Bạn đang đọc Luân Hồi Thương Đế – Chương 121: Ngươi Chắc Chứ
Trong đàn Hung thú xen lẫn Yêu tộc, số lượng không nhiều nhưng thực lực kém nhất cũng là Tam giai, lực lượng của bọn nó so với Hung thú đồng giai không kém nhưng lại có trí tuệ không thua gì Nhân loại, điều nãy dẫn đến Yêu tộc thực lực so với Hung thú mạnh hơn.
Nhân loại võ giả muốn xử lý bọn nó tất nhiên là càng thêm khó khăn.
“Choang”.
“Rống”.
Thành chủ Kiến Quốc dẫn đầu võ giả của Phủ Thành chủ cùng với các thế lực lớn trong Phù Sơn thành chặn giết đàn Hung thú đạt được hiệu quả vô cùng tốt, chỉ trong thời gian ngắn đã đem không ít Hung thú chém chết.
Thế nhưng đàn Hung thú quả thật nhiều đông, bọn hắn chém giết không ít nhưng vẫn sẽ có một chút Hung thú, thậm chí là Yêu tộc vượt qua phòng tuyến của bọn hắn để tấn công những võ giả đang còn điều chỉnh ở phía sau, điều này tất nhiên là cũng sẽ khiến không ít tổ đội bối rối, không kịp phối hợp.
Đây cũng là hệ quả của việc Địa Thử đột nhiên tập kích rồi đàn Hung thú giết đến, tất cả cũng đều là kế hoạch của Yêu tộc, bọn nó dồn dập công kích như vậy đã để cho đám võ giả từ Phù Sơn thành đi ra từ thế chủ động sang thế bị động.
Hiện tại mới có số ít Hung thú cùng Yêu tộc xuyên qua phòng tuyến của đám người Thành chủ nhưng theo thời gian trôi qua sẽ có càng nhiều, đến lúc đó tất cả các tổ đội đều phải dựa vào chính mình, Phủ Thành chủ cùng các thế lực lớn trong Phù Sơn thành chỉ có thể hạn chế khả năng có cấp cao Yêu tộc, Hung thú tấn công những tổ đội phía sau mà thôi.
Các tổ đội ở phía sau có thể sẽ phải đối phó với Tam giai Yêu tộc, Hung thú!
Tiếng đánh giết từ phía trước truyền đến cũng để Đoạn Ngọc tinh thần càng thêm tập trung, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tràng diện này nên nói là không khẩn trương thì không đúng, bàn tay nắm lấy Minh Dạ thương rõ ràng là đã nắm chặt hơn.
“Rống”.
“Giết!”.
“Ah”.
Rất nhanh đã có Hung thú giết đến tổ đội võ giả, tiếng thú hống cùng tiếng hô giết của võ giả hòa vào nhau, cùng với đó còn có tiếng hét thảm, dĩ nhiên là đã có võ giả xấu số bị Hung thú đánh thương, thậm chí là giết chết.
“Lục Ngọc lão đệ, nhờ ngươi chiếu cố hai nàng”.
Tạ Khuyết lúc này đột nhiên xoay người lại đối với Đoạn Ngọc nói.
Dứt lời cũng không nhiều lời mà cầm chắc chiến kiếm cùng Thôi Phong chuẩn bị liên thủ chặn ở phía trước.
Đoạn Ngọc không đáp, chỉ là âm thầm gật đầu.
Chỉ cần ở trong phạm vi khả năng thì hắn sẽ không để Tạ Lan cùng Tạ Linh bị Hung thú giết chết, về phần bị thương thì hắn tự thân cũng khó đảm bảo, muốn chắc chắn cho người khác khẳng định là không được.
Lục Minh cùng Thiết Vĩ biểu tình cực kỳ khó coi, thế nhưng hai người cũng biết bây giờ cũng không phải lúc để ý đến nữ nhi tình trường, trước mắt chống qua lần Hung thú tập kích lại nói.
Ban đầu số lượng Hung thú có thể xuyên qua phòng tuyến của đám người Thành chủ không nhiều, thế nhưng theo đàn Hung thú xen lẫn Yêu tộc giết đến càng nhiều thì những cường giả đứng đầu đều bị Hung thú cùng Yêu tộc cường đại cuốn lấy, khả năng bao quát chiến trường của bọn hắn sẽ giảm đi, số lượng Hung thú, Yêu tộc giết đến phía sau sẽ càng nhiều.
