Đọc truyện Luân Hồi – Chương 6: Chuẩn bị. n
Chương 5: Chuẩn bị.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cha và mẹ hắn đã dậy rồi, trên mắt mỗi người đều có hai vầng thâm đen như gấu mèo. Không biết là tối hôm qua hai người đã thì thầm thương lượng tới khi nào.
– Thế nào ạ, cha mẹ?
Chứng kiến loại vẻ mặt này, trong lòng hẳn liền phỏng chừng sự việc đã thành công tới tám chín phần.
– Ừ, tối hôm qua ta và mẹ của con đã thương lượng xong, cảm thấy biện pháp này cũng tạm được. Rủi ro và đầu tư cũng không lớn, không bằng trước tiên cứ thử làm một chút xem sao.
Cha hắn giương đôi mắt gấu mèo lên hồi đáp.
– Vậy trước tiên chúng ta phải là gì, đi liên hệ để mua hàng trước hay là đi tìm bác Lý để hỏi vay tiền trước?
Trương Lam hỏi.
– Trước tiên cứ đi liên hệ hoa quả đi, buổi tối ta sẽ đi liên hệ với bác Lý để vay tiền.
Trương Tông Quân thở dài. Trương Lam cũng nhìn ra được trong lòng cha hắn có chút bất an. Còn có chút lo lắng không yên. Đây dù sao thì cũng là nông thôn trong những năm tám mươi. Việc này dù là ai muốn làm thì cũng phải đủ to gan lớn mật. Trương Lam cân nhắc trong lòng. Bây giờ cha hắn vẫn còn trẻ, mới chưa đến 27 tuổi. Vẫn còn chưa mất đi cái bốc đồng của tuổi trẻ. Hơn nữa ít nhiều cũng đã học tới trung học, ở trong loại địa phương nông thôn này thì cũng được coi là một người có tri thức cao.
– Được rồi, con đi với cha nữa, chúng ta đến nhà ai trước? Lần này chúng ta buôn hoa quả gì?
Trương Lam hỏi.
– Đi đến nhà Lý Minh Giang trước đi, chuối tiêu hồng kia cũng không tệ lắm.
Lý Minh Giang là bạn tốt của cha, là chồng mới kết hôn của dì ba Trương Lam. Quan hệ quanh quẩn trong nhà khiến cho Trương Lam không phân biệt được. Nếu căn cứ theo dòng họ bên ngoại thì Trương Lam hẳn là phải gọi Lý Minh Giang là tam gia gia, nhưng mà dựa theo quan hệ cực kỳ xa của bên nội thì người này lại là bác của mình. Có suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng hắn liền nảy ra một cái ý tưởng vớ vẩn, chẳng lẽ muốn trong tương lai mình phải gọi em họ là chú hay dì sao? Trương Lam chỉ gọi Lý Minh Giang là bác. Trong nhà hắn cũng có một vườn táo, có thể mua lại với giá tốt hơn.
– Được rồi, hai cha con anh cứ sang nhà Lý Minh Giang đi, em đi lên trên trấn mua một cái cân bàn về, buôn bán mà không có cân bàn thì không thể được.
Mẹ hắn nói.
– Ừ, đi sớm về sớm, trên đường cẩn thận chút.
Cha hắn cẩn thận dặn dò.
– Biết rồi, yên tâm đi, em lớn như vậy rồi, không lạc đường được đâu.
Đi tới vườn trái cây nhà Lý Minh Giang, Trương Lam liền chào hỏi từ rất xa.
– Cháu chào bác Lý.
– Tốt.
Người này cả ngày ở trong vườn trái cây, cả ngày cũng không gặp ai, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Thế nên mỗi lần gặp người đều rất cao hứng, mặt mày hớn hở.
– Ồ, đây không phải là tiểu thiên tài của chúng ta sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến vườn trái cây của ta chơi vậy?
