Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 102: Thanh Toán An Lạc Thôn 1


Đọc truyện Luân Hồi Đại Đế Truyện – Chương 102: Thanh Toán An Lạc Thôn 1


Nghe thấy tiếng quát lớn, mọi người lập tức nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử trung niên đang đi tới, không phải vị cao thủ võ sư cảnh phụ trách tiếp dẫn thí sinh lần này của Lam Sơn thành thì còn ai nữa.

Thấy thế, đám người vội vàng tránh đường, sau đó chắp tay chào nói: “Bái kiến đại nhân!”
Hai đoàn người của An Lạc thôn cùng Định Yên thôn cũng thấy không thể tiếp tục giằng có nữa, lập tức đều kéo ra khoảng cách.

Long Huyền nhân lúc này, tiến lên nói thì thầm vào tai Lý Nhiên vài câu, nghe thấy lời của Long Huyền, sắc mặt Lý Nhiên đang lo lắng trở nên dễ dàng hơn một chút, chẳng qua lông mày vẫn nhăn chặt.

Lúc này, toàn bộ đám người đã tản ra tạo thành một khoảng trống nhường đường cho vị nam tử trung niên kia đi tới.

Đám người của Long Huyền cũng thuận thế mà hơi lui lại, chỉ còn người của An Lạc thôn đang đỡ lấy Tề Hiền máu me đầy mặt thì lộ ra bắt mắt vô cùng.

Cảnh này đương nhiên là lọt hết vào mắt của tên nam tử trung niên, hắn quét mắt về phía Tề Hiền một chút, sắc mặt không chút biểu tình, sau đó cũng không dừng lại lâu, lập tức đảo mắt qua tên tam tinh võ sư của An Lạc thôn.

Lã Bình cau mày nói: “Tự tiện động thủ tại trong thị trấn, các ngươi là ăn gan hùm mật báo sao?”
Tề Chính bị Lã Bình chất vấn lập tức toát mồ hôi, lắp bắp nói: “Đại…!đại nhân, ta…”
Không thể trách Tề Chính trở nên bối rối như vậy, bởi vì thân phận của Lã Bình không tầm thường.

Đây chính là cao thủ của phủ thành chủ, người phụ trách thay mặt thành chủ tiếp dẫn thí sinh dự thi lần này.

Từ cách nào đó mà nói, có thể xem như là khâm sai đại thần rồi, hơn nữa, Vĩnh Yên trấn khác sơn thôn, nó thuộc về Lam Sơn thành cai quản, cấp chỉ cao thủ cấp võ sư xuất thủ tại trong trấn.

Chuyện này, có thể lớn, có thể nhỏ.

Nếu như vị đại nhân kia cố ý truy cứu, làm khó dễ vậy tội này lớn lắm, ngược lại nếu hắn nói chuyện này không đáng kể, vậy tức là chẳng vấn đề gì cả.

Nhớ đến những lời thì thầm của Long Huyền, Lý Nhiên hít sâu một hơi, vội bước lên trước, đối với Lã Bình chắp tay mà nói.


“Bẩm đại nhân, là do ta quản giáo đám tiểu tử trong thôn không nghiêm, tùy tiện làm lộn xộn, mong đại nhân xử nhẹ cho.”
Lúc này Long Huyền cũng tiến lên nói: “Đại nhân, việc này là do đám người An Lạc thôn kia gây sự trước, chúng ta chỉ là trả đũa mà thôi, mong đại nhân minh xét.”
Lã Bình nghe vậy, đưa ánh mắt về phía Lý Nhiên và đám người của Định Yên thôn, đối với việc Lý Nhiên chủ động đứng ra nhận trách nhiệm thì tạm thời không có lên tiếng.

Thoạt nghe thì việc này là do đám tiểu bối xích mích tạo ra.

Thấy tình thế không ổn, lúc này Tề Chính lập tức quay đầu lại nhìn về phía Trình Kiêu nhờ giúp đỡ.

Mặc dù hắn thân là một tên võ sư tam tinh, nhưng trong tình huống lúc này, không thể không nhờ Trình Kiêu ra mặt, chỉ vì người này là hạ nhân của Trình gia, là nội dân.

Mặc dù hiện tại Tề Hiền bị trọng thương, bọn hắn là bên chiếm lý.

Nhưng nếu thật sự phơi bày ra hết, việc Trình Kiêu hắn tham luyến sắc đẹp, làm chỗ dựa cho An Lạc thôn chèn ép Định Yên thôn hôm trước ắt sẽ lộ ra.

Do vậy Trình Kiêu mặc dù không muốn vẫn phải miễn cưỡng đứng ra.

“Lã đại nhân…” Trình Kiêu vừa bước ra đã chắp tay khom người, khuôn mặt xun xoe, trái ngược hẳn cái dáng vẻ kiêu ngạo khi đối mặt với đám thôn dân.

