Luân Hồi

Chương 16: Chiến thắng trở về. n


Đọc truyện Luân Hồi – Chương 16: Chiến thắng trở về. n

Chương 10 (b): Chiến thắng trở về.
Bước đến chỗ vài người ở phía xa, Trương Tông Quân hỏi một vị trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.
– Đại ca, anh là người bán hoa quả số lượng lớn sao?
Trên mặt người nọ hơi mang theo chút địch ý, đưa mắt đánh giá Trương Tông Quân.
– Làm sao? Cậu cũng là buôn hoa quả sao?
– Không phải, đơn vị chúng tôi cần cử hành một cái dạ hội, nên cử tôi đến mua hoa quả.
Trương Tông Quân giả bộ nói.
– Ồ.
Người nọ thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên nhiệt tình hơn.
– Người anh em, cậu ở đơn vị nào?
– Bộ vũ trang.
Trương Tông Quân nhất thời không nghĩ là cái tên nào liền nói ra đơn vị mà mình quen thuộc nhất.
Người nọ cũng không có hoài nghi, Trương Tông Quân mặt một bộ quân trang, trên người còn mang theo một chút khí thế quân nhân. Nói là ở bộ vũ trang thật đúng là khiến người ta không thể nghi ngờ.
– Người anh em, cậu hỏi tôi là đúng rồi. Vận khí của cậu thật là tốt, gặp được người nhiệt tình như tôi đây, nếu cậu đi hỏi người khác chưa chắc bọn họ đã nói cho cậu biết.
Người đàn ông kia rõ ràng đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
– Hiện tại giá bán buôn của táo là 1 đồng 5, lê vàng là 1 đồng tư, cam ở phương nam vận chuyển lên thì cậu không mua được, có tiền cũng không mua được.
– Đắt như vậy sao!

Trương Tông Quân cảm thán, không nghĩ tới thứ hoa quả mà ở nhà không có ai thèm này, mang đến nơi đây có thể bán với giá cao như vậy.
– Đắt cái gì.
Trung niên nhân kia tiếp lời, giọng nói khàn khàn.
– Mua một lượng lớn ở chỗ này, về nhà có thể bán được 2 đồng. Cái giá tốt như vậy không phải muốn mua là có thể mua được đâu. Ở đây cũng không có bao nhiêu hàng, cậu nói tỉnh của cậu lớn như vậy, hơn 480 vạn nhân khẩu, còn thêm cả quân đội nữa là 500 vạn. Có chút đồ vật như vậy, làm sao mà không bán nổi chứ.
– Ừ.
Trương Tông Quân nghe được lời nói của người trung niên, có chút ngẩn người. Nếu chính mình bán hết được cả tấn hoa quả kia, không phải là đại phát tài sao?
– Đúng rồi người anh em.
Người đàn ông kia nhiệt tình hỏi.
– Cậu là ở bộ vũ trang đúng không? Tiểu tử kia của nhà tôi năm nay 19 tuổi. Tôi tính toán cho hắn đi bộ đội. Hai chúng ta coi như có chút quen biết, đến lúc đó cậu giúp đỡ nó một chút được không?
– Được được.
Trương Tông Quân vô ý trả lời, xoay người hướng tới ô tô đi đến.
– Người anh em, đến lúc đó khi con tôi tham gia quân đội, nhất định cậu phải giúp đó.
Người trung niên kia ở phía sau kêu lên.
– Biết rồi.
Trương Tông Quân lớ tiếng đáp, nhanh chóng chuồn mất.
Đi đến trước ô tô của mình, Trương Tông Quân hô to một tiếng,
– Chỗ này của tôi có táo, ai muốn?
Cả một đám người nháy mắt đi lên.
– Tôi trả một đồng hai, cho tôi một ngàn cân.
Đây chính là những tên gia hỏa nhìn thấy Trương Tông Quân lạ mắt lên có ý muốn chiếm chút tiện nghi. Trương Tông Quân âm thầm lau mồ hôi lạnh, vẫn là con trai thông minh, nếu không phải là tham khảo tin tức trước một chút, nói không chừng lúc này đã bán đi rồi, vậy không phải là thiệt thòi sao?
– Lăn qua một bên, giá là một đồng năm, không mua nổi thì tránh qua một bên. Ông anh, một đồng năm bán cho tôi 2000 cân.
Một vị không chịu để cho người khác lợi dụng liền hô lên.
– Tôi muốn 3000 cân!
– Cho tôi 500 cân!
– Cho tôi…
Đám người này ầm ĩ còn hơn cả cái nồi hơi xe lửa.
– Ồ?
Người trung niên kia ở một bên nói thầm.
– Đây không phải là người vừa rồi hỏi thăm giá cả sao?

