Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 94: Thời Cơ 1


Đọc truyện Luân Hồi Đại Đế Truyện – Chương 94: Thời Cơ 1

Tiêu Viễn nghe Long Huyền nói nhiều như vậy thì bắt lấy điểm trọng yếu nhất mà hỏi: “Sát hạch mùa đông này có tác dụng gì? Vì sao lại nhất định phải là lần này mới được xem như thời cơ thích hợp cho ngươi?”

Long Huyền: “Có hai lý do chính, đầu tiên là ngày đó đối mặt, Long Càn đã từng thấy dung mạo của ta, mà hiện tại, sau năm năm qua đi, ta từ một đứa bé đã trở thành thiếu niên, dung mạo biến hóa cực lớn, nếu không phải người thân cận nhất thì không thể nào nhận ra được.”

“Thêm nữa, ta có lý do vững chắc để tin rằng, bọn hắn vẫn luôn đi tìm tung tích của ta, bởi vì thứ bọn hắn muốn đang còn nằm trong tay ta.
Mà lý do thứ hai chính là.
.
.
.”

Long Huyền nói ra hai lý do lớn tại vì sao hắn nhất định phải hao tốn năm năm thời gian tại Định Yên thôn này.
Thực chất cũng không có gì khó hiểu, trong thời gian ở lại thôn, Long Huyền đã từng tìm đến Triệu Hạo mà hỏi.

“Triệu gia gia, vì sao mọi người lại chọn lưu lại sinh sống giữa sâm lâm nguy cơ tứ phía thế này, các ngươi chỉ có mấy trăm người, cùng nhau di chuyển vào trong thành trì không phải an toàn hơn nhiều sao?”

Lúc đó hiểu biết của Long Huyền về thế giới này thật sự là quá ít, cho nên mới hỏi ra lời như vậy.
Chẳng qua Triệu Hạo cũng không có chê cười hắn, bởi vì bất kỳ đứa trẻ nào lớn lên tại trong sơn thôn giữa sâm lâm này cũng đều từng hỏi câu hỏi như vậy.
Lúc này Triệu Hạo mới quay người đi tới kệ sách, lấy ra một cuốn dã sử đưa cho Long Huyền xem.

Trong dã sử có ghi lại, thiên địa này tên là Hư Linh đại lục, chẳng có ai biết Hư Linh đại lục này đã tồn tại từ bao giờ.
Khi đó cường giả nhân tộc đông đúc, cơ hồ bá chủ toàn bộ đại lục, yêu thú khi đó mặc dù nhiều, nhưng vô cùng yếu đuối, còn những yêu thú cao giai, chiến lực mạnh thì lác đác không có mấy.
Cho nên bọn chúng bị cường giả nhân tộc xua đuổi đến các nơi hẻo lánh trên đại lục để mà sinh tồn.

Nhưng ba vạn năm về trước, dị biến lần đầu tiên phát sinh, chẳng hiểu tại sao, các cường giả đỉnh cấp của nhân tộc lần lượt chết già trong khi thọ nguyên còn chưa đến điểm cuối.
Cũng là bắt đầu vào lúc này, vô số yêu thú cao giai, cùng với những chủng loại yêu thú có huyết thống phẩm chất cao xuất hiện tại Hư Linh đại lục như nấm mọc sau mưa.

Trong số chúng cũng bắt đầu có cường giả yêu tộc hiện thân, bọn hắn mặc dù là yêu thú nhưng trí tuệ chẳng hề thua kém nhân tộc, không những thế chiến lực cũng hung hãn vô song, cường đại đến kinh người.

Đám yêu thú cấp thấp trước đây từng bị cường giả nhân tộc xua đuổi, nay ở dưới sự thống lĩnh của những tên cường giả yêu tộc này, bắt đầu bạo động lên, điên cuồng tấn công con người.


Khi đó nhân tộc mặc dù đã suy yếu vì có rất nhiều cường giả đỉnh cấp chết già không rõ lý do, nhưng tổng thể chiến lực vẫn còn rất cường đại, nơi nơi trên Hư Linh đại lục đều có cường giả tọa trấn, đứa ra kêu gọi nhân tộc xây thành, chống cự thú triều.

Nhân tộc chống cự vô cùng quyết liệt, vì vậy cho nên thú triều nhiều lần công kích vẫn không thành công.
Chiến tranh nhân yêu kéo dài suốt một vạn năm sau đó, giằng co suốt một vạn năm, yêu tộc tựa như đã mất đi kiên nhân, đỉnh điểm của cuộc chiến nổ ra, lúc này trên chín tầng trời của Hư Linh đại lục, từng tên cường giả của yêu tộc thống lĩnh trên trăm vạn đại quân, lơ lửng trong hư không.

