Đọc truyện Luân Khả Khải Hoàng – Chương 14: Cậu chia tay đi
Thật lòng Cố Nhạc Luân không nghĩ nhiều về chuyện Cảnh Hiên Nhi muốn hại mình, trước mắt cậu chỉ thấy Quách Khải bị thương vì cậu, vết thương còn khá ghê rợn, tưởng tượng nếu gương mặt của bản thân bị loại thương tật này thì còn gì đáng buồn hơn!
Sau khi Quách Khải được băng bó, bác sĩ cùng đi ra để căn dặn người nhà. Người nhà ở đây theo đúng thông lệ sẽ là Âu Phúc, nhưng lần này Âu Phúc bị Cố Nhạc Luân nhào lên chiếm dụng thân phận một cách trơ trẻn.
“Sao rồi bác sĩ? Anh ấy có nặng lắm không?” – ánh mắt lo lắng.
Quách Khải đưa tay ngăn Âu Phúc tiến tới, cứ để cậu ấy hỏi.
Bác sĩ tận tình trả lời: “May mắn đưa đến bệnh viện nhanh chóng, vết thương đã được xử lý nhưng về sau khó tránh có thể để lại vết sẹo mờ. Cố gắng trong thời gian này tịnh dưỡng, đừng để lại bị thương”
Cố Nhạc Luân gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ”
Quách Khải chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi vì ai, cư nhiên hôm nay vì một người mà hắn hy sinh để lại sẹo. Đối với Âu Phúc mà nói, đối phương trong tương lai chắc chắn không phải là địa vị tầm thường.
“Đi về thôi. Bác sĩ nói anh cần điều dưỡng cho tốt” – Cố Nhạc Luân một bên dìu Quách Khải – “Từ ngày mai tôi sẽ đi theo anh, nếu anh cần làm công việc gì thì cứ nói với tôi. Cánh tay của anh không tiện, cứ xem tôi như cánh tay thay thế, khi nào anh khỏi hẳn thì mới thôi”
Quách Khải bị sự chân thành của tiểu tử làm cho bất ngờ: “Không phải cậu ghét tôi lắm sao?”
“Đã từng” – Cố Nhạc Luân thừa nhận – “Nhưng hiện tại thì không nữa. Anh vì tôi bị thương, tôi cũng không tàn nhẫn đến mức tiếp tục ghét anh” – hơn nữa anh cũng không mấy gì đáng ghét.
Quách Khải mỉm cười. Cho dù không phải vì yêu thích mới tận tình chăm sóc cũng không sao. Không còn ghét là được rồi!
Cả hai trở về phòng khách sạn, cận vệ báo lại: “Cảnh tiểu thư đang ở bên trong”
Cố Nhạc Luân dừng chân, trong phút chốc không biết tính sao.
Quách Khải vỗ vai cậu: “Cứ hiên ngang mà tới, bây giờ người có lỗi là cô ta!”
Cố Nhạc Luân nhìn Quách Khải một chút rồi gật đầu, cùng với hắn tiến vào.
Cánh cửa vừa mở, Cảnh Hiên Nhi từ ghế sofa tức khắc đứng lên: “Anh Khải” – cô lập tức khựng lại khi trông thấy Cố Nhạc Luân phía sau.
“Em đến đây có việc gì?” – Quách Khải hỏi.
“Em…. Em…” – Cảnh Hiên Nhi ấp úng – “Em có công việc ở gần đây, nên tiện đường ghé thăm anh” – vừa nói, đôi mắt vừa dán vào vết thương trên tay Quách Khải.
Cố Nhạc Luân trong lòng thầm khinh bỉ. Hành động lộ liễu ra như vậy rồi trong lời nói còn ráng chối cãi! Cô gái này đúng là quá hiểm độc đi!