– Bác à, hôm nay cha cháu đến để thương lượng chút chuyện với bác, cháu chỉ đến kiếm táo ăn thôi.
Trương Lam nhu thuận trả lời.
– Ha ha, đứa nhỏ này, muốn ăn táo thì có ngay, đều là người nhà cả, khách khí gì.
Lý Minh Giang cười ha ha trả lời.
– Minh Giang, tôi muốn thương lượng chút việc với anh.
Cha hắn nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ vui đùa náo nhiệt thì nhanh chóng mở miệng.
– Ồ chuyện gì? Tông Quân, cậu tứ nói đi, đến chỗ này rồi còn phải khách khí làm gì?
– Ừ, cái này, tôi muốn mua chút táo của anh.
Trương Tông Quân mặt đỏ tía tai, có chút ngượng ngùng mở miệng.
– Lời này của cậu là có ý tứ gì?
Lý Minh Giang rõ ràng là có chút không vui.
– Dựa vào quan hệ của chúng ta, cậu muốn ăn táo thì cứ đến lấy là được, đều là người nhà cả, cậu còn muốn trả tiền, đây không phải là không coi tôi ra gì sao?
– Đại ca, anh đừng nói vội, cứ nghe tôi nói xong đã.
Cha hắn cũng sốt ruột, vội vàng nói.
– Được, tôi muốn nghe một chút xem rốt cuộc là cậu có chuyện gì?
Lý Minh Giang vẫn có chút không quá vui như cũ.
– Là như thế này, tôi muốn vận chuyển một ít hoa quả ra ngoài bán, nhưng mà chưa có tiền vốn, nên trước tiên muốn lấy một ít táo của anh trước, xong rồi khi bán xong tôi sẽ đem tiền về trả anh.
Trương Tông Quân cảm thấy được có chút không tốt lắm. Tiền còn chưa có mà đã muốn lôi táo của người ta đi, cái này thật có chút không thể nào nói nổi.
– Đến đây, ngồi xuống trước, chúng ta ngồi xuống hút thuốc rồi từ từ nói.
Lý Minh Giang không có trực tiếp trả lời, mà là lấy ra mấy cái ghế nhỏ từ một căn phòng nhỏ.
– Việc này là ai bày ra chủ ý có cậu.
– Còn không phải là đứa nhỏ xui xẻo này sao.
Trương Tông Quân cười khổ, lập lại một lần từ đầu chí cuối chuyện tối hôm qua.
– Không ngờ được, đứa nhỏ này của hai người thật là thông minh.
Lý Minh Giang xoa đầu Trương Lam cười cười.
– Được, việc này không thành vấn đề, vừa rồi tôi còn lo lắng cậu sẽ đi nhầm đường, nếu đã như vậy thì tôi yên tâm rồi. Tiền thì cậu không cần trả vội, khi nào có thì trả cho tôi cũng được, tôi cũng chưa cần gấp.
– Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được!
Trương Tông Quân có chút ngại ngùng.
– Tuy rằng là anh em nhưng mọi chuyện vẫn phải rõ ràng. Tôi cũng không rõ lần này đi buôn thì sẽ như thế nào. Nếu như làm ăn được, tôi sẽ trả cho anh tám đồng một cân. Nếu không tốt thì mong anh bỏ qua cho người anh em này, tôi cứ theo giá như năm ngoái bảy đồng một cân. Anh thấy thế nào?
– Cậu đừng như vậy, đây không phải là tôi chiếm tiện nghi của cậu sao?
Lý Minh Giang có chút mất hứng,
– Ngày hôm qua tôi còn bán cho tên kia có sáu đồng năm một cân, nếu cần thì cậu cứ trả theo giá này là được.
– Đại ca, anh đang nói chuyện gì vậy, chúng ta còn phải tính toán thiệt hơn sao. Anh giúp tôi như vậy là tôi đã vô cùng cảm kích rồi, chuyện sau này cứ để tôi lo liệu.
Cha Trương Lam cũng có chút nóng nảy.
