu là người khác chắn chắc đã bị một đạp té lăn quay, nhưng mùi hương này hoàn toàn có khả năng đánh gục lý trí của Bạch Nhị Thiếu Gia. Hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, hương thơm dần dần lấn át thiếu điều Bạch Khả muốn nhào đến lồng ngực người nào đó mà cọ cọ.

Mùi hương này không giống hương nước hoa. Mà là từ da thịt toả ra, rất đặc trưng, không lẫn vào đâu được. Dù Bạch Khả đã tốn 2 năm để nghiên cứu về hương liệu, cậu vẫn không thể tìm ra loại hoa cỏ nào kết hợp có thể sinh ra mùi vị hương cuối như hiện tại. Vì thực chất trên đời không hề có loại thực vật nào có mùi như thế!

Thì ra là bẩm sinh!

Như thế thì nguy rồi! Nếu là nước hoa còn bỏ tiền ra mua được! Từ cơ thể tiết ra thì không lẽ bắt cóc con người ta về nhà mà ngửi! Việc làm này cũng quá biến thái rồi đi!

“Thật ngại quá. Tôi đi trước.” – Bạch Khả đứng dậy cáo từ.

Người thanh niên ở lại lúc này sau khi xác định đối tượng đã đi xa mới chậm rãi thở ra một hơi, miệng nhếch lên cười một nụ cười bí hiểm: “Tiểu Khả. Giáng sinh vui vẻ. Chúc em sớm ngày thuộc về anh!”

Quần chúng vốn đang uống cafe đầy quán lập tức tản ra, cùng lúc đó 5 người mặc vest đen tiến tới: “Thiếu gia”

“Chuẩn bị một thân phận mới cho tôi. Cũng đã đến lúc rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.