Nghĩ đến đây hắn vội vàng cao giọng hộ.
– Người anh em, chúng ta thân quen như vậy, cậu phải để lại cho tôi 2000 cân nha.
Chứng kiến sự tình không ổn, Trương Tông Quân vội vàng đứng ở trên trần xe hô to.
– Mọi người đừng có gấp, lần này tôi chở đến đây 24 ngàn cân, mọi người xếp thành hàng đừng chen lấn. Chỉ cần có tiền sẽ có táo!
Chứng kiến lão bản lên tiếng, trong nháy mắt mọi người liền xếp thành hàng ngũ. Động tác nhanh chóng đến mức khiến cho quân nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
Tiền trao cháo múc. Một chiếc xe hàng chỉ trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi đã bán sạch, vượt xa so với dự kiến ban đầu.
Nắm lấy một chồng nhân dân tệ thật dày trong tay, Trương Tông Quân cực kỳ kích động. Đưa hai vị quân nhân đi tìm một địa phương gọi một bàn ăn hết năm đồng. Sau khi ăn xong ba người nhanh chóng trở về.
Nói tới đây, Trương Tông Quân thở phào nhẹ nhõ, bình phục tâm tình đang kích động ủa mình.
– Thật không nghĩ tới lại có thể kiếm tiền dễ như vậy, một ngày buôn bán còn hơn cả 10 năm đi làm. Chính là trước đó, có nghĩ ta cũng không dám nghĩ.
Lúc này còn chưa đi đến đâu. Trương Lam đối với bộ dáng của cha mình thật không cho là đúng.
– Mau lấy tiền ra đây để cho em đếm xem.
Dương Chi kích động, thúc giục nói.
Trương Tống Quân cố sức lôi từ trong một cái túi bí mật ra một xấp tiền thật dày, cực kỳ tự hào đưa cho Dương Chi.
– Đây, đếm thử xem.
– Mười đồng, hai mươi…Hai trăm, hai trăm mười…Một nghìn hai…Ba nghìn năm trăm.
Đôi bàn tay của Dương Chi run rẩy cầm xấp tiền, vẫn không dám tin tưởng đống tiền này là của mình.
– Trong đống này có 2320 đồng là tiền hàng, 1200 đồng là tiền của chúng ta.
Lão đầu tử nói.
Dương Chi ôm tiền cười ngây ngô. Có tiền thật là tốt.
– Đúng rồi, cha có để lại hoa quả cho mấy người chỗ Vương đội trưởng không?

Trương Lam hỏi.
– Làm sao lại không được?
Trương Tông Quân cười nói.
– Tối hôm qua khi chúng ta tới doanh trại của Vương đội trưởng, liền tháo xuống cho bọn họ 500 cân. Hai người biết không, Vương đội trưởng và các chiến sĩ kia cực kỳ vui sướng, còn bắt tay ta không ngơi ra, cái cỗ nhiệt tình kia, ha ha, thật là làm cho người ta không chịu nổi. Buổi trưa hôm nay, khi chúng ta trở về nơi đóng quân, Vương đội trưởng và các chiến sĩ còn giữ ta lại uống rượu. Nếu không phải vì ta sợ hai mẹ con ở nhà sẽ lo lắng, nói không chừng sẽ làm vài chén với bọn họ. Vương đội trưởng cũng không có biện pháp, hắn kêu lái xe đưa ta trở về.
– Đó là vì , bây giờ tuy là quân đội ăn mặc không thiếu, nhưng mà mấy thứ hoa quả này bọn họ thật đúng là không có.
Trương Lam cười nói.
– Cha đã thấy tác dụng của 500 cân táo của mình chưa. Các chiến sĩ cực kỳ nhiệt tình với cha, sau này nếu tiếp tục tìm họ làm việc thì càng dễ nói chuyện hơn.
Trương Tông Quân ha ha cười, thực là tự hào vì chính mình đã sinh ra được một đứa con thiên tài.
– Đúng rồi, cha à, nếu đã buôn bán tốt như vậy thì chúng ta nhanh chóng tổ chức một lượng hàng lớn nữa. Ngày mai cha hãy đi gặp Vương đội trưởng để bàn chuyện hợp tác lâu dài với bọn họ. Mặt khác chúng ta hãy trả tiền hàng cho mọi người đi, đừng để cho mọi người nói chúng ta cái gì.
Trương Lam lại bổ sung nói.
– Ừ được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi lên thị trấn để thương lượng chuyện này với Vương đội trưởng. Xế chiều sẽ đi gặp đám người Lý Minh Giang để bàn chuyện thu mua một lượng hàng lớn, thuận lợi trả luôn tiền cho bọn họ.
Trương Tông Quân đáp.
– Nàng cất tiền cẩn thận đi, lát nữa hãy mang tiền đi trả cho mọi người, thuận tiện mua hai cân thịt heo về.
Trương Tông Quân vung tay lên, lớn tiếng nói với Dương Chi. Có câu nói, tiền chính là dũng khí!
M Long


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.