– Cứ như vậy đi, đại ca, anh tính toán một chút xem, vườn táo của anh bây giờ có thể hái được bao nhiêu?
– Ừ, vậy thì cứ như vậy đi.
Lý Minh Giang thấy Trương Tông Quân đã quyết như vậy thì cũng liền đồng ý. Hắn hơi tính tán một chút.
– Năm trước có thể thu được 12 ngàn cân, năm nay tôi chăm sóc tốt hơn năm ngoái, phỏng chừng có thể thu được 13 ngàn cân.
– 13 ngàn cân.
Trương Tông Quân chần chờ một chút.
– Đại ca, anh có thể gọi mấy người làm vườn ở phía trước kia qua đây, chúng ta thương lượng một chút xem có thể gom được hai vạn cân không?
– Được, cái này dễ thôi, đây chính là chuyện tốt.
Lý Minh Giang cười sang sảng.
– Cậu chờ một lát, tôi đi gọi bọn họ.
Nói xong hắn liền hướng tới khu vườn của mấy người kia đi tới.
– Con, vừa rồi ở trên đường con đã nói hai vạn cân, nhưng có phải là hơi nhiều hay không?
Cha hắn nhìn Trương Lam, lại có chút do dự.
– Cha à, người xem, hai vạn cân cũng chính là mười đốn, vận chuyện đến Tế Nam, Tế Nam có tận mấy trăm vạn người, không nhiều đâu.
Trương Lam hồi đáp.
– Cũng đúng. Hắc, tiểu tử, số học ta dạy con, con học thật nhanh.
Cha hắn lại cao hứng.
– Đó cũng là vì con là con của cha mà.
Trương lam vuốt mông ngựa không để lại dấu vết.
– Ừ, cũng đúng.
Cha hắn vô cùng thoải mái, dương dương tự đắc sờ cái cằm nhẵn bóng của mình. Thực là tự hào vì chính mình đã đẻ ra được một đứa con như vậy.
Sau một hồi công phu, Lý Minh Giang dẫn bốn người trở lại, cha hắn vội vàng đứng lên, nhanh chóng chuyển thuốc.
– Ngồi xuống đây nào mấy anh, hút thuốc đi.
Mấy người này cũng không khách khí, nhận lấy điếu thuốc châm lửa. Bộ dáng giống như là sắc lang vài năm rồi chưa thấy qua phụ nữ vậy.
– Điếu thuốc này không tệ.
Sau khi rít một trận mãnh liệt, mấy người này nói.
– Ngon thật, là Bạch Liên, cậu lấy từ nơi nào vậy?
– Lần trước khi tôi đi mắc dây điện được người ta cho.
Cha Trương Lam cười cười.
– Nếu mọi người thích, nhà tôi còn có mấy bao, lần sau lại mang đến đây, dù sao thì tôi cũng không hút thuốc.
– Vậy thì xin đa tạ.
Một vị ở bên trong nghe thấy như vậy thì hai mắt tỏa sáng.
– Loại này so với Đại Tiền Môn và Kim Lộc thì tốt hơn nhiều, tôi đây liền không khách khí, lần sau đến thì đừng quên.
Người anh em này vừa nhìn đã biết chính là một người nghiện thuốc.
– Yên tâm, không quên đâu, anh cứ cầm tạm bao thuốc này đi.
Nói xong liền ném bao thuốc còn hơn một nửa ở trong tay tới.
– Cám ơn, cám ơn.
Người này cao hứng mặt mày hắn hở.
– Mấy người các anh không được tranh với tôi nha.
– Ha ha.
Mấy người xung quanh đều nở nụ cười.
– Người này chính là như vậy, thấy thuốc tốt liền quên cả mẹ ruột, cậu không cần để ý đến hắn.
Nói đùa một trận, vị quỷ thuốc ở giữa kia mở miệng.
