Đọc truyện Luân Hồi – Chương 76: Tiểu Thần Hi đến trường ký (thượng) n
Chương 54 (a): Tiểu Thần Hi đến trường ký (thượng)
Hình như thực sự là như vậy…
Vương bí thư chi bộ cười khổ gật đầu, lại đưa tay chỉ chỉ chén trà bị ngã.
– Người này muốn tiền muốn điên rồi.
Trương Tông Quân có chút dở khóc dở cười, nâng dậy chén trà bị ngã.
– Có phải hắn đã khẳng định tôi không có mảnh đất của hắn thì không được hay sao? Bốn vạn đồng, hắn cũng thật dám mở miệng!
– Ai nói không dám đâu!
Vẻ mặt Vương bí thư chi bộ cũng thật uất ức, hắn là bí thư chi bộ ra mặt nói chuyện lại gặp phải kết quả này, nếu như bị người khác biết được không phải sẽ bị người chê cười chết? Truyền ra ngoài đúng là vô cùng mất mặt!
– Bỏ đi, nghĩ biện pháp khác vậy, cũng không phải không có mảnh đất kia thì không được.
Trương Tông Quân ngẫm nghĩ:
– Chẳng qua cách khá xa một chút mà thôi, cũng không có quan hệ gì quá lớn, chỉ có chút không thuận tiện cho lắm…
– Như vậy cũng phải!
Vương bí thư chi bộ gật gật đầu:
– Trúng ý mảnh đất nào nói cho tôi biết một tiếng!
– Tới lúc đó còn thiếu được sự hỗ trợ của anh sao?
Trương Tông Quân đứng lên xoay người vào phòng lấy ra gói thuốc:
– Không có thuốc lá nào tốt hơn, cầm đi hút thôi!
– Vậy tôi cũng ngại nha…
Hai mắt Vương bí thư chi bộ tỏa ánh sáng, Thạch Lâm nga, đây chính là thứ tốt!
– Không cần khách sáo!
Hiện tại đã qua mười lăm tháng giêng, trường học cũng đã khai giảng, nhìn thấy tiểu Thần Hi đã sắp trưởng thành một thiếu nữ, Dương Chi bắt đầu u sầu. Nha đầu kia cũng nên đi học rồi, đã lớn tới như vậy phải đi học thế nào đây? Nếu như học tiểu học người đã lớn như vậy có bị chê cười không? Đi trung học sơ cấp? Thành tích có đuổi kịp hay không chứ?
Nghĩ tới việc này Dương Chi có chút vò đầu, năm trước khi tiểu Thần Hi vừa đến, điều kiện kinh tế trong nhà còn khẩn trương nên cũng không nghĩ tới việc nha đầu kia đến trường, hiện tại điều kiện kinh tế trong nhà chuyển biến tốt đẹp, nhìn thấy nha đầu càng ngày càng lớn, không đi học thì sao được? Một đứa nhỏ thông minh như vậy, cũng không thể bỏ học phế đi.
– Anh xem nha đầu nhà chúng ta, hiện tại nên làm sao bây giờ đây?
Buổi tối khi sắp đi ngủ, Dương Chi thương lượng cùng Trương Tông Quân.
– Đã lớn như vậy, cũng không thể ở mãi trong nhà như thế đi?
– Vậy em định thế nào?
Trương Tông Quân có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi.
– Đưa con bé đi học thôi, nhi đồng lớn như vậy còn chưa đến trường, luôn cảm giác không được tốt lắm.
Dương Chi ngẫm nghĩ:
– Em xem nha đầu bình thường thật thông minh, viết chữ tính sổ cũng không thành vấn đề, nếu không ngày mai anh vào trường học của thôn tìm lão sư, lấy một bộ đề thi lớp năm đem về cho nha đầu làm thử xem?
– Lớp năm?
Trương Tông Quân có chút do dự:
– Có phải hơi khó khăn không?
– Sao lại khó?
Dương Chi thật ngạc nhiên:
– Sổ sách tính tiền trong nhà đều do nha đầu cùng Trương Lam tính với em đó a? Bằng không anh nghĩ em với anh chỉ học tới tiểu học năm thứ hai có đủ trình độ đem sổ sách tính được rõ ràng như vậy sao?
– Thật hay giả vậy?
Trương Tông Quân cả kinh, cảm giác buồn ngủ nhất thời biến mất vô ảnh vô tung, miệng há hốc như hà mã, trong lòng không ngừng bồn chồn, xem ra ngày sau mình phải chú ý sổ sách trong nhà xưởng nhiều hơn một chút, nếu không có quỷ biết ngày nào đó sổ sách trong nhà do hai đứa con nít chưa đi học tính toán không biết sẽ xuất hiện vấn đề không hiểu ra sao cả thì sao đây?
