Đọc truyện Luân Hồi – Chương 20: Chiêu binh mãi mã n
Chương 12 (a): Chiêu binh mãi mã
– Sao được chứ, nên trả sớm mới tốt, bằng không trong lòng tôi khó chịu.
– Được rồi, hai người ngồi đây uống nước, tôi đi gọi bọn họ.
Nói xong Lý Minh Giang gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu, vài người cười nói đi tới, Trương Tông Quân lấy ra một gói thuốc lá, đặt lên trên bàn, xoay người đẩy mấy hòn đá bên cạnh làm ghế – ghế không đủ dùng.
– Mọi người mau ngồi đi!
Mọi người phân ra ngồi xuống, Trương Tông Quân đem mấy phong thư viết tên người đưa tới.
– Mọi người xem lại đi, nhìn xem có tính sai lầm gì không?
– Vậy sao được chứ…
– Còn không tin được ông anh sao?
Vài người ồn ào cười nói, trên tay cũng không chút khách khí tiếp lấy, mở ra phong thư cẩn thận đếm lại.
– Sao lại nhiều đến như vậy?
Lý Minh Giang đếm xong hỏi:
– Có phải đưa dư rồi không?
– Phải đó, hơi nhiều hơn một chút.
Mấy người khác đếm xong cũng gật đầu nói.
– Là có chuyện thế này, lần này sinh ý tạm được, giá cả rất thích hợp. Lại nói mọi người thật chiếu cố tôi, không thấy tiền lại đem hàng đưa cho huynh đệ, có lẽ về nhà đều bị lão bà oán giận đi?
Nói tới chỗ này mọi người chỉ cười, xem ra thật sự có chuyện như vậy.
– Mọi người tín nhiệm tôi như vậy, tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với mọi người. Dựa theo lời nói trước kia, nếu như bán thật tốt sẽ theo thương lượng tám phân một cân cấp cho mọi người, số tiền này cũng không nhiều lắm.
– Làm vậy thật ngại quá, giá cả so với trước kia thật tốt hơn nhiều.
Vài người nói xong, cũng hiểu được nguyên do. Ngược lại sôi nổi hỏi:
– Huynh đệ, tôi còn chút cây táo, vẫn là loại giống lần trước, anh còn muốn hay không?
– Cần chứ, cứ dựa theo giá cả lần này, vẫn là tám phân, mọi người có bao nhiêu tôi lấy bao nhiêu.
Trương Tông Quân sảng khoái đáp.
– Tôi phỏng chừng còn khoảng 1000 cân, cấp hết cho huynh đệ anh.
Cừ thật, vị nhân huynh này còn nhiều đến như thế, xem ra lần trước chỉ nhổ ra được chút ít nha!
– Tôi còn 8000 cân.
– Tôi còn 12000 cân…
– Tôi còn…
Mọi người sôi nổi đem số lượng cây táo mình còn báo ra, cừ thật, không nói không biết, vừa nói liền giật mình, tính toán xem một chút, thế nhưng đã đủ 5 vạn cân, 25 tấn, đủ hai xe tải.
– Các vị các vị…
Nhìn mọi người ầm ầm kêu, Trương Tông Quân đứng lên nói:
– Có một chuyện tôi phải nói trước với mọi người một chút.
– Ách?
Mọi người có chút há hốc mồm, chẳng lẽ là cần ép giá? Không phải vừa mới nói là tám phân tiền một cân sao, chẳng lẽ bật người lại muốn đổi ý hay sao?
– Là có chuyện thế này, lần này cũng phải thiếu tiền mọi người trước, chỉ có thể chờ trở về mới đem tiền trả cho mọi người!
Trương Tông Quân giải thích.
– Hô…
Mọi người thở phào một hơi, hung hăng khinh bỉ một chút. Dọa người ta nhảy dựng, còn tưởng rằng muốn ép giá nữa đây, làm người ta sợ tới trái tim nhỏ nhảy dựng bùm bùm. Sau này nói chuyện đừng ngưng lại kiểu đó được không, dọa người dễ dàng hù chết người!
– Không có việc gì, mọi người còn không tin được ông anh sao? Quay về trả tiền không sao cả!
Một vị trong đó la lớn.
– Đúng vậy đúng vậy…
– Bán cho ông anh tôi yên tâm…
Lại thêm một trận chít chít chóe chóe, Trương Lam cảm thấy thật đau đầu, đều nói hai người đàn bà dính vào là một ngàn con vịt, hiện tại bảy tám đàn ông cộng lại ước chừng là hai vạn con vịt, còn hơn đàn bà vô luận là số lượng hay chất lượng đều chỉ có hơn chứ không kém.
– Vậy thì tôi cảm ơn mọi người.
Trương Tông Quân giống như không hề bị ảnh hưởng.
– Còn có chuyện này, nếu như các vị còn có thân thích bạn bè có trồng hoa quả, có thể nói cho bọn họ biết, cũng dựa theo giá tiền này mua của họ, vẫn quy củ cũ, bán xong hàng trở về trả tiền!