– Tông Quân, vừa rồi ở trên đường Minh Giang đã nói chuyện với chúng tôi. Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, không giúp cậu thì giúp ai. Tứ gia chúng tôi có thể gom cho cậu khoảng 10 ngàn cân táo, tiền thì cũng không cần gấp, khi nào có thì trả cũng được, chúng tôi cũng không cần gấp.
– Đươc, trước tiên tôi cứ cám ơn mọi người, những điều khách khí thì tôi cũng không cần nói nữa.
Cha Trương Lam có chút kích động.
– Mọi người yên tâm, lần này cho dù tôi có phải đập nồi bán sắt thì thôi cũng sẽ trả tiền cho mọi người.
– Nói gì thế, buôn bán cũng không biết nói cho may mắn.
Lý Minh Giang nói.
– Cứ yên tâm đi, năm nay vườn táo của tôi giao hết cho cậu. Chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không thiếu táo cho cậu.
– Ha ha là huynh đệ tốt.
Cha Trương Lam có chút ngượng ngùng.
– Mấy ngày này mọi người hái táo đi, tôi đi liên hệ với đội vận chuyển. Trước khi xuất phát, tôi xin mời mọi người uống rượu.
– Được rồi, cứ yên tâm đi, đến lúc đó không thể thiếu tôi.
Mọi người cười sang sảng một trận.
– Được rồi, việc còn lại cứ giao cho chúng tôi là được, cậu cứ lo việc của cậu đi. Khoảng chừng hai ngày nữa là có thể hái xong, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu.
– Được rồi.
Cha Trương Lam cũng không nói nhiều nữa.
– Tôi đi trước đây, khi nào xong sẽ tiếp tục tán gẫu với mọi người.
Nói xong liền vỗ mông một cái, bế Trương Lam về nhà.
Nghe xong mọi chuyện, Trương Lam không khỏi cảm khái một chút, vẫn là người nông thôn thuần phác nhiệt tình. Không giống như những người trong thành phố ở những năm 90. Quan hệ giữa người với người rất lãnh đạm, tất cả mọi thứ đều là vì tư lợi. Những người nhiệt tình giúp đỡ người khác rất ít. Những người hăng hái làm việc nghĩa căn bản là đều từ nông thôn đi ra.
Về đến nhà thì mẹ hắn cũng vừa về. Bà đang tháo cái cân bàn được buộc ở phía sau xe đạp xuống.
– Đợi chút.
Cha của hắn bước nhanh qua.
– Vội vàng gì, chờ anh trở lại lại tháo xuống không được sao?
– Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải chờ anh về mới tháo xuống được.
Tuy rằng ngoài miệng mẹ của hắn nói vậy, nhưng mà đã đứng sang một bên để cha hắn bê cái cân xuống. Trương Lam có thể nhìn ra được, bà rất cao hứng với sự chăm sóc của chồng.
– Sự tình lo liệu thế nào rồi?
Chắn chắn rồi, 23 ngàn cân táo.
Cha hắn đắc ý cười.
– Làm sao lại nhiều như vậy?
Mẹ hắn hoảng sợ.
– Ừ, vườn của Minh Giang có mười ba ngàn cân, còn có hơn mười ngàn cân của mấy người kia nữa.
– A? Có phải là hơi nhiều một chút hay không?
Mẹ hắn có chút lo lắng hỏi.
– Không đâu, một con dê cũng phải đuổi, một đàn dê cũng phải đuổi. Vậy thì nhân tiện làm nhiều một chút cũng không sao.
– Ừ, được rồi, cứ để anh quyết định.
– Buổi tối anh sẽ đến nhà Lý Ngọc để thương lượng chuyện vay tiền.
– Vâng, em đi nấu cơm sớm đây.
Mẹ hắn nói xong liền rửa sạch tay, chạy đi nấu cơm.
Ăn cơm tối xong, mẹ hắn thì dọn dẹp cái bàn, cha Trương Lam bế hắn đi ra ngoài.
– Con trai, con nói xem việc này có thể thành công hay không?