Nhưng mà Lã Bình cũng không có nghe hắn nói hết, lập tức ngắt lời: “Ngươi biết ta?”
Trình Kiêu lập tức đáp ngay: “Tiểu nhân Trình Kiêu, là thư đồng của Trình Phóng thiếu gia, trước đó ở trong thành đã may mắn từng được gặp đại nhân một lần…”
Đám người thấy Trình Kiêu đối với người khác thì hống hách, đối với Lã Bình thì luồn cúi, hận không thể lập tức quỳ liếm người ta thì vô cùng khinh thường.

Nhưng xét đến thân phận của Lã Bình, vừa là cao thủ võ sư đỉnh phong, lại còn là người của phủ thành chủ, đám người thấy cũng nên như vậy.

Mà đám người của Định Yên thôn đối mặt với vị đại nhân tới từ Lam Sơn thành này chỉ bày ra đầy đủ kính ý, không tự ti, không kiêu ngạo, so với đó, đám người của An Lạc thôn thật sự là quá mất mặt.


Chẳng qua cũng có nhiều người lo lắng thay Định Yên thôn.

Trình Kiêu kia vừa tới liền báo ra gia môn, làm rõ thân phận nội dân, nếu như vị đại nhân này vì vậy mà thiên vị bọn hắn, vậy thì Định Yên thôn lần này tao ương rồi.

Chẳng qua, Lã Bình rất nhanh đã lên tiếng: “Đứng sang một bên, mâu thuẫn của đám thôn dân, ngươi loạn xen vào làm cái gì?”
Lã Bình cũng không phải là cố ý nhằm vào Trình Kiêu, một tên hạ nhân mà thôi, chẳng đáng để hắn đặt vào trong mắt.

Sau khi biết đây là mâu thuẫn của đám thôn dân, còn là bọn thiếu niên làm loạn, Lã Bình thật sự thấy phiền, chỉ muốn sớm giải quyết.

Hắn sở dĩ ra mặt là vì ban nãy chợt có khí tức của hai tên võ sư bộc phát tại trong trấn, phạm vào điều cấm mà thôi.

Long Huyền đứng ở một bên nghe vậy thì lông mày triệt để giãn ra, miệng hơi nở nụ cười, lẳng lặng chờ đợi.

Trình Kiêu nghe vậy thì nhăn mày, hắn không có trước tiên kể ra đầu đuôi sự việc mà chọn báo ra gia môn, cùng chủ nhân của mình trước là vì muốn để cho Lã Bình biết, mong vị đại nhân này có thể ưu ái bọn họ.

Đến lúc đó, ai đúng ai sai đều do bọn hắn quyết định, chẳng qua lúc này:
“Lã đại nhân, ngài xem…”
Trình Kiêu còn đang muốn nói thêm cái gì, đã bị một cái liếc mắt của Lã Bình làm cho im lặng, sau đó hắn hừ một tiếng nói.

“Hừ, ta nói cút sang một bên, ngươi nghe không hiểu sao?”
Trình Kiêu thấy Lã Bình muốn nổi giận thì lập tức câm miệng, không dám lên tiếng nữa, nhanh chóng lùi ra sau.

Trình Kiêu mất hết mặt mũi, cúi đầu không để người khác thấy rõ sắc mặt, thân phận của hắn nói cho sang thì gọi là thư đồng của Trình gia công tử, gọi thô một chút chính là chó của Trình gia.


Hắn cũng chẳng dám oán hận Lã Bình, đứng trước mặt vị này, sợ là ngay cả công tử Trình Phóng nhà hắn cũng chẳng dám bất kính.

Sau khi quát lui Trình Kiêu, Lã Bình quay sang nhìn Lý Nhiên cùng Tề Chính, lãnh đạm mà nói.

“Ta mặc kệ các ngươi có mâu thuẫn gì, lựa lúc khác mà tìm chỗ thanh toán với nhau, trong trấn cấm giao thủ.

Hiện tại đã tới giờ xuất phát, nếu kẻ nào còn dám làm náo loạn, ta trước tiên chặt hắn ném cho yêu thú ăn, nghe hiểu sao?”
Lý Nhiên lập tức chắp tay, cung kính đáp: “Tiểu nhân hiểu rõ!”
Tề Chính liếc Tề Hiền ở sau lưng, mặt mày nhăn nhó: “Vâng!”
Lã Bình: “Được rồi, thời gian đã tới, lập tức theo ta lên đường!”
……!
Lúc này, từ trong sâm lâm, từng đạo bóng ảnh đang men theo lói mòn nhanh chóng tiến lên, dần dần ở trước mặt bọn hắn bắt đầu hiện ra tường rào, tiếng thôn dân sinh hoạt cũng náo nhiệt lên.

Trước mặt bọn hắn chính là một sơn thôn, trước cổng lớn của thôn đề ba chữ: An Lạc thôn.

Từng bóng người di chuyển sau tàng cây, khi đã tiếp cận vào đủ gần An Lạc thôn thì đều ngừng bước, đưa mắt nhìn về phía người cầm đầu.

