Luân Hồi Thương Đế

Chương 95: Ý Nghĩ Hỏi Đường


Bạn đang đọc Luân Hồi Thương Đế – Chương 95: Ý Nghĩ Hỏi Đường


Đoạn Ngọc không rõ cần đạt được điều kiện gì mới nhận được Mệnh Tuyền Thiên kinh thừa nhận nhưng hắn tự thân cảm thấy chính mình đã mở ra được số lượng mệnh tuyền ban đầu cực hạn là chín đầu, đợi khi hắn đạt đến Mệnh Tuyền cảnh chín tầng đỉnh phong thì sẽ mở ra tám mươi mốt đầu mệnh tuyền, đây cũng chính là số lượng mệnh tuyền cực hạn mà Mệnh Tuyền cảnh võ giả có thể mở ra.
Nếu như đến lúc đó mà còn không đạt được Mệnh Tuyền Thiên kinh thừa nhận thì Đoạn Ngọc cũng nhận mệnh!
Ẩn Thân quyết khởi động, tu vi của Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân lập tức điên cuồng hạ xuống.

Đoạn Ngọc tu vi là Mệnh Tuyền cảnh hai tầng, Hắc Hỏa xà chân thân thì dừng lại ở Nhị giai sơ kỳ đỉnh phong, hình thể thu lại chỉ còn chiều dài không đủ ba trượng.
“Đi thôi!”.

Đoạn Ngọc thầm nói thì bản tôn cùng Hắc Hỏa xà chân thân cũng đồng thời đi ra chỗ rừng cây hướng đến bờ Đại Thanh hà, muốn hoàn toàn đi ra khỏi Đại Thanh hà thì bọn hắn cần đi thêm một đoạn rừng cây rộng hơn một dặm.
Trời đã sáng rõ, Đoạn Ngọc cũng không nghe được thanh âm của Hung thú hay tiếng chém giết nữa, hiển nhiên là Thú triều hoặc là Yêu Nhân công kích thành trì đều đã kết thúc, không biết đợi đến khi trời tối thì bọn nó có còn tiếp tục hay không.
Đoạn Ngọc nghĩ nghĩ thì cảm thấy khả năng vẫn còn, Yêu tộc phát động Trảm mầm kế hoạch quy mô cực kỳ lớn, tại Thánh Nguyên Đế quốc chỉ là một góc của băng sơn mà thôi, chỉ riêng trong tối qua thì hẳn là đã có rất nhiều thiên tài võ giả bị ám toán, trước khi Nhân tộc cường giả đem toàn bộ bọn nó dẹp loạn thì bọn nó sẽ vẫn còn tiếp tục.
Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân tổ hợp ít thấy nhưng Võ đạo thế giới cũng có không thiếu võ giả có nuôi Thú sủng nên hắn cũng không cần ẩn giấu Hắc Hỏa xà chân thân, chỉ cần không bại lộ quan hệ thật của bọn hắn là được, cơ bản là không có người hoài nghi.
Đi qua rừng cây thì bọn hắn gặp được một cánh đồng cỏ cao đến nửa người, xung quanh cũng không có dấu vết có Nhân loại sinh sống nhưng Đoạn Ngọc cũng không nản lòng mà tiếp tục đi xuyên qua đồng cỏ.

Thánh Nguyên Đế quốc địa vực rộng lớn, nhân khẩu tuy rằng cũng không thấp nhưng còn chưa đến được tình trạng dân cư đông đúc chật hẹp.

Lại thêm vào gần khu vực hoang dã tồn tại Hung thú nên Nhân loại đa số là dựa vào thành trì hoặc xây dựng nên các thôn, trại tập trung lượng lớn Nhân loại.
“Đế quốc võ giả vẫn có hạn chế rất nhiều, bọn hắn lại là không có lợi sẽ không bỏ ra, nếu như muốn Đế quốc phát triển cường thịnh thì võ giả cường đại cần tách ra thành lập các khu vực an toàn cho bình dân sinh sống chứ không phải là tụ tập lại”.

Đoạn Ngọc ánh mắt có chút xa xăm lẩm bẩm.

Hắn từ lâu đã được học đến trị quốc chi đạo, lại thêm từ nhỏ trí tuệ vượt xa đồng lứa, khả năng học tập càng thêm nhanh chóng, thế nên khi nhìn thấy thực trạng của Thánh Nguyên Đế quốc thì cũng liền nghĩ đến một chút biện pháp thô thiển.
Biện pháp mà hắn có thể nghĩ đến thì những bậc tiền bối của Đoạn gia tất nhiên là đều tính qua, chỉ là Võ đạo thế giới vận hành chính là như vậy, võ giả cường đại muốn không ngừng vươn lên thì việc tụ tập lại với nhau là điều tất yếu.