Trên đường đi, trong lòng cha hắn đang nghĩ đến chuyện buôn bán lần này, miệng vô ý nói, hồn nhiên không nghĩ đến việc mình đã coi đứa con mới một tuổi rưỡi như là trụ cột trong nhà. Cũng khó trách, dù sao thì là ai lần đâu tiên buôn bán trong lòng cũng có chút khẩn trương, càng không nói là người nông thôn.
– Cha, người nghĩ xem, hiện tại chính sách của quốc gia chính là khuyến khích làm giàu. Điều này cũng nói lên quốc gia đã cho phép chúng ta làm như vậy, phỏng chừng qua vài năm nữa, chuyện này sẽ càng ngày càng nhiều.
– Như chúng ta đây không tính là đầu cơ trục lợi chứ?
Cha hắn vẫn có chút lo lắng hỏi.
– Cha yên tâm đi.
Trương Lam trấn an cha của mình.
– Cái này sao có thể xem như đầu cơ trục lợi được. Chẳng phải là quốc gia chúng ta cũng vận chuyển hoa quả từ nơi này đến nơi khác sao. Quốc gia có thể làm như vậy, bây giờ lại ra chính sách, đương nhiên là thương nhân cũng có thể làm như vậy.
– Ồ, cẩn thận nghĩ lại thì đúng là cũng có đạo lý.
Trương Lam không khỏi oán thầm trong lòng. Thế giới này thật là không công bằng. Quốc gia buôn bán thì lại kêu là điều phối tài nguyên hợp lý, tư nhân buôn bán thì kêu là đầu cơ trụ lợi. Quốc gia lấy phần mộ của người khác thì kêu là điều tra nghiên cứu. Tư nhân lấy phần mộ của người khác thì lại kêu là đào trộm mộ. Quốc gia bán tranh khỏa thân cho người ta thì là nghệ thuật. Tư nhân bán tranh khỏa thân thì lại kêu là truyền bá vật phẩm đồi trụy. Một lão cán bộ của quốc gia dẫn theo trẻ con đi xem thì kêu là thưởng thức nghệ thuật. Tư nhân lén lút trốn ở nơi hẻo lánh xem thì lại kêu là sử dụng văn hóa phẩm đồi trụy. Cánh sát đánh người chính là làm theo nghĩa, vụ, bắt ngươi đưa vào trại giam, cho ngươi biết được cuộc sống bao ăn bao ở trong trại giam như thế nào.
May mắn là sau này càng ngày càng tốt. Trương Lam xoa đầu cảm thán trong lòng.
Đi được một lát đã tới. Đẩy cánh cửa ra, đi vào bên trong sân.
Cha hắn ở trong sân hô lớn một tiếng.
– Ngọc Dân, có ở nhà không?
– Ai vậy?
Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ.
– Tôi, Trương Tông Quân.
Cha hắn đứng ở sân hô lên
Ừ, rất có điểm giống như anh chị em cùng cha khác mẹ. Đáng tiếc là thanh âm kia so với chị Lưu Tam còn kém xa. Trương Lam trong lòng ác ý nghĩ. Hồn nhiên không biết là đối tượng suy nghĩ của hắn chính là cha mình.
– Ở nhà, anh chờ một chút, tôi đi mở cửa.
Nói xong chỉ nghe thấy trong nhà truyền đến âm thanh bước chân, tiếp theo một vị thiếu phụ trẻ tuổi mở cửa ra.
– Em dâu, là tôi đây.
Cha hắn nhiệt tình chào hỏi.
– Ha ha, Trương đai ca, đến đây, mau vào trong đi.
Nói xong cô ta liền hướng vào trong phòng đi vào, nhìn thấy Trương Tông Quân ôm Trương Lam ở trong ngực thì hé miệng cười.
