Đọc truyện Luân Hồi – Chương 122: Ích lợi
– Vậy được rồi, nếu đối với vấn đề này mọi người không còn nghi vấn gì…
Lý Ngọc Mai thoải mái khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi:
– Vậy tiếp theo chúng ta tiến hành thảo luận về hạng mục này, rốt cục nên đem mảnh đất nào đưa ra ngoài, ủy ban huyện chuẩn bị thành lập công ty như thế nào, đồng thời nên chiếm bao nhiêu cổ phần trong công ty xe máy sắp được xây dựng kia?
Nghe nói như thế tất cả mọi người đều trầm mặc, ở trong lòng lại tính toán lợi ích của mình. Tuy rằng cả ngày ở ngoài miệng hô hào mình muốn vì nhân dân phục vụ, nhưng nếu như có khả năng để nhân dân phục vụ cho mình thì kỳ thật cũng không có mấy người sẽ cự tuyệt. Nếu quả thật thành lập một công ty có vốn đầu tư mấy chục triệu, bên phía chính phủ có năng lực đủ chiếm một bộ phận cổ phần bên trong, như vậy vấn đề này nên làm sao cân nhắc đây? Không thể quá ít, thiếu sẽ không ai vừa lòng, chính mình không có lợi thì ai sẽ làm? Cũng không thể quá nhiều, nhiều lắm sẽ dọa bên đầu tư bỏ chạy. Gà bay trứng vỡ đối với tất cả mọi người không có chỗ tốt gì, đến lúc đó chính mình e rằng cái gì cũng không chạm được đến.
Người không thể quá lòng tham không đáy! Đây là nhận thức chung của toàn bộ mọi người, tham nhiều cuối cùng thứ gì cũng không chiếm được. Chỉ cần nắm chắc tốt chuyện trước mắt mới là chính yếu. Còn một điều thật mấu chốt, đầu tư này nhất định sẽ khiến cho trung ương chú ý, mình làm việc không thể quá kém lưu lại ấn tượng xấu cho cấp trên.
Loại chuyện này làm tốt thì ngươi cũng tốt, làm không tốt bên xí nghiệp dân doanh không có việc gì, nếu như là xí nghiệp mà vốn đầu tư trong và ngoài nước, hậu quả chính ngươi tự suy nghĩ đi.
– Cá nhân tôi có lời đề nghị!
Tôn phó chủ tịch huyện nghiêng người cẩn thận nói ra ý nghĩ của chính mình, nghe được Tôn phó chủ tịch lên tiếng, tất cả mọi người đều ngưng thần tĩnh khí nghe xem hắn nói như thế nào.
– Cá nhân tôi cho rằng chúng ta không ngại trước tiên đem tỉ lệ cổ phần đặt qua một bên đi, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là tìm được một mảnh đất thật thích hợp, sau đó chúng ta lại cùng tiểu thư Elyse và Trương Tông Quân khai thông, căn cứ theo số vốn bọn họ đầu tư mà tiếp tục tính toán tỉ lệ cổ phần của chúng ta, nếu không bây giờ chúng ta thảo luận đi ra, chiếm nhiều hơn hoặc ít hơn cũng không tốt. Mọi người cho rằng thế nào?
Tôn phó chủ tịch nói.
– Chủ ý này tôi cảm thấy thật khả thi!
Có người gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
– Hiện tại chúng ta còn chưa biết được kim ngạch đầu tư cụ thể của bọn họ. Cá nhân tôi cho rằng lời đề nghị của Tôn phó chủ tịch là ổn thỏa nhất!
– Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này…
Chứng kiến hội nghị đã đạt được hiệu quả như ý muốn, Lý Ngọc Mai thật cao hứng:
– Như vậy chúng ta quyết định bước đầu như vậy đi, chờ có được tin tức cụ thể của tiểu thư Elyse truyền về, chúng ta lại tiếp tục tiến hành thảo luận vấn đề này. Tiếp theo chúng ta nên thảo luận một chút nếu như chúng ta tranh thủ được đầu tư hạng mục của tiểu thư Elyse thành công, hẳn nên đem hạng mục này đặt ở đâu?
– Chuyện này tôi cảm thấy nên để cho Trịnh cục trưởng bên Cục tài nguyên quốc thổ của huyện lên tiếng!
Tôn phó chủ tịch ngẫm nghĩ, đưa ra lời đề nghị:
– Không bằng để Trịnh cục trưởng đến đây cùng nhau dự họp bàn bạc việc này?
– Được!
Lý Ngọc Mai gật đầu, gọi Vương thư ký đang ghi chép bên cạnh cẩn thận dặn dò:
– Tiểu Vương, cậu đi qua bên Cục tài nguyên quốc thổ mời Trịnh cục trưởng đến đây, nói có một hội nghị cần sự tham dự của ông ấy, đúng rồi, thuận tiện đem tư liệu tương quan tới đất đai trong huyện mang tới đây, tốt nhất là gần thị trấn, đi nhanh về nhanh, trên đường thuận tiện đem tình huống giới thiệu với Trịnh cục trưởng!