Thôi Phong cùng Tạ Khuyết phối hợp quả thực là rất mạnh, Nhị giai đỉnh phong Hung thú tiến đến đều bị bọn hắn hai người nhanh chóng giết chết, thế nhưng đó cũng là đơn độc Hung thú mà thôi, càng nhiều Hung thú giết đến phía sau thì bọn hắn phải đối mặt sẽ không phải là một hai con Hung thú.
Đoạn Ngọc, Thiết Vĩ cùng Lục Minh lúc này đã không thể chỉ âm thầm đề phòng nữa, đều đã đi đến bên cạnh hai người cùng Hung thú chém giết.
Sau lưng năm người Tạ Linh cùng Tạ Lan cũng đã bình tĩnh lại, hai nàng đều cầm chắc chiến kiếm chờ đợi thời cơ trợ giúp năm người phía trước.
Chỉ có Hắc Hỏa Xà chân thân là lộ ra có chút nhàn nhã, hắn lộ ra khí tức chỉ là Nhị giai sơ kỳ Hung thú, ở trong tình huống hiện tại rất khó phối hợp với những người khác trong tổ đội, nhiệm vụ bảo vệ ở phía sau tất nhiên là phù hợp hơn.
Khu vực mà tổ đội của Đoạn Ngọc trấn giữ rộng khoảng năm trượng, Thôi Phong cùng Tạ Khuyết tu vi cao nhất, phạm vi tấn công cũng rộng nhất, Thiết Vĩ cùng Lục Minh ở một bên trợ giúp Tạ Khuyết, Đoạn Ngọc thì đứng ở một bên cùng Thôi Phong phối hợp.
“Phốc!”.
Một con Nhị giai sơ kỳ Hung Miêu tốc độ không kém, nó gần như hóa thành một đạo hắc ảnh lao về phía Đoạn Ngọc thì đã bị hắn một thương trực tiếp đâm thủng đầu, thân hình giống như chó lớn treo ở mũi thương, máu tươi chảy xuống.
Nhị giai sơ kỳ Hung thú trở xuống chạy đến chỗ Đoạn Ngọc thì đều không ngoại lệ bị hắn một thương đâm chết, trong lúc này Đoạn Ngọc thậm chí là thương kỹ cũng không sử dụng.
Thôi Phong cùng Tạ Khuyết biểu hiện như thường, bên kia Lục Minh cùng Thiết Vĩ nhìn thấy như vậy thì lại có chút kinh hãi.
Hung Miêu kia tốc độ nhanh, thực lực cũng không yếu, giống như Lục Minh đều chưa chắc có thể giết được nó, thế mà Đoạn Ngọc lại có thể một chiêu giải quyết, thực lực của Đoạn Ngọc rút cục là mạnh đến đâu?
“Bảo trì cảnh giác, Hung thú chạy đến bên này nhiều hơn rồi”.
Tạ Khuyết nhìn thấy hai người tinh thần không được thì khẽ quát.
Hai người giật mình, không dám lại đi nhìn Đoạn Ngọc, thật sự là quá đả kích người.
Đoạn Ngọc cũng chú ý đến số lượng Hung thú có thể xuyên qua phòng tuyến của đám người Thành chủ càng lúc càng lớn, ban đầu chỗ tiểu đội của bọn hắn chỉ cần chặn giết một hai con Hung thú thì hiện tại đã phải cùng lúc chặn giết ba con, chậm rãi sẽ có thể tăng lên bốn con, thậm chí là năm con.
Đến lúc đó thì toàn bộ tổ đội sẽ lâm vào nguy hiểm.
“Thôi lão ca, Nhị giai hậu kỳ Hung thú trở xuống nếu như quá nhiều không thể lập tức giải quyết đều có thể thả cho chúng nó đánh đến chỗ ta”.
Đoạn Ngọc ánh mắt lập lòe thấp giọng nói với Thôi Phong.
Số lượng Hung thú lớn vừa vặn để hắn tu luyện Tật Lôi thương pháp, ở trong thực chiến thì hắn càng có thể hiểu rõ về thương kỹ này.
“Lục Ngọc lão đệ, ngươi chắc chứ?”.
Thôi Phong biểu tình nghiêm túc hỏi.
“Lúc này rồi còn muốn nói giỡn sao?”.
Đoạn Ngọc liếc nhìn Thôi Phong hỏi ngược lại.
“Để ta giúp ngươi giảm chút áp lực, ngươi đem đối thủ giết chết rồi giúp ta giết địch là được”.
“Được!”.
Thôi Phong cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức đáp.
Nếu như không phải hắn đã nhìn ra được một phần thực lực của Đoạn Ngọc khi đối phó với Địa Thử tập kích thì hắn tất nhiên là sẽ không đồng ý với tính toán của Đoạn Ngọc.