– Đây hẳn là đứa con thiên tài của nhà anh, có tiếng là thông minh trong thôn chúng ta. Đáng tiếc nhà chúng em cũng là một tên tiểu tử, nếu là một khuê nữ, vậy thì nhất định sẽ gả cho tiểu tử nhà anh.
– Vậy thì em và Ngọc Dân cố đẻ thêm một cô nương nữa đi, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ thành thông gia.
Cha hắn cũng không yếu thế chút nào, mở miệng vui đùa.
– Không được, chỉ có một tên tiểu tử mà cả nhà đã ầm ĩ nên rồi, nếu thêm một đứa nữa thì chắc cái nóc nhà cũng phải sụp đổ xuống.
Cô gái này cũng không yếu thế chút nào.
Tới cửa, Lý Ngọc Dân nhiệt tình ra đón.
– Xin chào, anh Trương rất ít khi tới nhà của tôi nha, bình thường đều là tôi đến nhà của anh. Mau vào đi.
Nói xong hắn liền nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Trương Tông Quân.
– Xem cháu của tôi này, đã lớn như vậy rồi, nhìn thân thể của nó, có bảo là ba tuổi cũng có người tin.
Nói xong liền quay đầu lại hô.
– Ngọc Cầm, mau pha nước mời anh Trương.
– Không cần phải khách khí.
Cha hắn liên tục nhún nhường.
– Đến nơi đây còn phải khách khí làm gì. Cứ tự nhiên như ở nhà đi.
Khi đã ngồi vào trong phòng, nước trà được đưa lên, Lý Ngọc Dân hỏi.
– Anh Trương, anh rất ít khi tới nhà của tôi, lần này là tới có chuyện gì?
Cha hắn cũng không chút khách khí.
– Là có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
– Ồ chuyện gì, nói tôi nghe xem, nếu tôi giúp được thì tôi sẽ giúp.
Lý Ngọc Dân cười cười.
– Như vậy, tôi muốn nhờ anh vay chút tiền.
– Việc này thì quá dễ.
Lý Ngọc Dân nhanh chóng rót thêm trà cho Trương Tông Quân.
– Anh không biết, ông chủ đã giao chỉ tiêu cho tôi phải tìm được đủ người vay tiền. Tôi vẫn còn chưa hoàn thành đâu, tôi vẫn đang lo lắng vì chuyện này. Đây chính là anh giúp tôi một việc lớn. Nói đi, muốn bao nhiêu?
– 2000 đi.
Cha hắn uống một ngum nước trà.
– Tôi tính toán làm buôn bán nhỏ, nhưng mà không có đủ tiền vốn nên đến nhờ anh hỗ trợ.
– Buôn bán gì, có thể nói cho tôi nghe một chút được không?
Lý Ngọc Dân có chút tò mò.
– Ha ha, chính là muốn vận chuyển chút hoa quả ra ngoài bán. Đây cũng là bất đắc dĩ. Trong nhà chỗ nào cũng phải dùng tiền, nên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được. Mấy năm trước quốc gia không cho phép, bây giờ đã ra chính sách khuyến khích. Tôi muốn thử xem, có thể đủ ăn là được rồi.
Lý Ngọc Dân vỗ mạnh lên đùi một cái.
– Anh Trương, ý tưởng này của anh thật tốt. Anh không biết đấy thôi, chính phủ cũng đang vì chuyện hoa quả của trấn chúng ta mà lo lắng. Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu, anh cứ làm đi.
Nói xong, hắn liền có chút giống như khó có thể mở miệng.
– Cái này, anh Trương, tôi cũng có chút chuyện muốn nhờ anh trợ giúp.
– A?
Trương Tông Quân ngạc nhiên.
– Tôi có khả năng giúp đỡ anh được chuyện gì? Chuyện gì, anh cứ nói đi, dựa vào quan hệ của chúng ta, nếu tôi có thể giúp được tôi sẽ giúp?
– À, là như thế này. Anh Trương, anh có thể vay nhiều một chút được hay không ?
– Vì sao? Tôi đã tính toán rồi, 2000 hẳn là đủ dùng.