Chi đại quân này tựa như vượt giới mà đến, không hề thuộc về mảnh thiên địa này, hoàn toàn chính là giặc thiên ngoại đến xâm phạm.
Dẫn đầu đại quân chính là bách điểu chi hoàng, vạn thú chi vương, cường giả của Long tộc cùng Phượng Hoàng nhất tộc.

Chỉ bằng vào khí tức của hai tên cường giả này áp xuống thôi, Hư Linh đại lục lại mơ hồ bị chấn đến rung động không ngừng, lại thêm trên trăm vạn đại quân sau lưng, khí thế cuồn cuộn, hung thần ác sát, tựa như hung thú viễn cổ tái sinh, muốn há miệng thôn phệ toàn Hư Linh giới, tình cảnh này cơ hồ đã ép sập tất cả đấu trí của toàn nhân tộc lúc bấy giờ.

Chẳng kéo dài quá lâu, hai tên cường giả Long tộc cùng Phượng tộc dẫn đầu đi trước, muốn vọt vào trong Hư Linh giới, đến lúc này nhân tộc mới vui mừng phát hiện, xung quanh Hư Linh giới vậy mà có một tầng bảo hộ bao bọc lấy, ngăn cản bước tiến của yêu tộc đại quân.

Chỉ là, cường giả yêu tộc làm sao có thể dễ dàng buông tay, Long tộc cường giả lập tức vận sức, một đôi long trảo cắm thẳng vào màng bảo hộ, chỉ cần là người có ở trận chiến khi đó đều có thể tận mắt nhìn thấy cảnh thương khung nát vụn, vết rạn nứt kéo dài, song long trảo kia vậy mà thật sự có thể đem tầng ngăn cách của một giới chọc thủng ra thành cái lỗ.

Phượng tộc cường giả cũng tùy theo đó mà phát lực, hỏa diễm màu đen như che ngợp bầu trời, biến ban ngày cũng hóa thành đêm tối, lập tức đánh xuyên qua lỗ thủng mà cường giả Long tộc tạo ra trước đó, ý đồ mở rộng nó ra, để cho trên trăm vạn đại quân tiến vào chinh phạt Hư Linh đại lục.

Khi mà toàn bộ nhân tộc đã chìm sâu trong tuyệt vọng, người người mặt xám như tro tàn giương mắt nhìn đại kiếp hàng thế, thì vào lúc này, trên đỉnh đầu của hai tên cường giả yêu tộc hiện ra một cái kinh thiên cự thủ.

Không sai, chính là một bàn tay.
Tựa hồ như tầng bảo hộ ngăn cách giữa Hư Linh đại lục cùng với thiên ngoại chính là do chủ nhân của bàn tay này tạo ra, mà tầng ngăn cách đó bị kẻ khác phá hư, cho nên mới dẫn đến trừng phạt.


Cường giả Long tộc cùng Phượng tộc mới vừa cường thế vô song, gặp phải cự thủ che trời này lại không hề có chút sức phòng thủ chút nào, dính một chưởng lập tức trọng thương, bị đánh cho hiện ra chân thân là một con hắc hỏa phượng hoàng cùng với ngũ trảo kim long.

Chẳng những thế, sau khi hai tôn cường giả của Long tộc cùng Phượng tộc bị đánh trọng thương, cự thủ che trời vẫn tiếp tục hướng về phía trăm vạn đại quân kia mà xuất thủ.
Vô số cường giả yêu tộc thấy không có cách nào tránh thoát, nhao nhao xông lên liều mạng, nhưng kết cục không có chút hoài niệm nào, toàn bộ đều bị một bàn tay đánh tan.

Chẳng qua chủ nhân của bàn tay kia giống như chỉ là muốn trừng phạt, mặc dù đánh cho tất cả cường giả yêu tộc, cùng trên trăm vạn đại quân trọng thương hộc máu, văng xa thật ra, nhưng lại không hề giết chết một kẻ nào.

So với việc bị đánh tan, điều này càng làm cho yêu tộc đại quân khiếp sợ hơn nhiều, lập tức lui quân, cự thủ cũng biến mất ngay sau đó, đến vô thanh vô tức, đi không nói một câu, chẳng ai biết chủ nhân của cự thủ là ai.

Nhưng toàn bộ nhân tộc trong Hư Linh đại lục cũng vì vậy mà tránh thoát một kiếp, vô số người tôn thờ chủ nhân của cự thủ kia thành chúa cứu thế.

Vui mừng cho rằng nhân tộc vẫn có cường giả bảo hộ, lập tức quên đi mối nguy do yêu tộc mang đến.
Yêu tộc cũng sau sự kiện lần đó mà yên lặng suốt một vạn năm, âm thầm phát triển, thông qua con đường bí ẩn mà thẩm thấu vào Hư Linh đại lục.

