Đọc truyện Luân Hồi – Chương 12: Rốt cục thì cũng làm xong. n
Chương 8 (b): Rốt cục thì cũng làm xong.
Trưởng Vương Doanh xuống xe, hung hăng ôm chặt Trương đội trưởng một cái, hai người giơ tay nện một quyền, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười ha ha. Toàn bộ tình chiến hữu đều làn tràn ở trong một khắc này.
Đây mới giống như là tình nghĩa huynh đệ, trên chiến trường có thể yên tâm đem sau lưng mình giao cho huynh đệ! Không cần lo lắng thất bại, cũng không cần lo lắng phản bội, cho dù là tử vong thì cũng có người ngăn cản viên đạn từ phía sau cho ngươi. Đây chính là huynh đệ vào sinh ra tử, cả đời đều là huynh đệ! Trương Lam yên lặng suy nghĩ trong lòng.
– Tôi giới thiệu mọi người một chút.
Trương đội trưởng nhiệt tình đưa người kia đến trước mặt cha con Trương Lam.
– Tiểu Trương, đây chính là trưởng doanh Vương đóng quân ở huyện chúng ta. Là một người ngoan cường vừa đánh trận trở về.
Rồi lại xoay đầu lại giới thiệu với trưởng doanh Vương.
– Đây là đồng chí cần các cậu giúp đỡ, cũng là đội trưởng đội dân binh, huấn luyện viên bắn súng. Thuật bắn súng rất không tồi.
Vừa đánh trận trở về? Là một người ngoan cường? Hai mắt Trương Lam sáng rực lên, kia chính là một người ngoan cường, không nói đến giết người không chớp mắt mà là một thân bản lĩnh đều được tôi luyện từ trong cửu tử nhất sinh, núi thây biển máu. Đây mới chân chính là công phu một chiêu giết địch. Nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp học đến tay.
Thuật bắn súng không tệ? Nghe Trương đội trưởng nói như thế, hai mắt của trưởng doanh Vương sáng lên.
– Thật thế sao, đi một chút đi, bắn súng trước rồi nói sau.
Nói xong liền kéo Trương Tông Quân đi đến sân bắn. Trương Đội trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
– Tên Vương chày gỗ này, mỗi lền đều là như vậy, nghe thấy thuật bắn súng tốt liền không còn nhớ được gì cả.
Vương đội trưởng cười ha ha, cũng không đáp lời. Mấy người còn lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo đến bãi bắn bia.
Sau khi bắn súng xong, Vương đội trưởng kêu to thoải mái, vỗ bả vai của Trương Tông Quân khen không dứt miệng.
– Rất khá, thuật bắn súng của cậu nếu được huấn luyện kĩ càng sẽ không thua gì tay súng bắn tỉa. Tại sao thuật bắn súng giỏi như vậy mà lại không đi vào bộ đội, thật sự là đáng tiếc.
Nói xong không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho Trương Tông Quân.
– Bác Vương.
Trương Lam ỷ vào chính mình còn nhỏ tuổi, dùng bộ dạng đáng yêu và tiếng nói ngọt nào của mình chào hỏi Vương đội trưởng.
– Bác làm quan lớn như vậy, nhất định là công phu rất lợi hại. Dạy cháu học công phu được không,
– Đây là tên tiểu tử thối nhà tôi, sợ nó ở nhà đùa nghịch nên dẫn nó theo. Đứa nhỏ này cả ngày không chịu ngồi yên, thích đi theo người khác để học công phu.
Trương Tông Quân giải thích.
– Ồ.
Vương đội trưởng cảm thấy có chút ý tứ, đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã muốn học công phu sao?
– Cháu muốn học công phu sao cậu bạn nhỏ? Không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ cháu còn quá nhỏ, khí lực quá yếu, chờ khi nào cháu lớn hơn một chút thì hãy đến tìm bác, đến lúc đó bác sẽ dạy cho cháu.
Kỳ thật đây hoàn toàn là vì Vương Cường thấy Trương Lam đang yêu nên đùa với hắn. Nếu không trong quân đội đã có quy định, không cho phép truyền dạy công phu cho người ngoài.
– Cháu không nhỏ.
Trương Lam tranh luận nói.
– Cháu có thể bắn súng. Nếu cháu có thể bắn súng thì bác dạy công phu cho cháu được không?
Chịu không nổi, thật sự là không chịu được nữa, Trương Lam cảm giác cái bộ dạng giả đáng yêu của mình có chút ghê tởm.
– Biết bắn súng sao?
Vương Cường tiếp tục trêu đùa hắn.
– Nếu thật sự cháu có thể bắn súng, ta sẽ dạy cho cháu.
Hồn nhiên không có phát hiện ra mình đã trúng phải quỷ kế của một đứa trẻ con.