Thánh Nguyên Đế quốc hiện tại vẫn là thế lực phụ thuộc vào Tinh Thần môn, có rất nhiều quyết sách đều không thể thực thi, muốn phát triển quốc lực một cách toàn diện cũng cần phải tính toán chi li.

Đoạn Ngọc suy nghĩ một chút thì cảm thấy đây cũng có thể là biện pháp mà Tinh Thần môn hay Tiên môn, Tà tông khác dùng để khống chế thế lực phụ thuộc.

Đây là còn chưa nói đến mỗi cách năm năm thì Tiên môn, Tà tông sẽ ở trong các thế lực phụ thuộc chiêu mộ võ giả tiến đến Cổ Yêu chiến trường bổ sung thêm võ giả hòng ngăn cản Yêu tộc xâm lấn, mỗi một lần như thế sẽ khiến cho các thế lực phụ thuộc thiếu đi chí ít là bốn thành chiến lực.
Bọn hắn ngăn cản thế lực phụ thuộc lớn mạnh thì sẽ hạn chế khả năng bị phản bội.
Nhân tộc tuy rằng hiện tại đang hợp lực cùng Yêu tộc đối kháng nhưng nội bộ tranh đấu vẫn chưa từng dừng lại, Tiên môn Tà tông ở giữa đối kháng, Đế tộc nổi lên cũng không muốn phụ thuộc vào tông môn.

Nếu như không phải là vì có Yêu tộc đe dọa thì Nhân tộc sợ là đã có nội loạn.
“Không biết Đoạn gia ta ẩn giấu lực lượng là có mục đích gì”.

Đoạn Ngọc ánh mắt hơi chút lóe lên thầm nói.

Cho đến hiện tại thì Đoạn Ngọc vẫn chưa hề thấy dấu hiệu gì cho thấy mấy vị Lão tổ có ý định đứng lên chống lại sự thống trị của Tinh Thần môn, trong này nguyên nhân có thể là vì hắn cấp độ quá thấp nên cũng không rõ Đoạn gia phương hướng, thế nhưng ở mặt ngoài đến xem thì Thánh Nguyên Đế quốc cùng Tinh Thần môn quan hệ vẫn rất hài hòa, không lâu sau còn tổ chức thí luyện gia nhập Tinh Thần môn đối với toàn bộ võ giả trong Đế quốc.
“Nếu như không có lý do đặc biệt thì các vị Lão tổ hẳn là sẽ không cùng Tinh Thần môn trở mặt, so với Tinh Thần môn thì Đoạn gia ta lúc này cũng chưa tính là cường đại”.

Nghĩ nghĩ một chút thì Đoạn Ngọc cười khổ lắc đầu.

Xem ra hắn bị lời nói của Lăng Vũ Tôn Giả kích thích quá đáng, Đoạn gia cũng mới có chút năng lực khiêu khích Tinh Thần môn quyền uy mà thôi, trong Đoạn gia nếu như không còn sinh ra Tôn Giả thì một khi phản bội Tinh Thần môn sẽ có kết cục thê thảm cực kỳ.
Không biết khi Lão tổ Đoạn Trường Sinh đột phá Tôn Giả cảnh thì sẽ có thái độ thế nào? Đoạn Ngọc chợt nghĩ đến một cái cổ quái ý nghĩ, ý nghĩ này vừa đến thì làm thế nào cũng không thể quên đi.
“Nghĩ gì đâu? Ta bây giờ cũng mới Mệnh Tuyền cảnh”.

Vừa đi vừa suy nghĩ có chút miên man thì Đoạn Ngọc khẽ giật mình, liên tục cười khổ đem hiện thực nhìn rõ.

Đoạn gia hướng đi còn không đến phiên hắn lo nghĩ, trên trời sập xuống thì vẫn là mấy vị Phong Hoàng cảnh Lão tổ kia đi chống đỡ.

“Có khói”.


Chợt Đoạn Ngọc nhìn thấy phương xa nổi lên một chút khói trắng, ánh mắt liền lộ ra có chút vui mừng.

Nơi có khói thì tất nhiên là có Nhân loại ở, nhìn xem xung quanh đây hoàn cảnh thì tất nhiên là không nằm trong khu vực bị Yêu tộc để mắt đến, xem như là an toàn.
Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà lập tức tăng tốc chạy đến nơi phát ra khói trắng, đại khái chạy hơn ba dặm đường thì Đoạn Ngọc thấy được một cái thành bảo, có đường đi nối liền đi hướng không biết.

Nơi này được bao quanh tường đất cùng với cọc gỗ bọc thép nhọn, phía trên đó còn có đài canh gác, quy mô xem ra là cũng không nhỏ.
“Đứng lại!”.

Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân vừa chạy đến gần thành bảo thì một tiếng quát lạnh truyền đến, trước mặt bọn hắn rât nhanh đã xuất hiện mười mấy người.

Người dẫn đầu có tu vi Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong, ngoài ra còn có bốn vị Mệnh Tuyền cảnh, còn lại thì đều là Luyện Thể cảnh ba tầng trở lên.

Hẳn là thành bảo Đội hộ vệ.
“Nơi này là Thạch gia bảo, người đến là ai?”.

Người dẫn đầu tay cầm trường kiếm chỉ về phía Đoạn Ngọc thấp giọng hỏi.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn qua Hắc Hỏa xà hiện lên một chút dị quang lóe lên rồi biến mất, cũng không rõ là đang có ý nghĩ gì.
“Thạch gia bảo?”.

Đoạn Ngọc thoáng chút dừng lại, cũng không nhớ được mình từng đọc qua tư liệu có liên quan đến Thạch gia bảo hay không, trong Thánh Nguyên Đế quốc hắn chỉ biết đến một ít thế lực có Động Thiên cảnh tọa trấn mà thôi.


Thạch gia bảo hẳn là không có Động Thiên cảnh cường giả.
“Các vị hiểu lầm, ta cũng không phải muốn vào Thạch gia bảo”.

Đoạn Ngọc ôm quyền khách khí nói.

“Không dối gạt các vị, ta lần này ra ngoài lịch lãm không may gặp phải Hung thú tập kích, bất đắc dĩ nhảy xuống Đại Thanh hà chạy trốn, bây giờ đi ra khỏi Đại Thanh hà nhưng lại không xác định được phương hướng, muốn hỏi thăm một chút đường đến Phù Sơn thành”.
“Ngươi muốn đến Phù Sơn thành?”.

Vị cường giả Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong kia hơi chút kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

Trên người Đoạn Ngọc y phục còn có vết máu chưa xóa đi, ngoài đó ra thì còn có một chút dấu vết bị ướt, hiển nhiên là cùng Đoạn Ngọc mới nói nhất trí.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu.
“Nếu như ngươi muốn đến Phù Sơn thành thì quay đầu đi ra đường lớn, sau đó rẽ trái, lại đi hơn năm mươi dặm đường thì sẽ có thể đến được Phù Sơn thành”.

Vị cường giả Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong kia vươn kiếm chỉ ra phía sau lưng Đoạn Ngọc nói.
“Hơn năm mươi dặm?”.

Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ nhướng mày, xem ra là hắn đã sớm rời khỏi Đại Thanh hà.

Tiềm hành trong đó thêm hai canh giờ nữa cũng không thành vấn đề.
“Tại hạ Lục Ngọc, đa tạ Thạch huynh chỉ đường”.

Nghĩ vậy nhưng Đoạn Ngọc cũng là khom người cảm tạ.

“Ngày sau nếu như có cơ hội ta chắc chắn sẽ trả lại ân tình này”.

“Chỉ là tiện tay sự tình, không đáng nhắc tới”.


Vị cường giả Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong kia phất tay.

“Lục Ngọc huynh đệ nếu là không chê thì có thể vào Thạch gia bảo sửa soạn một chút”.
“Vậy thì không cần”.

Đoạn Ngọc lắc đầu.

“Ta vẫn là nhanh chóng lên đường đi, cáo từ!”.

Sau có cũng liền chào tạm biệt xoay người rời đi.
“Không biết là thiên tài nhà ai, tuổi còn trẻ như vậy đã có Mệnh Tuyền hai tầng tu vi, thật sự là hiếm có”.

Thạch gia bảo đám người nhìn theo Đoạn Ngọc bóng lưng rời đi thì một vị Mệnh Tuyền cảnh chợt mở miệng.
“Có thể nuôi Thú sủng làm sao có thể là người bình thường”.

Một vị Mệnh Tuyền cảnh khác nói.

“Chỉ là không biết hắn gặp phải chuyện gì, nhìn xem khá là thê thảm”.
“Được rồi, đây không phải là chuyện của chúng ta”.

Vị cường giả Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong kia mở miệng.

“Tối qua giống như xảy ra đại sự, Hung thú gầm thét có chút không bình thường, gửi một chút chim ưng tìm hiểu tình hình đi”.
“Vâng!”.

Những người khác nghe được thủ lĩnh nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều mà liền đáp, sau đó cả đám quay đầu đi vào Thạch gia bảo.
Đêm qua Yêu tộc phát động Thú triều công kích Thánh Nguyên Đế quốc các thành lớn, giống như Thạch gia bảo các loại thế lực nhỏ yếu ngược lại là an toàn, chỉ là không biết sau hôm nay sẽ là tình cảnh gì..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.