Dung mạo của người cầm đầu dần hiện ra, một lão giả tuổi ngoài lục tuần, nhưng con ngươi vẫn sáng ngời hữu thần, không phải ai khác chính là thôn trưởng Triệu Hạo của Định Yên thôn.

Lúc này, Triệu Hạo cũng dừng lại bước chân, đưa mắt liếc về phía hai bên, khí thế trên thân từ từ vận chuyển cảm nhận một chút, như đang xác nhận điều gì đó.

Chốc lát sau, trên khóe miệng của lão giả hơi nhếch lên, sau đó mới nhìn thật kỹ về phía cổng An Lạc thôn.

Nhìn rõ ràng cả rồi, Triệu Hạo chậm rãi ra lệnh cho hai tên võ sư bên cạnh mình:
“Bằng vào tốc độ nhanh nhất, chém giết bốn tên võ giả canh gác, sau đó chiếm đóng cửa thôn đi!”
Lời Triệu Hạo vừa dứt, lập tức, ngay phía bên người lão giả có hai luồng khí tức bùng nổ trong nháy mắt, khí huyết lực như hồng, mặt đất dưới chân lập tức nổ tung thành hai hố lớn, cùng với đó là hai đạo thân ảnh phóng như tia chớp về phía cửa thôn An Lạc.

Khoảng cách mấy chục mét đối với hai vị võ sư cảnh bạo phát toàn lực thì chỉ tốn vài giây ngắn ngủi đã thành công tiếp cận.

Nguy hiểm ập đến bất ngờ, vừa ra tay đã là toàn lực, hai vị võ sư cảnh cao thủ đánh lén làm cho mấy tên võ giả phụ trách canh cổng của An Lạc thôn không có cách nào phản ứng lại kịp.


Tập kích trong nháy mắt, khi bọn hắn định hình được là có địch nhân đánh tới thì cũng là lúc mà thân ảnh của hai vị võ sư Định Yên thôn thành công tiếp cận rồi.

Ầm ầm ầm, phốc!
Nương theo mấy tiếng vang trầm đục, hai tên võ sư cảnh của Định Yên thôn đã thành công chiếm giữ cửa thôn An Lạc, mà mấy tiếng vang kia là do thân thể của hai tên thiếu niên võ giả bay ngược về sau tạo thành.

Đầu, mặt, ngực của bọn hắn đều trúng đòn, lõm sâu vào, xương cốt đứt gãy, khí huyết hôi bại.

Đối mặt với một kích toàn lực của võ sư cảnh, ba tên thiếu niên võ giả của An Lạc thôn lập tức bỏ mình trong tích tắc.

Mà người còn lại thì đang bị một bàn tay nắm chặt cần cổ, hắn chỉ cảm thấy bàn tay đang bóp cổ của mình tựa như cái kìm sắt, giãy thế nào cũng không thoát ra được, khuôn mặt vì nghẹt thở mà trướng đến đỏ bừng, chân tay đánh loạn xạ lên, nhìn thấy đồng bạn chết đi, trong mắt tên thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng.

Mà hiển nhiên, vị võ sư cảnh của Định Yên thôn này cũng không hề có ý định buông tha cho tên thiếu niên này, bàn tay từ từ siết chặt, tiếng răng rắc vang lên.

Tên thiếu niên võ giả kia hai mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra, mồm miệng hộc máu, xương cổ gãy nát, chết đau đớn vô cùng.

“Địch tập kích, địch tập kích, có kẻ tấn công thôn, giết người rồi!!!”
Mãi đến tận lúc này, khi mà cửa thôn hoàn toàn bị hai vị võ sư cảnh của Định Yên thôn chiếm giữ, người của An Lạc thôn mới kịp thời phản ứng lại.

Tiếng hô hào cảnh báo vang dội, các thôn dân của thôn An Lạc, những người có tu vi lập tức xách lên vũ khí, thần sắc phẫn nộ lao về phía này.

Hai vị võ sư cảnh thấy mấy trăm tên tu luyện giả của thôn An Lạc đang lao tới cũng không nao núng chút nào.

Một trong hai người còn có thời gian mà nói.

“Lệ khí trên người ngươi quá nặng!”
Vị võ sư vừa bóp chết tên thiếu niên võ giả của An Lạc thôn ném cái xác xuống trước mặt, cười gằn nói: “Đừng quản ta, hai năm trước, đứa cháu mới 13 tuổi của ta đi săn bỏ mình, nó không chết trong miệng yêu thú mà chính là chết trong tay tên súc sinh này.

Hiện tại lấy mạng hắn chỉ là vừa thu chút tiền lời mà thôi.”
Nghe nói như vậy, vị võ sư mới lên tiếng cũng không nói gì nữa, lần này đến An Lạc thôn vốn là để trả thù, lệ khí nặng chút, vậy thì nặng chút đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.