– Thật nhé?
Trương Lam hỏi.
– Gạt người không phải là đứa trẻ ngoan.
Vương đội trưởng đổ đầy mồ hôi, ta có thể lừa trẻ con sao.
– Thật sự.
Tuy rằng bả vai có thể sẽ bị bầm tím, nhưng mà nếu kiên trì, bắn một phát cũng không có vấn đề gì? Cơ hội cũng không phải dễ dàng có được như vậy, qua hôm nay sẽ không thể có cơ hội lần nữa. Trương Lam âm thầm cân nhắc, liều mạng, chẳng qua là về nhà nằm vài ngày mà thôi.
– Cháu bắn mười phát được không?
A, tiểu giả hỏa này thật đúng là dám bắn? Vương Cường ngây người một trận, đảo mắt suy nghĩ một chút.
– Này anh bạn nhỏ, trước kia cháu đã thấy bắn súng bao giờ chưa?
– Chưa ạ.
Trương Lam đáng yêu trả lời.
Trương Tông Quân và Trương đội trưởng ở bên cạnh há to mồm, đã thấy qua lời nói bịa đặt, nhưng mà chưa thấy ai nói dối không chớp mắt như vậy. Rõ ràng là vừa mới xem xong không bao lâu đó thôi.
Vương Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chưa bắn bao giờ thì tốt rồi, đồng thời trong lòng nảy ra một cái ý niệm. Từ lúc nào mà ta lại phải lo lắng một tên tiểu tử như vậy? Nhưng cái ý nghĩ vừa hoang đường vừa buồn cười này vừa nảy ra thì Vương Cường ngay lập tức đã bóp chết nó.
– Anh bạn nhỏ, cậu chưa bắn súng bao giờ, như vậy ta cũng không yêu cầu cậu bắn nhiều, chỉ cần bắn mười phát mà có một phát bắn trúng bia ngắm thì coi như cậu thắng, ta sẽ dạy công phu cho cậu, được không?
Trong lòng hắn không khỏi âm thầm đắc ý. Đừng nói là tiểu tử nhỏ như vậy, cho dù là người trưởng thành, lần đầu tiên bắn súng cũng không thể bắn súng được. Sức giật khi nổ súng sẽ khiến hắn không tự chủ được mà hơi giơ tay lên. Không có khả năng thích ứng với việc này tuyệt đối sẽ không thể bắn trúng bia ngắm. Vương Cường có lòng tin tuyệt đối là tiểu gia hỏa này một phát cũng bán không trúng.
Rốt cục cũng mắc câu rồi, Trương Lam khẽ thở ra một hơi. Sau khi bắn mười phát súng xong, Vương Cường trợn mắt há hốc mồm. Lấy tiêu chuẩn của quân nhân mà nói, thuật bắn súng này vô cùng tệ hại, rất nhiều phát bắn hụt, chỉ có ba phát bắn trúng bia ngắm, còn là bắn trúng bên rìa bia ngắm. Nhưng mà bất kể nói như thế nào thì nó đã đạt được yêu cầu của mình. Mà nhiều nhất thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi, điều này lại càng bất đắc dĩ.
Suy nghĩ một chút, chính mình cũng không có cớ gì để không dạy được, dạy thì lại trái với quy định, phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ cả nửa này, Vương đội trưởng cũng nghĩ ra được một chủ ý.
– Nếu tiểu tử ngươi đã thắng, như vậy nhất định ta phải dạy cho ngươi. Nhưng mà bộ công phu này ta chỉ đánh một lần, ngươi nhìn cho kỹ. Đánh xong một lần này mà ngươi không học được thì cũng đừng có trách bác không có dạy ngươi.
Tiểu tử, ta cũng không tin ngươi xem một lần là có thể học được, không có cửa đâu. Nhớ năm đó chúng ta phải luyện nhiều năm mới đạt đến trình độ này. Nếu ta làm như vậy cũng không tình là thất hứa, lại không vi phạm quy định. Vương Cường càng nghĩ lại càng cao hứng, thực là tự hào vì sự nhanh trí của mình. Lại không biết là tiểu tử trước mặt mình chính là một tiểu quái vật.
– Không sao, chỉ cần bác đánh một lần là được.
Trương Lam hào phóng nói. Nực cười, bằng vào trí nhớ siêu cường của mình, ngươi đánh một lần ta sẽ nhớ kỹ, chẳng lẽ còn cần ngươi phải chỉ tận tay sao? Ngươi không vui còn ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Vương Cường đánh xong một lần, Trương Lam đã nhớ kỹ, chỉ cần về nhà tự mình luyện tập là được, đến lúc đó mình cũng xem như một tiểu cao thủ.
Hai người đều cảm thấy cao hứng vì mình đã lừa gạt được đối phương.
M Long