Luân Hồi Cung Chủ

Chương 99: Huyết tẩy luân hồi giáo


Đọc truyện Luân Hồi Cung Chủ – Chương 99: Huyết tẩy luân hồi giáo

Khi hai thanh giới đao còn cách Hàn Tử Kỳ chừng hai thước, bỗng có hai làn sáng màu tía nhằm bọn chúng chớp nhanh hơn sét giật.

Hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo rú thảm, buông giới đao ngã nằm trên mặt đất, trên ngực máu phun thành vòi, giẫy giụa vài cái rồi im bặt.

Hàn Tử Kỳ vẫn đứng yên một chỗ chẳng chút xê dịch, không ai trông thấy kịp chàng đã xuất thủ từ lúc nào giết chết hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo.

Tên trung niên đàn chủ vô cùng khiếp đảm, trố mắt ti hí nhìn Hàn Tử Kỳ nhất thời chưa có phản ứng.

Cho tới bây giờ hắn mới hay đã gặp một tiểu sát tinh cực kỳ lợi hại.

Mười hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo đứng phía sau tên trung niên đàn chủ hết thảy đều bạt vía, xiêu hồn, cùng đứng chết trân tại chỗ.

Lát lâu, tên trung niên đàn chủ nghiến răng:

– Tiểu quỷ! Thủ pháp giết người của ngươi quả nhiên vô cùng hiểm độc tàn ác.

Hắn hỏi:

– Ngươi là ai? Hãy báo danh cho bản tọa biết.

Hàn Tử Kỳ quắc mắt bắn ra luồng sát khí ngay vào mặt tên trung niên đàn chủ:

– Ngươi và mười hai tên quỷ quái kia sắp chết cả rồi. Hôm nay ta sẽ giết sạch chẳng chừa một tên nào. Ta sẽ nói cho các ngươi biết ta là ai, kẻo khi hồn các ngươi xuống địa ngục hãy còn thắc mắc.

Chàng dõng dạc:


– Hàn Tử Kỳ chính thật là ta. Các ngươi đã nghe rõ rồi chưa. Hãy mau mau đọc kinh sám hối kẻo không còn kịp nữa.

Tên trung niên đàn chủ tháo lui bốn năm bước, nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt kinh hoàng.

Hắn có cái cảm giác Hàn Tử Kỳ là một vị tiểu sát tinh vừa xuất hiện trước mặt.

Hiện giờ có bỏ chạy trốn cũng không khỏi chết một cách thảm khóc.

Như rất nhiều giáo đồ, sứ giả Luân Hồi giáo bọ chàng giết từ trước đến nay. Hắn chỉ còn có một con đường cuối cùng là liều tử chiến với chàng.

Hàn Tử Kỳ hét:

– Hãy rút vũ khí ra mau. Chậm trễ sẽ chẳng còn kịp nữa. Đêm nay ta đã nhất định phải giết sạch các ngươi không chừa lấy một tên nào về cái tội chiếm đoạt Hồng lầu khách và bắt Đào Hoa phu nhân cùng ca nhi Tiểu Yến, cũng như trừ đi một mối họa cho giang hồ. Các ngươi đừng hòng chạy khỏi, vô ích.

Không còn cách nào hơn nữa, tên trung niên đàn chủ phất tay sang mười hai tên giáo đồ quát lớn:

– Các ngươi hãy tử chiến.

Hắn rút thanh giới đao bên lưng ra chớp ánh sáng, nung chí bọn thuộc hạ, bởi hắn biết bọn chúng đang cơn khiếp đảm, có thể bỏ chạy bất ngờ.

Dù đã khiếp trong lòng, nhưng mệnh lệnh đàn chủ không dám cãi, mười hai tên giáo đồ rập nhau:

– Tuân lệnh!

Liền đó mười hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo phóng tới vung mười hai thanh giới đao tua tủa tấn công vào nhiều tử huyệt trên thân mình Hàn Tử Kỳ.


Hàn Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng, thanh Tử hư thần kiếm rút khỏi vỏ, vẽ qua một vòng tròn trước mặt.

Trăm ngàn làn sáng màu tím bắn xẹt vào mười hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo.

Một loạt tiếng rú thê thảm. Một loạt tiếng loảng xoảng vũ khí rơi xuống đất. Mười hai tên giáo đồ Luân Hồi giáo cùng lượt ngã lăn xuống đất. Tất cả đều bị Tử hư thần kiếm đâm suốt ngực, chết liền tại trận.

Trên đấu trường lúc bấy giờ chỉ còn lại hai người, Hàn Tử Kỳ và tên trung niên đàn chủ.

Tên trung niên đàn chủ nhìn tử thi mười hai tên giáo đồ, mặt mày hắm xám ngắt, tay chân run run, khiếp đảm đến tột cùng.

Hắn không hiểu Hàn Tử Kỳ vừa xuất chiêu kiếm pháp gì, chỉ có một chiêu đã giết sạch mười hai tên thuộc hạ.

Hắn có ngờ đâu trong lúc máu thù sôi sục trong tim, Hàn Tử Kỳ đã xuất chiêu “Cửu trùng tam thức” trong pho bí kíp “Địa tiên kỳ thư” ít khi chàng dùng tới.

Đêm nay chàng đã quyết tẩy bọn giáo đồ Luân Hồi giáo tại Hồng lầu khách này nên không còn nương tay như từ trước nữa.

Hàn Tử Kỳ nhìn tên trung niên đàn chủ nghiến răng:

– Ta đã nói trước với ngươi rồi. Mười bốn tên quỷ quái kia đã đền tội, giờ đến lượt ngươi. Hãy chuẩn bị nếm mùi đau khổ như bọn ngươi đã từng hành động đối với bọn giang hồ.