– Được rồi!
Trương Tông Quân gật gật đầu:
– Ngày mai anh đi tìm lão sư thử xem.
Nói xong ngáp dài một hơi:
– Không còn sớm, ngủ đi, ngày mai phải thức dậy sớm nữa!
Trường tiểu học trong thôn tính luôn toàn trấn ngoại trừ trường tiểu học trung tâm thì cũng là trường giỏi, chỉ nói về diện tích đơn thuần, phỏng chừng rất nhiều đại học tam đẳng hoặc vô danh ở thế kỷ 21 đều sẽ cảm thấy xấu hổ mà nhảy xuống Hoàng Hà cho đỡ mất mặt.
Vào niên đại 70,80 tại nông thôn thứ gì không đáng giá tiền nhất? Đất đai! Nhà ai không muốn cho con mình có tiền đồ? Năm đó trong thôn vừa nói xây trường tiểu học, lão bí thư chi bộ ra lệnh một tiếng, toàn bộ thôn có gần ba ngàn miệng ăn ngoại trừ những người già không đi nổi cùng những đứa con nít chưa biết đi, cơ hồ toàn bộ đều ra trận, một trường tiểu học chiếm diện tích trên trăm mẫu đã sửng sốt xây dựng thành trong một mùa đông lập tức được đưa vào sử dụng!
Lão hiệu trưởng vốn là người trong thôn, họ Hồ, vị lão nhân đáng yêu này rất thích điêu khắc gỗ, không có việc gì liền chạy loạn khắp đồi núi, tìm kiếm loại gỗ thích hợp điêu khắc tha về. Nhưng điều mà Trương Lam bội phục vị lão hiệu trưởng này nhất chính là vị này cả ngày nhìn qua luôn mang theo bộ dạng không làm việc đàng hoàng, nhưng chất lượng dạy học của trường luôn xếp hạng nhất nhì trong toàn trấn, chủ yếu luân phiên cùng trường tiểu học trung tâm lấy cấp bậc nhất nhì.
Thôn của Trương Lam là thôn lớn nhất trong trấn, mấy thôn gần bên có nhi đồng đều muốn tới trường tiểu học này, không có biện pháp, những thôn kia quá nhỏ, trường tiểu học trong thôn bình thường chỉ có thể dạy học tới tiểu học năm thứ ba, tới năm thứ tư hoặc thứ năm đều phải chuyển tới trường tiểu học trong thôn của Trương Lam.
Lại Lang là một vị lão sư dạy lớp năm tiểu học, họ Lý tên Minh Phúc, tuy rằng chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng vai vế lớn, luận theo vai vế mà nói Trương Tông Quân còn phải gọi vị Lang huynh này bằng chú. Trương Lam luôn cảm thấy thật kỳ quái vì sao mọi người đều kêu vị lão sư kia là Lại Lang, ở nông thôn thảo luận một người sau lưng họ cũng không phải nói người này nhân phẩm không tốt, không nói lý lẽ, thường xuyên chiếm tiện nghi người ta, mà là nói thân thể của người kia không xong, cả ngày luôn có vẻ ốm yếu, tựa như một kẻ bệnh hoạn.
Lang huynh tuy rằng mang theo danh hiệu có một chữ “lang”, nhưng tuyệt đối không phải có lang tính, mà cũng không phải là sắc lang vô sỉ, cũng không tham lang hung tàn, đối đãi với trẻ con rất tốt, ở niên đại 80 những lão sư luôn luôn lấy việc trừng phạt về thể xác đối đãi với học sinh là chuyện thường xuyên, thậm chí còn có những lão sư lấy việc xử phạt thể xác với học sinh mà ganh đua so sánh với nhau, vị Lang huynh kia vẫn kiên trì không dùng cách xử phạt thể xác đối với học sinh, không thể không nói đây đúng là kỳ tích tột cùng.
Dùng cách nói của Lang huynh là thế này:
– Đều là nhi đồng, lòng người đều là thịt mà lớn, suy bụng ta ra bụng người, nếu nhìn thấy con của mình bị đánh như vậy, các ngươi đau lòng không?
Trương Lam vẫn luôn cảm thấy, niên đại này những lão sư luôn dùng cách xử phạt thể xác đối đãi với học sinh, thật ra là họ muốn từ trong quá khứ gặp phải “mười năm đọa đày” mà tìm trở về chút tâm lý thăng bằng, ngày đó họ bị khi dễ đàn áp suốt mười năm, bọn họ vẫn tận lực cắn răng kiên trì vượt qua, vẫn tin tưởng “Hoàng đế luôn sẽ được luân phiên thay đổi, năm nay sẽ đến nhà của ta”, phỏng chừng các vị lão sư muốn khi dễ ngược lại cũng đã thật lâu lắm rồi.
M Long