– Chuyện là như thế này, quỹ tín dụng xã giao nhiệm vụ cho tôi phải cho vay được 4000 nguyên. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì không được. Trước khi anh đến tôi còn đang buồn rầu vì chuyện này.
Nhìn thấy Trương Tông Quân có chút do dự, hắn nhanh chóng bổ sung nói.
– Nếu anh cảm thấy được thì cứ nói tôi biết, tôi có thể cho anh vay với lãi suất thấp nhất.
Trương Tông Quân còn đang do dự, Trương Lam đã nhanh chóng kéo tay áo của hắn, ý bảo hắn nhanh chóng đồng ý. Ha ha ngân hàng mà cũng có lúc nhờ vả người khác. Kiếp trước cả đám nhân viên ngân hàng đều cưỡi xe hơi kiêu ngạo hò hét, làm sao lại có thể thấp kém như bây giờ, đi xin người khác vay giúp.
Do dự một chút, Trương Tông Quân gật gật đầu.
– Được rồi, 4000 thì 4000 đi. Chỉ cần vay với lãi suất thấp là được.
Lý Ngọc Dân mừng rõ, nhanh chóng nắm chặt tay của Trương Tông Quân. Thanh âm của hắn có chút kích động.
– Cám ơn anh Trương, bằng không thì thật sự tôi không biết nên làm sao bây giờ. Hơn hai tháng tôi đều không hoàn thành nhiệm vụ, nếu tháng này còn không đạt tiêu chuẩn, chủ tịch ngân hàng sẽ phê bình tôi mất. Anh cứ yên tâm, việc này tôi sẽ lo liệu cho anh.
Nếu đã như vậy, Trương Tông Quân cũng không do dự nữa.
– Cứ theo như lời anh nói đi, đúng rồi, anh có quen biết với đội vận chuyển của huyện không? Tôi muốn thuê một chiếc xe.
– Có, cậu em vợ của chủ tịch ngân hàng chúng tôi chính là đội trưởng đội vận chuyển của huyện. Tiểu tử này không tệ, tôi biết hắn.
Nói xong, uống một hớp nước lại hỏi.
– Bao giờ thì anh đi?
– Ngày mai tôi đi.
– Vậy thì thật là tốt, ngày mai tôi cũng lên huyện họp, chúng ta cùng đi chứ, tôi sẽ dẫn anh đi cùng.
– Được, cứ quyết định như vậy, ngày mai chúng ta cùng đi. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi về trước.
– Được, vậy anh đi về cẩn thận tôi không tiễn nữa.
– Đừng khách khí.
Trên đường về, Trương Tông Quân hỏi Trương Lam.
– Chúng ta vay 2000 cũng đủ rồi, con muốn ta vay 4000 để làm gì?
– Cha, người nên nghĩ một chút, đó là một cơ hội để kéo gần quan hệ giữa chúng ta và ngân hàng. Hơn nữa dù cho cúng ta không dùng đến tiền thì cứ để trong nhà là được. Đề phòng những lúc này lúc khác. Sau này chúng ta sẽ tiếp xúc nhiều với ngân hàng, bây giờ tạo một chút quan hệ tốt thì sau này càng dễ nói chuyện hơn.
– Những cái này là ai dạy cho con?
Trương Tông Quân rất kỳ quái, đứa con trai này của hắn lấy đâu ra nhiều ý tưởng cổ quái như vậy, đây tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa trẻ con một tuổi có thể nghĩ ra.
– Ồ, cha quên mất con là thiên tài sao ?
– Thiên tài cái rắm, rõ ràng là do ta thông minh,
Trong đêm đen truyền ra một trận tiếng cười dương dương tự đắc.
Nhìn cha mình cười cực kỳ vô sỉ, Trương Lam rất muốn hung hăng đi lên đá cho hắn hai cước. Liên quan gì tới người, đây đều là do ta trọng sinh mà có!
M Long