“Hiện tại anh không được khoẻ. Vừa nãy Luân nhi bị người khác vô tình đổ cafe vào người, anh thuận tay đỡ được nên bị bỏng một chút, bây giờ cần nghỉ ngơi, khi khác sẽ nói chuyện với em.” – Quách Khải vừa nói vừa nhìn thẳng vào ánh mắt Cảnh Hiên Nhi thăm dò.Cảnh tiểu thư một mực né tránh ánh nhìn từ Quách Khải, hơi cúi đầu: “Được rồi, em về trước”
Lúc gần ra đến cửa, Cảnh Hiên Nhi đã lướt qua Cố Nhạc Luân bằng một ánh mắt căm tức, với ánh mắt đó Cố Nhạc Luân có thể hiểu được tương lai bản thân chắc sẽ không thể yên ổn nếu cô gái này chưa chịu bỏ cuộc!
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến ba chuyện đó. Cố Nhạc Luân dìu Quách Khải tới giường lớn: “Anh ngủ ở đây đi, từ bây giờ tôi sẽ ngủ sofa”
“Không được” – Quách Khải từ chối – “Cậu đã giúp tôi bây giờ còn bắt cậu ngủ sofa tôi sẽ cảm thấy không yên lòng.”
“Tôi giúp anh, anh cứu tôi, coi như chúng ta huề nhau”
Quách Khải không chấp nhận: “Việc tôi cứu cậu là đương nhiên. Nếu cậu không giúp tôi thì không thể bị Hiên Nhi dòm ngó, càng không xảy ra cớ sự hôm nay. Dù gì thì tôi vẫn sẽ ngủ sofa”
“Anh muốn sao đây?” – Cố đại thiếu gia giận – “Tôi đã nói anh cứ ngủ trên giường, sofa hẹp như vậy buổi tối lỡ đè trúng vết thương thì làm thế nào?”
“Nhưng tôi cũng không thể để cậu ngủ sofa”
Hai bên tiếp tục đôi co một hồi, rốt cuộc Cố Nhạc Luân thuận lợi bị gạt: “Tôi lên giường ngủ cùng anh, vậy là được chứ gì?”
Quách Khải mỹ mãn mỉm cười: “Vậy thì cậu ngủ bên phải của tôi đi. Tay trái bị thương, nếu cậu nằm bên trái có khi lại bất cẩn đụng trúng”
“Được rồi!” – Cố Nhạc Luân rầm rì chấp thuận.
Cố Nhạc Luân là ai? Là người vô tư vô lo, đặt lưng xuống liền ngủ. Hôm nay dù đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng nhưng đương nhiên không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ vàng bạc của cậu, cậu chìm vào mộng đẹp một cách yên bình. Ban đêm còn nằm mớ được đi du lịch Châu Âu, tham gia trò chơi trong Disney Land, hái dâu tại vườn dâu của Pháp,… Mọi mơ mộng của Cố Nhạc Luân hết thảy đều lọt vào lòng của Quách Khải. Dịp may hiếm có, mỹ nhân bên cạnh, không tranh thủ ngắm cho đã thì không phải Quách thiếu gia!
Nửa đêm, Cố Nhạc Luân bị lạnh, nhồi nhồi trong chăn một lúc vẫn không hài lòng, Quách Khải thức thời dang tay ra ôm vai Cố Nhạc Luân đẩy nhẹ một cái, cậu thuận lợi lọt vào lòng y! Cực kì gọn gàng! Bên trong lồng ngực ấm áp, Cố Nhạc Luân ngủ đến say sưa.
Buổi sáng.
“AAAAAAAA” – Cố đại thiếu gia tưởng chừng như mình vừa bị hãm hiếp – “Anh đã làm gì tôi? Đã làm gì tôi rồi? Tại sao tôi lại ngủ trong lòng anh? Tại sao anh lại ôm tôi ngủ? Tại sao áo của tôi bị tụt xuống nửa vai như vậy? Anh là đồ biến thái, cặn bã, không phải người!”
Mắng chửi không hết giận, Cố Nhạc Luân đưa chân qua đạp Quách Khải một cú té xuống giường. Lúc này mới bị biểu tình thống khổ của nạn nhân nhắc cho nhớ: Người ta đang bị thương a!
“Đáng đời anh” – Cố Nhạc Luân căm tức – “Có bị trúng vết thương không?” – nhưng vẫn là nhân từ!
Quách Khải khó khăn ngồi dậy, ôm tay: “Tôi đã làm gì cậu đâu, còn chưa cho tôi thời gian giải thích đã hành hung!”