– Dạ!
Vương thư ký gật đầu đi ra cửa.
– Các vị!
Lý Ngọc Mai nhìn đồng hồ:
– Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, tin tưởng mọi người đều đã mệt mỏi. Nửa giờ sau hội nghị lại bắt đầu!
– Ha ha…
Mọi người khẽ cười, không phải sao, cũng đã dự họp hơn một giờ, mọi người đúng là đang mệt mỏi.
Trịnh cục trưởng ôm chén trà Nghi Hưng Tử Sa, thưởng thức Bích Loa Xuân thượng đẳng do lão chiến hữu nhờ người đưa tới, uống một hớp, Trịnh cục trưởng thích ý híp mắt, thượng đẳng Bích Loa Xuân cùng lá trà bình thường đúng là khác hẳn, xem màu sắc óng ánh, xem nước trà trong trẻo, thật là thoải mái!
Nói tới Cục tài nguyên quốc thổ đúng là một nơi nuôi người thật tốt, trong ngày thường công tác không nhiều, nhưng tiền lại lấy không ít, phiêu lưu xảy ra sự cố cũng nhỏ, chỉ là lên chức chậm chạp, nhưng điều này đối với Trịnh cục trưởng cũng là chuyện hợp ý. Lão tử còn chưa muốn đi nhanh như vậy đâu, như bây giờ thư thư giãn giãn sống thật tốt, ai biết leo đi lên có những ngày tháng sống thoải mái được như vậy hay không?
– Trịnh cục trưởng, Trịnh cục trưởng!
Ngoài cửa truyền tới thanh âm tiếng đập cửa cắt đứt mơ màng của Trịnh cục trưởng, Trịnh cục trưởng buông chén trà xuống, cảm thấy thanh âm kia rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ rõ là ai.
– Vào đi!
Bất kể là ai, cục trưởng luôn phải có bộ dáng của một cục trưởng, chính mình đương nhiên không có khả năng tự mình đi mở cửa cho người kia, ai biết người kia là ai, vạn nhất là một tiểu lâu la chính mình chẳng phải là không còn mặt mũi?
Đợi khi nhìn thấy rõ người đi vào, Trịnh cục trưởng nhất thời nhiệt tình, vội vàng đứng lên bắt tay người kia, hàn huyên:
– Nguyên lai là Vương thư ký đại giá quang lâm, không biết hôm nay có gì chỉ bảo?
Nói xong còn nhìn ra ngoài cửa hô lớn một câu:
– Có ai không, giúp tôi châm chén trà ngon cho Vương thư ký!
– Không cần uống trà!
Vương thư ký vội vàng lôi kéo Trịnh cục trưởng đi ra ngoài:
– Trịnh cục trưởng, ngài nhanh chóng mang theo tài liệu về tình huống sử dụng đất đai bên trong huyện, tốt nhất là gần cạnh thị trấn, chúng ta phải lập tức đi ngay.
Chứng kiến vẻ mặt Trịnh cục trưởng mê mang, hắn nhanh chóng giải thích:
– Lên xe tôi sẽ giải thích cho ông rõ ràng!
– Nguyên lai là có chuyện như vậy!
Ở trên xe, Trịnh cục trưởng nghe Vương thư ký giới thiệu xong tình huống, trong lòng nắm chắc. Ta còn tưởng rằng là chuyện gì đâu, nguyên lai là chuyện mảnh đất lớn một chút thôi! Không phải muốn tìm mảnh đất thích hợp xây nhà xưởng, vậy còn không dễ làm?
Đến phòng họp bên trong huyện ủy, Trịnh cục trưởng phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, thời gian nghỉ ngơi đã qua, mọi người vừa mới ngồi về chỗ.
Không phải lựa chọn ra một mảnh đất sao? Có gì là lớn lao, có cần làm ra vẻ như gà bay chó chạy? Trong lòng Trịnh cục trưởng thật sự khinh bỉ đám người làm việc bên trong ủy ban huyện.
– Trịnh cục trưởng, tình huống cụ thể Vương thư ký đã đại khái nói cho ông biết rồi đi?
Chờ Trịnh cục trưởng ngồi xuống, Lý Ngọc Mai cũng không khách khí trực tiếp hỏi.
– Đại khái sự tình tôi đã biết.
Trịnh cục trưởng gật đầu.
– Đối với tình huống sử dụng đất trong huyện chúng ta, ông hiểu rõ ràng nhất.
Lý Ngọc Mai suy nghĩ:
– Vậy theo ông cảm thấy nên đặt nhà máy ở đâu mới tốt nhất?
May mắn mình đem bản đồ tới đây luôn! Trong lòng Trịnh cục trưởng cảm thấy may mắn, nếu không có món đồ chơi này, không biết phải gặp bao nhiêu khó khăn khi giảng giải cho nhóm người này!