Một vạn năm ngàn năm sau đó, tức là cách hiện tại năm ngàn năm, yêu tộc đã dần chiếm được đại thế, lực lượng áp đảo nhân tộc, thêm nữa thông qua nhiều lần thăm dò, bọn hắn biết được, chỉ cần cường giả đỉnh cấp của yêu tộc không cưỡng ép vượt giới mà đến, chủ nhân của cự thủ kia sẽ không xuất hiện, làm ra trừng phạt.

Vì đó, năm ngàn năm trước yêu tộc lại một lần nữa khởi công, lực lượng hùng hậu không gì sánh được, so với lần đầu tiên tại ba vạn năm trước thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhân tộc sống an nhàn đã lâu, lập tức gánh chịu hậu quả thê thảm, nhưng cường giả yêu tộc đỉnh cấp của yêu tộc vẫn nhớ đến cự thủ khủng bố kia cho nên không dám làm quá ác, tận diệt nhân tộc.


Mà vào lúc nhân tộc lại một lần nữa đứng trước nguy cơ diệt tộc, vẫn có vô số người ngu ngơ cho rằng vị chúa cứu thế kia sẽ lại một lần nữa hiện ra cứu vớt bọn họ.
Loại người thế này không hề ít, dẫn đến tình huống lúc bấy giờ đã nát càng nát hơn.

May mắn rằng, tại bốn ngàn năm trước, một vị cường giả tuyệt đỉnh ứng thời thế mà sinh ra, hắn sớm biết nếu cứ ngu đần tin chờ đợi người khác đến cứu vớt sẽ chỉ chuốc lấy diệt vong, cho nên hắn một lần nữa khơi dậy đấu trí của nhân tộc, tụ hợp các cường giả nhân tộc lại, lập nên Đông Thiên Đế triều, dẫn theo đại quân chinh chiến với yêu tộc.

Cho đến hiện tại, nhân tộc thành công sống sót, thủ vững tường thành, tiếp tục sinh sôi.
Nhưng tất cả mọi người đều phải cay đắng chấp nhận một sự thật rằng, bá chủ của toàn bộ Hư Linh đại lục này không còn là nhân tộc bọn hắn nữa, mà kẻ chân chính nắm giữ đại lục này mang tên, yêu tộc.

Sau khi đọc xong đoạn lịch sử này, Long Huyền nhớ được khi đó hắn bùi ngùi mãi thôi.
Sở dĩ hắn bùi ngùi, cảm thán cũng không phải vì nhân tộc không còn là bá chủ của Hư Linh giới, mà là vì cảm thấy tương tự.

Kiếp trước tại địa cầu, vốn ban đầu con người không phải bá chủ của hành tinh xanh này, mà bá chủ chân chính khi đó là khủng long, là hung thú.
Nhưng theo thời gian đổi rời, hung thú dần tuyệt chủng, động vật hoang dã mặc dù mạnh mẽ lại thua kém trí tuệ của con người, vị thế dần dần đảo ngược lại, con người đăng lâm ngôi vị bá chủ thế giới.

Mà tại thế giới này, nơi mà yêu thú không những cường đại, linh trí cũng được mở ra, bọn nó đã thành yêu tộc mà không phải chỉ là thú vật nữa, do đó, việc bọn hắn có thể áp đảo nhân tộc, đứng trên vị thế bá chủ của Hư Linh giới cũng không phải việc khó hiểu gì.
Tựa như việc con người làm chủ địa cầu thì đều là cùng một đạo lý.

Lúc này Long Huyền quay sang Tiêu Viễn hỏi.


“Lão Tiêu, khi trước ngươi nói, ngươi vốn không phải người của thế giới này, chẳng lẽ ngươi là đến từ thiên ngoại, thế giới có Long tộc cùng Phượng tộc kia sao?”

Sau khi Tiêu Viễn biết đoạn dã sử trên thì nhăn mày thật sâu, tựa như đang nghĩ tới cái gì đó, nghe được câu hỏi của Long Huyền thì đáp.

“Ta không biết rõ, cường giả Long tộc cùng Phượng tộc trong đoạn dã sử mà ngươi nhắc đến thật sự là ai, thế nhưng thế giới mà ta từng sinh sống đích thực là có Long tộc cùng Phượng tộc.
Hơn nữa….”

Long Huyền tò mò: “Hơn nữa cái gì?”

Tiêu Viễn sắc mặt nghiêm túc mười phần: “Hơn nữa hai chủng tộc này ở tại thế giới kia của ta cũng xem như là tồn tại đỉnh cấp.
Mà lại, có một chi tiết trong đoạn dã sử này khiến qua nhớ lại một sự kiện cực kỳ chấn động.
.
.
.”

Đôi mắt Long Huyền lập tức sáng lên, Bạch lão cũng làm ra bộ dáng lắng tai nghe thử.