Đám người này ai không có bà con bạn bè, vốn mọi người dự định đem chuyện mình bán hoa quả với giá tốt khoe khoang với người thân, hiện tại thấy Trương Tông Quân vẫn cần mua, vậy thì khoe khoang xong rồi còn có thể giúp bọn hắn một phen, có cơ hội nở mặt sao không lợi dụng đây chứ? Lòng hư vinh của mọi người bắt đầu quấy phá, cái đuôi nhỏ của ác ma Trương Lam lại bắt đầu không ngừng huy vũ.
– Nhà của anh vợ tôi còn có chút cây táo, phỏng chừng cũng được vạn cân…
– Nhà em trai tôi đại khái có khoảng 2000 cân lê vàng, anh muốn hay không?
– Nhà của cô em vợ tôi…
Mọi người lại ồn ào một trận, cuối cùng thống kê xong công tác thậm chí có tới 7 vạn cân ( 35 tấn) cây táo cùng 5 vạn cân (25 tấn) lê vàng, cần có năm xe tải mới chở hết. Trương Lam cao hứng ngây ngất, không nghĩ tới lại có được nhiều như vậy.
– Vậy đêm nay mọi người trở về chuẩn bị một chút đi, tranh thủ xế chiều mai có thể đưa lên xe.
Trương Tông Quân nói:
– Bà con bạn bè mọi người cũng có thể để họ tới hỗ trợ!
– Ha ha…
Mọi người nở nụ cười, hiểu thật rõ ý tứ của Trương Tông Quân, cảm thấy được chủ ý này rất không tồi. Đêm nay về nhà liền thông tri bọn hắn, trong lòng mọi người âm thầm nghĩ tới.
Cười đùa một trận, mọi người thỏa mãn cầm tiền của mình rời đi, phỏng chừng khi về nhà còn có thể thuận tiện mua vài cân thịt heo cấp lão bà cùng bọn nhỏ đỡ thèm, thật lâu không được ăn thịt, bọn nhỏ phỏng chừng thèm muốn chết.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Trương Lam quay đầu nhìn Lý Minh Giang nói:
– Bác, cha của cháu muốn thương lượng với bác chuyện này, nhưng ông ấy ngại ngùng khó mở miệng, nên để cho cháu nói với bác.
– Chuyện gì? Cha của tiểu tử ngươi ngại nói còn muốn thằng nhóc ngươi nói sao.
Lý Minh Giang sảng khoái cười cười.
– Có phải đang cần dùng tiền hay không, vậy cầm đi dùng trước đi, bác cũng không khẩn trương cần dùng tới đâu.
Nói xong đem tiền trong tay đưa qua.
– Không không không…
Trương Lam xua tay:
– Không phải chuyện tiền bạc, là cha của cháu muốn mời bác giúp cho một việc.
– Nga?
Lý Minh Giang vô cùng tò mò:
– Chuyện gì đây, nói thử xem, có khả năng giúp đỡ bác nhất định giúp.
– Là có chuyện như vậy.
Trương Lam giải thích:
– Bác cũng thấy đấy, từ giờ trở đi cha của cháu nhất định sẽ càng ngày càng bận rộn, đến lúc đó có thể cần thu hàng ở nhiều địa phương cùng một lúc, chỉ sợ một mình bận không làm nổi, nên cha của cháu muốn mời bác giúp đỡ. Khi ông ấy đi vắng bác giúp kiểm tra chất lượng, quản lý chú ý nguồn hàng vào, đừng để cho người khác cân thiếu của chúng ta. Có đôi khi có thể phải đi ra thôn ngoài hỗ trợ thu mua hoa quả, tổ chức nguồn cung cấp chẳng hạn. Cha cháu có nói bao ăn trưa, đưa đón sáng chiều, cứ 20 cân sẽ trích cho bác một phần trăm, dựa theo hoa quả trên trấn mà tính toán, một ngày ít nhất cũng có thể tổ chức một xe tải. Như vậy ít nhất một tháng cũng có thể kiếm được bốn năm trăm đồng.
– Chuyện này sao, vậy thì dễ thôi, đến lúc đó vườn trái cây cứ giao cho bác gái của tiểu tử ngươi trông coi, dù sao bác cũng nhàn rỗi không việc gì, về phần tiền bạc coi như xong, anh em chúng ta nói chuyện tiền bạc làm gì chứ?
Lý Minh Giang nói.
– Vậy thì sao được!
Rất nhiều chuyện luôn là như vậy, nhất định phải nói rõ ngay từ đầu ngày sau mới không có chuyện tranh chấp, bằng không từ đầu không chịu nói, về sau xảy ra vấn đề càng phiền toái, lại nói ai làm việc không công cho người khác nha, giúp một hai ngày còn tạm được, quanh năm suốt tháng giúp sao? Không có ai là người ngu đi!
M Long