Tự hiểu không thể nào chạy thoát khỏi Hàn Tử Kỳ, tên trung niên đàn chủ quát:

– Ta liều chết với ngươi …


Hắn phóng tới xuất luôn tám chiêu liên hoàn nhắm vào các yếu huyệt trên người Hàn Tử Kỳ, dĩ nhiên chiêu pháp của hắn vô cùng hiểu độc bởi đã liều mạng.

Giới đao chưa kịp tới bỗng tên trung niên đàn chủ kêu lên “hự” một tiếng, đứng trơ ra như một pho tượng. Thanh giới đao rơi xuống đất đánh xoảng một tiếng thanh thao.

Tên trung niên đàn chủ vừa bị Hàn Tử Kỳ sử dụng chỉ lực điểm ba nơi yếu đạo.

Hàn Tử Kỳ giắt thanh Tử hư thần kiếm trở vào vỏ, bước tới đứng trước mặt tên trung niên đàn chủ Luân Hồi giáo.

Chàng nhìn hắn giọng lạnh như một vị phán quan:

– Từ trước đến nay bọn Luân Hồi giáo các ngươi dùng cực hình “Phân thân tán cốt”, sát hại không biết bao nhiêu cao thủ trên giang hồ, bây giờ ta cũng dùng thứ cực hình đó trả lại trên mình ngươi xem có thú vị hay không?

Chàng hét:

– Hãy chuẩn bị chịu lấy cực hình. Trước nhất ta móc hai mắt ngươi kế đó ta rút gân ngươi, lột da ngươi ra cho ngươi chết dần dần để ngươi được thưởng thức cái cực hình do bọn ngươi tạo ra.

Hàn Tử Kỳ vươn năm ngón tay nhọn như cái móc sắt, cấu vào hai mắt tên trung niên đàn chủ.

Bụp … bụp …

Tên trung niên đàn chủ rú lên thảm thiết, cặp tròng lòi ra ngoài, máu tuôn lai láng.

Hắn gầm lên như thú dữ:

– Tiểu quỷ quá ác độc. Ta thề chết cũng theo bắt hồn ngươi rửa mối hận này.

Hàn Tử Kỳ cười khanh khách:


– Bắt hồn ta ư? Ta đã móc hai con mắt của ngươi còn trông thấy gì nữa mà bắt hồn ai …

Chàng hét:

– Hình phạt thứ nhất đã xong, bây giờ ngươi hãy nếm mùi vị “Phân thân tán cốt” xem có thích thú hay không …

Năm ngọn trảo của Hàn Tử Kỳ bấu cào năm huyệt đạo trên mình tên trung niên đàn chủ.

Tên trung niên đàn chủ gầm lên, thân hình căng cứng, thở hồng hộc như lợn bị chọc tiết, lát sau ngã lăn đùng ra đất, hồn du địa phủ …

Đưa mắt nhìn qua mười mấy xác chết, bất giác Hàn Tử Kỳ cảm khái:

– Thực lòng ta không muốn giết các ngươi, nhưng nếu để các ngươi còn sống trên giang hồ, bạch đạo còn mang tai vạ vì các ngươi và các thiếu nữ ngây thơ cũng bị các ngươi hãm hại, các ngươi chết cũng đừng oán trách.

Đảo mắt nhìn quanh không còn thấy một tên giáo đồ Luân Hồi giáo nào, Hàn Tử Kỳ bước vào trong cánh cửa lớn quen thuộc, thẳng lên lầu …

Trước hết chàng tới căn phòng của Tiểu Yến. Cánh cửa mở rộng, chàng bước vào trong quan sát. Y phục của Tiểu yến hãy còn nguyên vẹn, không thấy một vết máu nào khả nghi là nàng đã đánh nhau với bọn giáo đồ Luân Hồi giáo.

Tìm kiếm một lúc lâu không thấy dấu vết gì của Tiểu Yến lưu lại, Hàn Tử Kỳ rời khỏi phòng bước sang bên phòng Đào hoa phu nhân.

Cánh cửa cũng mở rộng như bên phòng Tiểu Yến, Hàn Tử Kỳ vào trong xem xét nhận ra có vài vết máu vừa khô, dĩ nhiên Đào hoa phu nhân đã đấu nhau với bọn trung niên đàn chủ tại căn phòng này.

Hàn Tử Kỳ lục soát khắp nơi trong căn phòng cũng không có vết tích gì nữa của Đào hoa phu nhân lưu lại báo tin. Chàng lại sang các căn phòng khác. Hai mươi bốn ả thiếu nữ áo xanh luôn cả Tiêu quản gia và tám tên gia nhân biệt dạng không hiểu bọn người này bị giết hay bị bọn giáo đồ Luân Hồi giáo bắt giải về Luân Hồi cung.

Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài:

– Nguy lắm, ta phải tới Luân Hồi cung ngay từ bây giờ, trước nhất gặp lại thúc phụ Hạng Bá Phù ngoài chân núi Triệt Hổ Sơn, xem tình hình bọn người thập đại môn phái các bang, các hội như thế nào rồi sẽ tùy cơ ứng biến …

Hàn Tử Kỳ trở xuống lầu, đóng chặt tất cả các cánh cửa Hồng lầu khách rồi bước ra ngoài. Con Xích Long Câu đang chờ, chàng leo lên lưng ngựa phi nhanh như bay biến vào giữa màn đêm …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.