“Đoạn dã sử này ở tại Hư Linh giới tuy rằng càng giống với một truyền thuyết hư ảo hơn, nhất là cự thủ che trời kia, cường đại đến kinh người, dù sao đã qua ba vạn năm rồi, khó có người kiểm chứng được thực hư, nhưng là nếu như có người ở thế giới của ta nghe được đoạn lịch sử này hẳn sẽ vô cùng rung động.
.
.
.”

Long Huyền nhăn mày: “Ngươi không thể nói hết một lần được sao? Rõ ràng không phải đệ tử của sư phụ ta, học cách nói úp úp mở mở giống hắn làm cái gì?”

Bạch lão: ????

Ta trêu ai ghẹo ai? Rõ ràng ta chỉ im lặng lắng nghe, nằm im một chỗ cũng dính đạn?

Tiêu Viễn: “Đừng vội, ta chỉ là đang cố nhớ lại thôi.
.
.
ngươi còn nhớ đến lời ta nói lúc trước không? Một ngày ở ngoại giới, trong Hư Linh đại lục này chính là một năm!”

Long Huyền gật gật đầu: “Tuy rằng rất huyền huyễn nhưng không đến mức quá khó chấp nhận, chẳng qua như vậy thì có vấn đề gì?”

Tiêu Viễn: “Đương nhiên có vấn đề, bởi vì trong này ba vạn năm, ở ngoại giới cũng chỉ là hơn 80 năm thôi.
Mà khi đó tại thế giới kia của ta đã từng có một tin tức vô cùng chấn động truyền về, thời gian vừa vặn, đúng là 82 năm về trước.”


“Hai vị cường giả đỉnh cấp của yêu tộc mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp, vì cưỡng ép xâm nhập cấm khu, dẫn đến tồn tại chí thượng phẫn nộ xuất thủ, đánh cho tổn hại căn cơ, không thể tiếp tục hóa thành hình người, thậm chí kém chút hôi phi yên diệt….
mà ngày đó, khi cự thủ kia xuất hiện, ngoại trừ những kẻ xuất hiện ngay tại chỗ đó, không có một ai cảm nhận được cự thủ kinh thiên kia cả.
Nếu không phải tin tức về hai vị cường giả đỉnh cấp của yêu tộc bị trọng thương kém chút bỏ mình vô cùng xác thực, những thế lực khác còn đang cho rằng yêu tộc tung tin đồn nhảm, mưu đồ thứ gì khác đây, chẳng qua ngoài việc đó, chẳng có bất cứ ai tin về sự tồn tại của vị tồn tại chí thượng kia cả.”

Long Huyền: “Cho nên, ý ngươi muốn nói là, sau lần xác nhận này, ngươi đã có thể chắc chắn được rằng tồn tại chí thượng trong lời ngươi nói kia là thật sự tồn tại?”

Tiêu Viễn: “Chịu, ta cũng không quá mức quan tâm việc này, dù cho vị kia có thật sự tồn tại hay không đối với ta mà nói, quá mức xa vời, vấn đề này để cho đám cường giả đỉnh cấp kia đau đầu đi thôi.”

Long Huyền gật gật đầu, biểu thị rất là tán đồng.

Chẳng qua lúc này Tiêu Viễn lại nhăn mày, nói.

“Tiểu tử, ta phát hiện ngươi có bệnh, rõ ràng là đang nói về thời cơ, chẳng hiểu tại sao lan man một hồi thì nói sang chuyện khác mất rồi?”

Long Huyền trợn trắng mắt: “Chính ngươi muốn nói mà, vả lại ai bảo cho ngươi ta đang nói lạc đề?”

Tiêu Viễn: “Vậy rốt cuộc chính xác cái thời cờ ngươi muốn nói tới là gì?”

Long Huyền: “Như đã nói, bá chủ thật sự của Hư Linh đại lục lúc này chính là yêu tộc, mà nhân tộc chỉ đang cố gắng giãy dụa sinh tồn mà thôi, ngày đó, sau khi ta đọc xong đoạn dã sử này, Triệu gia gia đã nói với ta rằng.”

.
.
.
.

Ps: Dã sử chính là những đoạn lịch sử được lưu truyền trong dân gian, thường có thêm yếu tố hư cấu, khác với chính sử!

Khí dân: người dân bị vứt bỏ!

Nội dân: dân sống trong thành.

Hai chương này mấu chốt là để phác họa rõ nét hơn về bối cảnh thế giới, hoặc có thể nói là map đầu tiên của cả bộ truyện là Hư Linh giới, Hư Linh đại lục, dài 5000 chữ, viết liên tục 4 tiếng rưỡi rồi, thật sự khá mệt nên đành cập nhật trước, mai lại chỉnh sửa cho hợp lý!

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.