Theo như Thôi Phong suy đoán chiến lực của Đoạn Ngọc chí ít cũng là Mệnh Tuyền cảnh bảy tầng, lại phối hợp với Nhất giai nguyên thần tinh thần lực thì Đoạn Ngọc lúc trước mới có thể dễ dàng giải quyết Địa Thử tập kích.
“Rống”.
Trong lúc nói thì đã có Hung thú lao về phía tổ đội của bọn hắn, xung quanh đó các tiểu đội khác cũng không tốt hơn, Hung thú giết đến chưa từng gián đoạn, giống như vô cùng vô tận.
“Giết!”.
Thôi Phong quát một tiếng đã chủ động chặn lấy một con Nhị giai hậu kỳ Hung Viên, quái vật lực lớn vô cùng, thủ đoạn công kích cũng thô bạo cuồng dã, tuy rằng tu vi cao hơn nhưng Thôi Phong cũng không dám xem nhẹ nó.
Đoạn Ngọc liếc nhìn Tạ Khuyết, Thiết Vĩ, Lục Minh ban người bên kia phải đối phó là một đôi Hung Báo, cả hai tốc độ rất nhanh, đều Nhị giai trung kỳ Hung thú.
Lao đến chỗ Đoạn Ngọc là một con Hung Ngưu, đôi mắt của nó tràn ngập hung bạo, khí tức lộ ra là Nhị giai trung kỳ.
Hình thể cao lớn đến gần một trượng, lao đến chỗ Đoạn Ngọc không khác gì một tòa núi nhỏ di động, vô cùng trùng kích thị giác.
“Nhất Lôi Phá!”.
Đoạn Ngọc lập tức phát động Tật Lôi thương pháp chiêu thứ nhất, thế nhưng lúc này hắn không chỉ đánh ra ba đạo thương ảnh trùng điệp mà còn miễn cưỡng đánh ra một đạo biến hóa thứ tư.
Biến hóa thứ tư hắn vận dụng không được hoàn mỹ như ba cái biến hóa trước nhưng cũng đánh ra được uy năng của nó, bốn loại biến hóa bộc phát, uy lực của chiêu này tất nhiên là cũng tăng lên không ít.
“Phốc!”.
Một thương này hắn nhắm đến vai phải của Hung Ngưu, quái vật này dựa vào da dày thịt béo cùng lực lớn mà thành danh nhưng lần này nó đụng nhập người, bốn loại biến hóa trùng điệp, Minh Dạ thương lực phá hoại cực lớn đã đem vai phải của Hung Ngưu đục thủng một lỗ.
“Hống!”.
Hung Ngưu đau đớn gầm lên một tiếng nhưng trong mắt nó hung tính càng thêm kinh người, nó dĩ nhiên là nhịn đau mặc kệ Minh Dạ thương đã đâm vào vai phải của mình mà tiếp tục lao về phía Đoạn Ngọc.
“Hừ!”.
Đoạn Ngọc hừ lạnh, luận lực lượng hắn hiện tại cũng không thua con Hung Ngưu này, thế nhưng hắn chỉ vì đối phó với một con Nhị giai trung kỳ Hung Ngưu mà lại vận dụng càng nhiều lực lượng thì mục đích mà hắn muốn làm sao có thể đạt được?
“Nhị Lôi Bạo!”.
Minh Dạ thương chợt thu lại, sau đó hắn lại xuất ra Tật Lôi thương pháp chiêu thứ hai, vẫn là bốn loại biến hóa, vẫn là vị trí mà hắn đã đâm vào vai phải của Hung Ngưu.
“Phốc”.
“Bành!”.
Tất cả diễn ra rất nhanh, Hung Ngưu còn chưa kịp cảm giác được Minh Dạ thương được rút ra thì đã cảm nhận một cỗ lực lượng càng lớn đâm vào vai phải của nó, trong đó còn mang theo một cỗ lực lượng nổ tung, vai phải của nó lập tức nổ ra, huyết nhục tung tóe, thậm chí là còn thấy được bạch cốt xen lẫn huyết thủy đỏ tươi.
“Phịch!”.
Vai phải vỡ ra, Hung Ngưu cũng vì thế mà mất đi trọng tâm, hình to lớn chợt ngã khụy xuống về phía bên phải.
“Tam Lôi Diệt!”.
Đoạn Ngọc được thế không tha, Minh Dạ thương thu lại cũng lập tức phóng ra chiêu thứ ba trong Tật Lôi thương pháp.
Một thương này cũng mang theo bốn loại biến hóa nhưng mục tiêu của hắn là mắt phải của Hung Ngưu.
Tác giả: Luân Hồi Thương Đế.